Ám Dạ Trầm Luân

Chương 96:




Lăng Diệp rất mâu thuẫn.
Một mặt, y có thể nhìn ra Lãnh Tử Diễm rất thương tâm.
Dù không nói một lời, bi thương nhàn nhạt vẫn ngăn cách không khí nặng nề, không chút khách khí truyền đến.
Về phương diện khác, Lăng Diệp cào đầu.
Người kia cùng Quân Ngân cắt đứt.
Người kia không cự tuyệt y.
Y muốn ngâm ca... Tuy chỉ biết một bài như vậy.
" Muốn nghe chút nhạc không?" Lăng Diệp hỏi.
Thân thể cao lớn rút trong ghế xe, Lãnh Tử Diễm nhắm hai mắt, như hóa đá, tựa hồ cái gì cũng bỏ ngoài tai. Lăng Diệp không được đáp, cũng không chán nản bao nhiêu, chỉ là có chút "cười trên nỗi đau của người khác" và đau lòng nhạt nhạt làm y cảm thấy bản thân sắp chia ra, y bức thiết cần làm chút gì đó, áp chế thứ dâng trào mãnh liệt trong nội tâm.
Thắng mạnh một cái, Lãnh Tử Diễm rốt cuộc chịu mở mắt, vành mắt bầm tím nhìn nghiêng. "Sao thế?"
" Muốn nghe hát không?" Lăng Diệp lại hỏi.
Lãnh Tử Diễm trầm lặng một lát, đầu chuyển ra hướng ngoài xe.
Đã sắp đến hoàng hôn, tầng tầng mây xám tụ lại ở trên thiên không, đại tuyết lông ngỗng ùn ùn kéo đến quét xuống, người đi đường thưa thớt, có vẻ vắng vẻ hiu quạnh.
" Tùy."
Một lần nữa lên đường, Lăng Diệp xiết chặt tay lái, cổ họng thanh thanh. "Thật ra ta cũng có thể hát."
" Ngươi hát?" Lãnh Tử Diễm nhấc môi lên "Ta sợ cơm ăn tối hôm qua cũng nôn ra luôn!"
" Sẽ không! Nhìn ta ngươi sẽ không muốn nôn, thật sự!" Lăng Diệp bộ dạng làm như có thật. Trong lúc lái xe, ánh mắt lại lén nhìn về phía Lãnh Tử Diễm.
Đối phương mặt mũi bầm dập, không biết sao làm Lăng Diệp nhớ tới dưa muối trên bàn ăn, thứ bên trong bị ép khô, sau đó chỉ còn lại có vị mặn đậm đặc, mặn đến gần như cay đắng.
" Lông ngươi là màu đen, như ánh sáng nửa đêm, thân hình ngươi cao lớn, như bóng ma nửa đêm..."
Mày Lãnh Tử Diễm bất giác cau lại.
" Trong giấc mộng của ta có một con gấu chó, oh~ gấu chó của ta, bảo bối của ta, yo, hey! Lúc thấy hắn, trong lòng ta chậm rãi nở hoa, khi không thấy hắn, hoa đã nở rộ lại tàn, khô, héo. Ngươi vĩnh viễn không thể biết..."
Lãnh Tử Diễm móc móc lỗ tai. "Còn chưa hát xong?"
" Không thích?" Lăng Diệp bị đả kích.
" Ngươi soạn?"
Lăng Diệp thành thật gật đầu. "Tham khảo bài ‘Tâm can bảo bối của ta’ hiện đang rất hot."
" Ngươi chắc chắn không chăm chỉ học môn ngữ văn." Lãnh Tử Diễm mím chặt môi. "Hơn nữa ngươi là người ngũ âm không được đầy đủ nhất mà ta từng gặp."
" Nga."
" Quân Ngân hát rất êm tai, còn có thể đánh dương cầm."
Cũng không có tham gia vào giới nghệ sĩ, hát hay thì được cái gì. Lăng Diệp đang muốn oán thầm, lại nghe Lãnh Tử Diễm thấp giọng nói. "Ta thấy hắn đàn ba lần, hai lần là ở đám tiệc, còn một lần là lễ tốt nghiệp."
Lăng Diệp tìm tòi trong trí nhớ nửa ngày, rốt cuộc nhớ ra lễ tốt nghiệp Lãnh Tử Diễm nói là ở bậc tiểu học.
Quân Ngân hơn hai người ba lớp, lúc Quân Ngân tốt nghiệp, hai người vẫn còn học lớp ba.
Lúc ấy, hội trường to như vậy bị chen chúc chật ních, Quân Ngân mặc lễ phục đạm bạch sắc, đầu ngón tay tao nhã lướt trên đàn dương cầm màu đen, chùm ánh sáng chiếu xuống, hoàn mỹ như một giấc mộng xa xôi.
Lăng Diệp biết, tâm Lãnh Tử Diễm vẫn luôn hướng tới hình ảnh thoạt nhìn rất thanh sạch này của Quân Ngân, trái lại, hắn vẫn xem thýờng mình, mà nguyên nhân chỉ vẻn vẹn là vì mình hồi nhỏ luôn chảy nước mũi.
" Ta cho rằng..." Lăng Diệp tận lực uyển chuyển. "Tình yêu phong hoa tuyết nguyệt không thể nào thích hợp với ngươi. Nếu ta là ngươi, ta sẽ tìm một nắm đấm to, lúc nhàm chán, còn có thể đánh đánh nhau chơi, thú vị hơn đánh đàn ca hát rất nhiều... Ngươi không nghĩ như vậy?"
Lăng Diệp lại thắng lại. "Xem kìa, sao băng!"
Ngoài cửa sổ vừa xám vừa tối, không có cái gì là sao băng. "Lăng Diệp....!"
Âm cuối biến mất trong không khí mềm dính.
Người kia vươn tay ôm vai hắn, chậm rãi thầm thì. "Ta không biết đánh đàn, nếu ngươi muốn nghe, ta có thể đi học. Ta hát không hay, nhưng mỗi ca từ đều là độc nhất vô nhị trên thế giới, hát đặc biệt vì ngươi. Ta chỉ biết đánh người, không biết lãng mạn, cũng không sao, ta xem TV học, trên TV có. Trên sách cũng có dạy, nếu ngươi muốn thổ lộ với một người, vậy lừa hắn trên trời có sao băng, dù là nói dối, nhưng vì thiện ý đáy lòng, chung quy sẽ có sao băng nghe thấy."
" Lãnh Tử Diễm... Ngươi không cần cảm thấy có lỗi với Quân Ngân... Bởi vì ngươi vốn là một kẻ xấu... Vừa ích kỷ vừa dâm đãng, tính tình cũng thật sự hung dữ, giỏi nhất là giẫm đạp người thích ngươi dưới lòng bàn chân, ngươi đột ngột trở nên rất tốt rất có trách nhiệm, mới là kỳ quái. Ngươi làm sao có thể cả đời đều thủ vì Quân Ngân? Ngýõi hôm nay không phản bội hắn, ngày mai cũng sẽ..."
Đèn đường hạ xuống bóng tối quạnh hiu bên khuôn mặt, Lãnh Tử Diễm che trán. "Ta cũng sẽ phản bội ngươi."
" Ta lại không sợ! Tần Hiên lại tức giận là vì Quân Ngân là người tốt. Ngươi làm bẩn thiếu gia hoàn mỹ trong đáy lòng hắn, hắn không tức mới là lạ." Lăng Diệp cầm lòng không được xoa đầu tóc lộn xộn của Lãnh Tử Diễm đến càng thêm loạn. "Nhưng... Ta chẳng hề gì, ta với người tốt cách xa vạn dặm, dù... Cho dù là muốn trả thù chuyện ta thường xuyên đánh ngươi trước kia, ngươi cũng có thể đến trêu chọc ta."
Lãnh Tử Diễm đẩy Lăng Diệp ra, không nói một lời, đẩy cửa xe ra.
" Này... Ngươi đi đâu?"
Trong xe không có dù, bên ngoài tuyết rất lớn, một cước giẫm lên, cơ hồ có thể lún cả chân xuống.
Người phía trước bước sâu bước cạn, đi đến cực nhanh, trắng xoá một mảnh, như muốn dần tan biến.
Lăng Diệp trong lòng căng thẳng, nhưng không nóng lòng đuổi theo, mà chậm rãi ði theo phía sau hắn, xuôi theo dấu chân hắn, mặc cho, bông tuyết đầy trời...
Y vẫn có thể chờ, vẫn có thể chờ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.