Ám Dạ Trầm Luân

Chương 71:




Hoàng Ảnh vướng bận rốt cuộc cũng đi.
Nó tới gần, liếm môi hắn.
Nó bất quá là muốn hưởng dụng hắn thôi, tại sao hắn sợ hãi như vậy?
Ngô, toàn thân đều đang run.
Thật đáng thương!
Nó muốn bảo hắn đừng sợ, phát ra lại là thú âm, ngược lại làm hắn càng sợ hơn, trên trán phủ kín mồ hôi lạnh, môi cũng run cầm cập.
Lãnh lão già từng nói, gien nó còn muốn ưu tú hơn Lăng Diệp, sau khi thú hóa, nó không phụ sự mong đợi của mọi người, liền dễ dàng chấn nát thủy tinh Lănh lăo già trăm phương ngàn kế chuẩn bị, Lãnh lão già hẳn là gấp muốn chết rồi...
Nó lộ ra một nụ cười đắc ý.
Bảo bối... Bảo bối... Ta muốn ngươi đã lâu...
Về sau, ngươi chính là bảo bối của ta, ngoại trừ ta, ai cũng không thể ức hiếp ngươi.
" Dã Kê..."
Yah? Nam nhân dâm đãng này biết là nó?
Nó chớp chớp mắt, trong lòng rất cao hứng, nó cho rằng nó biến thành như vậy, hắn sẽ không nhận ra!
Không ổn!
Hắn sợ nó, hắn sợ Dã Kê.
Nếu nó nhớ không lầm, lần trước hắn gặp phải người sói, Lăng Diệp gặm hắn về, hắn một chút cũng không sợ.
Tại sao biến thành nó, hắn liền sợ?
" Ngao...!"
Nó chưa từng thấy cảnh hùng thú cùng thư thú giao phối, bất quá... Tiềm thức vẫn biết, khi hùng thú tiến đến lâm hạnh thư thú, thư thú phải mở chân ra, dịu ngoan thần phục.
Muốn hắn dịu ngoan e rằng hơi khó.
Bất quá... Khi nó hôn hắn, hắn không nên né tránh mới đúng chứ.
" Dã Kê... Đừng nháo..." Đầu lưỡi cực đại sống chết muốn chen vào khoang miệng, Lãnh Tử Diễm thế nào để nó đạt được, quay đầu, nhăn mày lại. "Ta mang ngươi ra ngoài... Ân?"
Đi đâu?
Hắn hình như nghe hiểu, thử thăm dò nói. "Chúng ta đi tìm Lăng Diệp, để hắn tìm một tộc nhân cho ngươi.... A..."
Đồng tử nó nháy mắt biến đỏ.
Tộc nhân chó má, nam nhân lẳng lơ này, dã hợp với nó ở Hắc Phố cao hứng đến bao nhiêu, tới trong phòng liền giả bộ trinh tiết... Mẹ nó... Hắn cho rằng nó dễ bắt nạt?
Một ngụm cắn lên nhũ tiêm.
Y phục tình thú này... Mặc cho ai nhìn?
Lăng Diệp?
Không... Ca ca ruột của mình kia cũng không được đối đãi như thế.
A ha, là Quân Ngân sao.
Lăng Diệp cũng miễn đi.. Quân Ngân.... Nhân loại nhỏ yếu kia, có tư cách gì tranh với nó?
Dùng răng xé tầng vải đen bên ngoài, nhũ tiêm giấu bên trong run rẩy lộ ra, ngô... Đều bị ép phẳng... Vừa khô vừa nhám...
Vẫn để nó đến làm dịu hắn đi.
đầu v* người kia thật lớn, chắc chắn bị rất nhiều người cắn qua. Nó lập bập nếm thử, chỉ chốc lát liền đem nụ hoa khô khốc liếm đến "dáng điệu phơi phới", nam nhân dưới thân vừa tóm đầu nó, muốn đẩy nó ra, vừa vô lực thở gấp, dùng hô hấp hỏa nhiệt quyến rũ nó.
Nó nghĩ, hắn kỳ thực rất thoải mái.
Nó càng ra sức, khi thì cắn kẹp, khi thì cuộn xoắn, cũng không để nụ hoa bên kia tịch mịch, móng vuốt câu lên, vuốt nhọn vừa đâm vừa kéo, hắn quằn quại, nó liền kéo về phía trước, kích thích đến hắn ngoại trừ rên rỉ, âm thanh gì cũng phát không ra.
" Dã Kê.... Ngươi buông ta ra!"
Mẹ nó, lại không ngoan.
Nó hừ hừ mấy tiếng, hơi thở thô nặng phun trên gáy hắn, kéo bộ đồ chơi tình thú kia. Nam căn thình lình nhảy lên, có lẽ vẫn muốn giải phóng mà lại bị bịt, toàn bộ bày ra trạng thái không mạnh khỏe, nó tiếc thương nửa giây, hút khô chất lỏng chảy ở bên ngoài, sau đó thối lui mấy bước, thưởng thức nam nhân bị lột sạch sẽ.
Không hổ là người nó vừa ý, cao lớn, cường tráng, kinh thao.
Nó còn chưa đem hắn làm gì, nhưng hắn mím môi, biểu tình gắt gao chằm chằm nhìn nó - rất giống sắp bị cường bạo.
Nó cùng hắn, không coi là cường bạo sao?
Bất quá... Nó thích biểu tình không phục lại không thể không nhận thua của hắn.
Đem gia hỏa cao ngạo này ép xuống dưới thân.
Ngao... Rất thích.
" Dã Kê..."
Ân, nó nghe.
" Ngươi không thể biến thành nhân thân?"
Nó lắc đầu, thân thể vừa thú hóa còn chưa có biện pháp thuận lợi thay đổi giữa nhân và thú.
Nam nhân này muốn nó dùng nhân thân thao hắn?
Quên đi... Thú thân càng có thể làm hắn vui sướng.
" Không... Đừng!"
Lại sao nữa, nam nhân này hôm nay sao lại dài dòng như vậy.
Mẹ nó, xem ra nó phải cho hắn chút mặt nhìn, cho hắn biết lúc hùng tính đại phát thú tính, hắn ở đây lầm rầm là không thể tha thứ.
Lật hắn qua, giường gỗ nho nhỏ phát ra tiếng két két không chịu nổi gánh nặng.
Nó cào vuốt trên mông hắn, vuốt ấn đỏ đỏ một đường kéo vào.
Mở mông vểnh ra, mật huyệt diễm lệ lập tức bày ra trước mắt.
Nếp uốn trắng nõn tầng tầng lớp lớp, chảy đầy d*m thủy, nó hơi cúi đầu... Khuếch trương rồi?
Thật ngoan.
Nó khen ngợi hắn.
Mắt thấy huyệt khẩu khẩn trương co rút lại, nó liền một ngụm ngậm lấy, hút mạnh một cái.
" A..."
Nam nhân kêu đến ngọt dính động lòng người, chân lại vô tình đạp trúng người nó, cũng trong thời khắc đó, hắn xoay người xuống giường, muốn chạy trốn.
Quang mông còn muốn chạy đi đâu?
Nếu đang muốn thao ngươi chính là Quân Ngân hoặc Lăng Diệp, ngươi sẽ chạy sao?
Nó không hỏi ra được, chỉ có thể đem nam nhân một lần nữa bắt về, chặt chẽ cầm cố, móng vuốt dựng thẳng lên, ở trên môi quẹt một cái.
Nó lấy dương cụ khủng bố bốc gân xanh ra, thẳng tắp chỉa về phía hắn.
Sắc mặt hắn nháy mắt trắng bệch.
Bảo bối... Đừng sợ.
Lãnh Tử Diễm bỗng nhiên bạo phát, xuất ra dao găm, đâm thật mạnh lên đầu hắc báo.
Đoán được là Dã Kê, vốn còn muốn nhẫn nại trấn an, nhưng dễ nhận thấy, trấn an không dùng được với con dã thú này. Đồng tử đen tinh khiết trŕn ngập dục vọng của nó như đang khát vọng xé vỡ hắn.
Hắn không muốn bị dã thú thao, hắn không chịu nổi.
Dao găm vô dụng, vậy đổi súng, còn chưa kịp lên đạn, nó một chưởng đập bay súng lục.
Hắn trơ mắt nhìn đồng tử nó lại chuyển sắc đỏ xuất huyết, không khí vốn coi như bình thản đột nhiên như cung căng chặt, hết sức căng thẳng.
" Ngao..."
Nó ngửa cổ rú lên, thân hình cực đại đen nhánh chụp xuống như bóng ma.
" Ahh ---"
Lãnh Tử Diễm cả đời cũng không tin mình có thể phát ra tiếng thét chói tai này.
Thanh âm tê tâm liệt phế từ trong lồng ngực phá không mà ra, thân thể rõ ràng như bị chẻ làm hai. Thương tích Lãnh Tử Diễm từng chịu qua không thể ít, sinh tử một đường cũng không chỉ là lúc này, nhưng... Quá đau! Đau vượt qua lý trí.
Thân thể vô lực nhào trên giường, Lãnh Tử Diễm giương to đôi mắt, không dám tin.
Nó chỉ tiến vào một đầu nhỏ, hậu huyệt đáng thương lại bị nó thô bạo căng nổ.
Nheo mắt, thưởng thức mỹ cảnh máu tươi giàn giụa, da đùi màu mật ong, tơ máu tinh tế chảy xuôi qua, tạo thành một hình ảnh vô cùng quỷ diễm. Nó bị kích thích. Thú tính vốn vững vàng khống chế giờ như mãnh hổ sổng chuồng, nó giơ chân lên, thô bạo đập vào mông vểnh, sau đó kéo chân hắn, gấp về phía trước. Lãnh Tử Diễm lại kêu sợ hãi, nó không chút ý thức động tác gấp ngược thân này đối với người tiếp nhận mà nói khó khăn tới bao nhiêu, nếu là người bình thường, chỉ là động tác này, liền có thể bị nó bẻ gẫy.
Thân thể có kinh nghiệm huấn luyện của Lãnh Tử Diễm đương nhiên sẽ không gẫy. Tay níu dra giường trắng bệch, trên mặt toàn bộ không huyết sắc, hắn có loại cảm giác sợ hãi gần như tử vong. Thân thể bị tùy ý đùa nghịch, dương cụ đâm ở hậu huyệt xâm nhập vào trong một li, một li rơi xuống địa ngục.
Đây đã không thể nói là tình ái.
Đây là khổ hình.
Dù là đại thiếu gia, Lãnh Tử Diễm lại không coi là sống an nhàn sung sướng, vô luận là trừng phạt hết lần này đến lần khác của phụ thân hay kinh nghiệm nhiều lần lẫn vào đoàn lính đánh thuê, cũng rèn luyện thần kinh hắn đến mức vượt xa thường nhân.
Dù bị đao chém, dù trong đùi khảm đạn, hắn cũng có thể mặt không đổi sắc.
Hắn tự cho là trên đời này không có đau đớn gì mình không thể tiếp nhận.
Mà bây giờ... Dã thú sau lưng lại dùng phương thức tàn khốc nói cho hắn: ngươi cũng có thể kêu như như nữ nhân bị khiếp sợ.
Ngoại trừ đầu còn vắt trên giường, cả thân thể đều bị kéo hướng lên cao, Lãnh Tử Diễm thở gấp, tay gắt gao nắm chặt dra giường.
Thân thể treo lơ lửng, động tác lắc lư đình chỉ.
Hắn cắn mạnh môi dưới, hai mắt nhắm nghiền.
Hung khí cực đại lại đẩy mạnh vào trong một chút.
Đau... Đau đến mức hắn muốn ngất xỉu.
" Đừng... Đừng tiến vào nữa... Thật rất đau."
Nếu là Lăng Diệp, lần đầu tiên nghe Lãnh thiếu gia xin tha, tính dục có lớn đến đâu đi nữa cũng phải gạt qua một bên.
Nhưng, đang thao hắn chính là Dã Kê.
Từ viện nghiên cứu trốn tới, còn bất động thanh sắc đợi lâu như vậy, là thú nhân vừa mới thú hóa, năng lực khống chế của Dã Kê đã tính là hạng nhất, chỉ cần nó nguyện ý, hoàn toàn có thể áp dụng phương thức tự tàn ức chế dục vọng như Lăng Diệp lúc trước.
Vấn đề là, nó phải nguyện ý.
Khó khăn lắm mới trở nên cường đại, khó khăn lắm mới có thể tùy tâm sở dục không kiêng nể gì trừng phạt nam nhân này, nó sao lại bỏ qua cơ hội này?
Dã Kê lớn lên ở Hắc Phố, mỗi ngày đều phải đối mặt với bạo lực, máu tanh, t́nh ái.
Y chiều theo tất cả những thứ này.
Ở hẻm nhỏ dơ bẩn, trong nháy mắt thấy Lãnh Tử Diễm, y bị hắn vững vàng hấp dẫn.
Lưng có một đạo đao thương hung tợn, nam nhân lại không thèm để ý, sống lưng thẳng tắp.
Bả vai rộng lớn, tấm lưng to lớn, đường nét đi đến chỗ eo bụng, hơi thu chặt, sau đó là mông rất vểnh, hai chân thon dài hữu lực.
Y dùng ánh mắt, đem y phục hắn từng chút lột ra. Phảng phất như thấy được từng khối da thịt màu mật ong bên trong cùng cơ thịt tràn ngập sức mạnh. Săn chắc, trơn dính, co dãn mười phần.
Mà mê người nhất.. vẫn là ánh mắt hắn.
Ngang bướng khó thuần, giống như ai cũng không để ở trong mắt.
Rất tốt, y sẽ dùng thân thể chinh phục hắn.
Mê luyến của Dã Kê đối với Lãnh Tử Diễm, hoàn toàn dựa trên tình dục, y ngoài mặt tùy tiện, kì thực là một người rất giỏi nhẫn nại cùng ngụy trang. Xui xẻo sao bị mang về Lãnh gia, biết được thân thế mình, y lập tức lợi dụng ý đồ tính nhờ cậy mình của Lãnh Thừa Phong, đem Lãnh gia quậy cho rối tinh rối mù, cò kè trả giá.
Lãnh Thừa Phong thái độ rất kiên quyết: muốn làm con ta, không có cửa đâu!
Không có cửa cũng phải tính đến Lãnh Tử Diễm, nồi nào úp vung nấy, Lãnh Tử Diễm dâm đãng đói khát, vừa vặn y tính dục tràn đầy, kỹ thuật lại đỉnh cao tuyệt diệu, ngoại trừ y ra, ai có thể thỏa mãn nam nhân kia.
Y tính sai.
Núi cao còn có núi cao hơn, năng lực trêu hoa ghẹo nguyệt của nam nhân kia to lớn ngoài dự kiến.
Lăng Diệp, y đánh không thắng.
Quân Ngân, người ta là chủ một nhà, có quyền có thế, y lấy cái gì đi liều.
Thế là y nhẫn, rốt cuộc nhẫn tới ngày thú hóa hôm nay.
Món ngon đến miệng, nhổ ra, có thể sao?
--- ------ BỔ SUNG THÊM --- ------
88
Lần này Dã Kê thú hóa, Tướng quân cố ý không chuẩn bị thư thú cho y, rắp tâm muốn Lãnh Tử Diễm hầu hạ. Lãnh Tử Diễm dù sao cũng là vãn bối, Tướng quân tội gì cùng hắn so đo. Lăng Diệp khăng khăng nói cái gì đời này không phải Lãnh Tử Diễm thì không được, Tướng quân chỉ tưởng con trai còn nhỏ vô tri.
Chuyện cười thôi, nghe một chút là được, tội gì quan tâm, lúc đó mới mặc kệ Lăng Diệp trong suốt sáu năm.
Lăng Diệp năm nay hai mươi tuổi, ở tiền tuyến lập không ít công trạng, tiền đồ rộng mở, lại nhao nhao đòi về. Tướng quân lập tức ý thức được vấn đề có chút nghiêm trọng. Thừa dịp Lãnh Tử Diễm bị nhốt vào cục cảnh sát, phạt cảnh cáo nho nhỏ. Nhi tử vô pháp vô thiên kia, không để ý đến tâm nguyện của phụ thân, cưỡng chế mang người ra không nói, còn từ Trường quân đội chuyển đến Học viện Hoàng gia, học mấy thứ đồ bỏ chính trị kia.
Vương quốc Thần Vũ dùng võ vi tôn, ai nắm được quân quyền, người đó liền nắm giữ quốc gia này. Các đầu lĩnh mũi nhọn của quý tộc đều muốn chui vào quân đội. Lăng Diệp ngược lại, đường đường là Tướng quân công tử, vì theo đuổi nam nhân, tự hạ thấp thân phận.
Lăng Diệp có chấp ý với Lãnh Tử Diễm, lấy về nhà cũng không việc gì. Mấu chốt là, y muốn Lãnh Tử Diễm sinh hài tử. Trong tộc sớm đã quy định rõ ràng, gien tôn quý của Thiếu chủ cấm rơi ra ngoài, huống hồ còn dựa vào một nhân loại truyền xuống.
Tướng quân thế nào không bực?
" Tướng quân." Cửa bị gõ nhẹ mấy cái. "Thiếu gia muốn chạy trốn lần thứ mười hai, đã bị chúng ta bắt về."
Tướng quân diện vô biểu t́nh gật đầu. "Dẫn tới."
Chân thon dài một cước đá văng cửa ra, Lăng Diệp hai tay bị roi trâu trói ở phía sau, y phục rách mướp, dường như mới trải qua chiến đấu kịch liệt một trận. Y vẻ mặt băng lãnh, ánh mắt như đao, cười lạnh. "Phụ thân, ngài đây là giỡn trò gì?"
Tướng quân chậm chạp phun ra vòng khói thuốc, ánh mắt bắn về phía màn hình bên phải.
Đoạn này trong màn hình rất im lặng, Lăng Diệp nhất thời không chú ý.
Theo ánh mắt phụ thân vọng qua, tức khắc, toàn thân lạnh ngắt.
Camera xảo quyệt đem chỗ kết hợp rõ ràng chiếu ra.
Hậu huyệt dâm loạn bị cự bổng khủng bố căng đến nứt mở, cự bổng còn lộ ở bên ngoài một mảng lớn, trên trụ thân tím đỏ phủ kín gai xù. Lăng Diệp hiểu rõ thứ này, đầu đâm vào phía trước là bộ phận "ôn hòa" nhất, gai xù dầy đặc phía sau mới là kinh khủng, chúng nó sẽ bấu chặt tràng đạo, đem tràng bích yếu ớt câu đến vỡ nát.
Thư thú lần đầu tiên hầu hạ c̣n đau đến gào khóc kêu la, huống chi là một nhân loại.
Lănh Tử Diễm sẽ đau chết.
Lăng Diệp hít vào một hơi, xoay người liền đi.
" Cút ngay!"
Khí thế của y dũng mãnh, bốn người ở cửa vẫn cương ngạnh chắn lấy đường đi, ánh mắt nh́n Tướng quân, chờ Tướng quân chỉ thị.
" A!" Lăng Diệp lạnh lùng quay đầu lại. "Phụ thân, có chuyện e rằng ngươi không làm rõ ràng. Từ đầu tới cuối, đều là ta mặt dày quấn hắn, hắn từ trước tới giờ chưa từng biểu thị bất cứ gì với ta."
" Ta biết."
Lăng Diệp đột nhiên căng đứt roi trâu trên tay, cũng không thèm để ư cổ tay máu tươi giàn giụa, nhặt roi lên, thô bạo đánh về phía Tướng quân, mắt trừng đến nứt rõ mạch máu. "Vậy mà ngươi còn nhốt ta để Dã Kê đi làm nhục hắn!"
Roi trâu bị người bên cạnh Tướng quân bắt vào tay.
Tướng quân nhìn roi nửa ngày. " Tức thành như vậy, giống cái dạng gì?" Tướng quân dụi tắt thuốc lá trong gạt tàn, ngoài cười trong không cười nói. "Tốt xấu gì cũng là cho đệ đệ ngươi. Về sau, ngươi an tâm làm Thiếu chủ, Dã Kê nếu định ở cùng hắn, ta cũng không phản đối. Bất quá... Ngươi đừng hòng lại có bất cứ quan hệ gì với hắn."
" Không được!"
Tướng quân chậm rãi nheo mắt. "Cái gì?"
" Ta nói không được!" Khóe miệng Lăng Diệp kéo một cái, đi đến trước mặt Tướng quân, tay chống trên mặt bàn, trên cao nhìn xuống, gằn từng tiếng. "Phụ thân, hắn là của ta."
" Đồ vô liêm sỉ!" Tướng quân bỗng nhiên đứng lên, một cái tát quất vào mặt Lăng Diệp. "Hắn đã là thư thú của Dã Kê."
" Thì sao? Dù sao nam nhân đầu tiên của hắn đã không phải là ta, hùng thú thứ nhất không phải ta cũng không sao!" Lăng Diệp mặt mày lạnh lùng, không chút sợ hãi đối diện phụ thân. "Ta thích hắn, dù thân thể hắn bị một vạn người thượng qua, ta vẫn thích hắn!"
Tướng quân không giận lại cười. "Vậy ta liền đi tìm một vạn người tới thượng hắn."
" Phụ thân, ngươi chớ quên, ở trong tộc, ta mới là Thiếu chủ! Không nên dùng phương thức này bức ta... Ta sợ ta làm ra chút chuyện gì đó. Để ngươi hối hận đã sinh ra đứa con trai này."
Nói, y chậm rãi lui về phía sau, mấy quyền đánh bốn nam nhân lật cửa.
" Lăng Diệp, hôm nay nếu ngươi ra khỏi cánh cửa này, cả đời cũng đừng nghĩ quay về Lăng gia ta."
Lăng Diệp thẳng vai. "Không thích."
Gạt tàn thô bạo đập xuống sàn nhà, trên trán Tướng quân gân xanh đập mạnh. "Nghiệt tử, nghiệt tử!"
Dù hô phong hoán vũ ở thế giới nhân loại, Lăng tướng quân lại không phải đương gia của Lăng gia.
Ca ca Lăng Thậm, Lăng gia gia chủ kiêm tộc trưởng thú tộc, mới thật sự là người nắm quyền. Lăng Diệp là Thiếu chủ Lăng Thậm lựa chọn, trừ khi Lăng Thậm mở miệng, không ai có tư cách xoá tên Lăng Diệp trong Lăng gia.
Lăng tướng quân chỉ có thể đuổi y khỏi Tướng quân phủ, lại không thể đuổi y khỏi Lăng gia.
Vì vậy, Lăng Diệp mới không sợ hãi như thế.
" Tướng quân... Chúng ta hiện tại?"
" Đến cũng muộn rồi." Tướng quân âm độc nhấc khóe miệng lên. "Từ nơi này đến trường học, bay xe cũng phải hai tiếng. Ta lại xem, thứ rách nát người khác hưởng dụng qua, nó có phải thật sự muốn nhặt lên không."
Người bên cạnh không dám hé răng, lau lau mồ hôi lạnh bị hai phụ tử dọa xuất ra, trong lòng thầm nghĩ: Xem thiếu gia như vậy, không chỉ là nhặt, sợ rằng còn phải lau sạch, hảo hảo dỗ dành ấy chứ....?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.