Ám Dạ Trầm Luân

Chương 22:




" Điện hạ, ta Bạch Vũ Hoàn."
Gõ cửa phòng vang vang, bên trong nửa ngày không phản ứng, một đám người đều có chút sốt ruột.
Nhất là Bạch Vũ Hoàn, Bạch Vũ Bùi cùng Lãnh Tử Diễm đều ở bên trong, làm y cảm thấy từng giây từng phút giống như tra tấn.
" Nếu phá cửa thì sẽ làm Nhị hoàng tử giận tới mức nào?" Bạch Vũ Hoàn cười gượng hỏi quản lý bên cạnh.
" Cái này, nghe nói Nhị hoàng tử hỉ nộ thất thường."
Quản lý lau mồ hôi.
" Đại thiếu gia, trước đó cũng đã chờ Đường tiên sinh lâu như vậy, không bằng chờ thêm một chút đi."
Chuyện phải xảy ra cũng đã xảy ra trong đó, vào sớm vào muộn cũng không có gì khác biệt.
" Có lẽ Nhị hoàng tử thấy Đường tiên sinh rồi thì sẽ không làm chúng ta khó xử."
Năm phút đồng hồ sau, cửa rốt cuộc mở ra.
" Biểu ca.” Mở cửa chính là Lãnh Tử Diễm.
Bạch Vũ Hoàn nhẹ thở ra. " Ta gọi người tiễn ngươi."
Ánh mắt Lãnh Tử Diễm đặt trên người Đường Viêm, hơi nhíu lại.
" Vị này chính là...?"
" Đường Viêm." Đường Viêm vươn tay. " Lãnh thiếu gia, hân hạnh được gặp."
" Hân hạnh được gặp."
Lãnh Tử Diễm bắt tay đối phương, sau đó diện vô biểu tình rút tay về, lại đưa vào túi quần, gật đầu lễ độ với Bạch Vũ Hoàn.
" Biểu ca, ta đi trước."
" Vũ Bùi..." Bạch Vũ Hoàn chỉ cửa phòng nửa mở. " Còn đang ở bên trong sao?"
Sắc mặt Lãnh Tử Diễm nháy mắt trở nên khó coi.
" Ừ..."
Bạch Vũ Hoàn thu bóp nắm đấm, nhưng cái gì cũng không nói, dẫn Đường Viêm vào phòng.
Một đám người đi vào, Lãnh Tử Diễm cũng vừa sải bước đến thang máy.
Thang máy Bạch gia chuyên dụng không có phục vụ đứng chờ, trống trải mà im lặng.
Lấy di động ra, màn hình di động soi sáng khuôn mặt u ám của hắn, tìm được số điện thoại rất ít sử dụng, ấn nút gọi.
Đô đô vài tiếng, điện thoại nhanh chóng được tiếp.
" Hey, Lãnh Tử Diễm? Nói đi!"
"... ...."
Hắn vẫn cần phải chuẩn bị!
" Bị chém chết rồi?" Người bên kia nói không chắc chắn.
" Chết thật?"
Ngươi mới chết!
Thanh âm bên kia bỗng nhiên nghiêm túc lên.
" Ngươi là ai? Lãnh Tử Diễm đâu?"
" Biến mẹ ngươi đi!"
Lãnh Tử Diễm thoải mái một chút, dù cảm xúc vẫn không nổi lên đúng lúc, tuy hắn rất muốn đem người thật kéo ra đánh cho một trận, nhưng... cân nhắc đến chỉ số bạo lực khủng bố của Lăng Diệp, hắn quyết định tạm thời nhẫn nhịn, trước tiên chiếm ưu thế trên miệng cái đã.
Lăng Diệp bỗng nhiên cười.
" Nghĩ như thế nào mà lại gọi điện cho ta?"
Y rất ít cười, nhưng lúc cười lên lại cực kỳ đẹp đẽ, dù cách điện thoại, Lãnh Tử Diễm cũng có thể tưởng tượng ra độ cong môi y ưu mỹ đến thế nào, hàm răng trắng óng ánh để lộ ra sao.
" Không thể gọi điện thoại cho ngươi sao? Muốn hỏi thăm sức khỏe ngươi thôi."
Thang máy tới lầu trệt, đinh một tiếng liền mở ra, Lãnh Tử Diễm lại ấn nút đóng cửa thang máy, lên lại tầng cao nhất.
" Ngươi ở trong thang máy?"
" Ân."
" Thảo nào tín hiệu không tốt, giọng nói nghe âm dương quái khí."
Lãnh Tử Diễm nhíu mày.
" Ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"
Người này lần đầu tiên gọi điện thoại cho y, tâm tình Lăng Diệp cơ hồ có thể dùng câu thụ sủng nhược kinh để hình dung, y kéo tủ quần áo ra, theo bản năng muốn lấy một kiện y phục lên. Lát nữa, nếu Lãnh Tử Diễm hẹn y ra ngoài, y nên mặc màu đen hay màu trắng?
Hắn thế nào... Hắn bị người vũ nhục.
Hơn nữa, cái người vũ nhục hắn còn luôn miệng gọi hắn là thư thú!
Gặp quỷ nó mới thư thú!
" Ngươi đã nói cái gì với Nhị hoàng tử?"
Lãnh Tử Diễm hỏi bình thường thản nhiên, cảm giác áp bách trong lời nói lại không chút khó thấy, cũng không nửa phần keo kiệt xuyên qua sóng điện ném tới mặt Lăng Diệp.
" Tô Tranh?"
Động tác lấy đồ dừng một chút, Lăng Diệp mù tịt, nhưng y nhạy bén nhận thấy Lãnh Tử Diễm không phải gọi đến để nói chuyện phiếm với mình.
" Ta không bán đứng Lãnh gia."
Hắn cũng không có gì hay ho để bán.
" Không phải phương diện này."
" Phương diện gì?"
Lăng Diệp cau mày rất chặt.
" Tự ngươi biết!"
Bị Lãnh Tử Diễm cắt điện thoại, tâm tình vui vẻ của Lăng Diệp lập tức bay đến chín tầng mây, tên kia rốt cuộc phát điên cái gì?
Sắc mặt Lăng Diệp bỗng nhiên biến đổi, như nhớ tới gì đó, cầm lấy điện thoại lập tức gọi cho Nhị hoàng tử.
" Biểu ca Tô Tranh, ở đâu vậy?"
Thanh âm lạnh đến có thể kết băng.
" Yêu, biểu đệ Lăng Diệp hả..."
Nhị hoàng tử nhìn một đám người trong phòng, chỉ chỉ Đường Viêm, hướng những người khác làm một tư thế kêu ra ngoài.
" Ở NOBLE. Vừa mới tóm được Đường Viêm, đang chuẩn bị mở máy chạy, biểu đệ ngươi lại điện thoại."
Lăng Diệp nhẹ người một chút.
" Ngươi gần đây có gặp Lãnh Tử Diễm không?"
" Mới gặp...."
Tâm tư thả lỏng lập tức nảy lên.
" Ngươi nói cái gì với hắn?"
" Không nói gì cả... Ta chỉ bảo..."
Nhị hoàng tử ôm Đường Viêm qua, sờ lên mông hắn tựa như khảo nghiệm, mập mờ nói.
" Bảo hắn làm thư thú lại không tuân thủ bổn phận này nọ...."
Mắt Lăng Diệp bỗng chốc nheo lại, gằn từng tiếng.
" Ngươi gọi hắn..... Thư thú?”
" Làm sao vậy, hắn không phải thư thú à?"
Nhị hoàng tử lắc đầu.
" Lăng Diệp, với địa vị trong tộc của ngươi, còn chưa cố định được thư thú của mình, ta làm biểu ca cũng cảm thấy xấu hổ."
Lăng Diệp mở tủ quần áo ra một lần nữa, cười lạnh nói.
" Nửa giờ sau, gặp ở Võ đài hoàng gia!"
" Biểu đệ.... Ta là Hoàng tử....
Theo bản năng bảo vệ cái cổ, phảng phất như có mãnh thú đang chuẩn bị cắn đứt nơi đó.
" Không liên quan!"
Khóe miệng kéo về bên phải một chút.
" Ở trong tộc, ngươi phải gọi ta là Thiếu chủ!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.