Ám Dạ Trầm Luân

Chương 14:




" Bảo bối, tỉnh tỉnh."
Ai đang ồn ào?
" Bảo bối, mau mở mắt, nếu không ông xã phải sờ ngươi nga...."
Một bàn tay nóng hổi bỗng nhiên dán lên eo bụng hắn, hắn đột nhiên bị chấn động, mở mắt ra, trong mắt phóng đại một Dã Kê, như lợn nhỏ vùi vào giữa ngực hắn.
" Ai, bảo bối..... A....!"
Dã Kê bị Lãnh Tử Diễm một cước đá lên tường, một cước này Lãnh Tử Diễm dùng lực rất mạnh, người bình thường cũng có thể bị đá chết, nhưng Dã Kê sau khi rơi xuống đất chỉ ho ra hai ngụm máu, tức giận quát.
" Mẹ nó, ngươi làm gì vậy?"
" Ngươi sao lại ở đây?"
Lãnh Tử Diễm cảnh giác, ánh mắt sắc bén như muốn giết người. Đây là phòng hắn, Dã Kê chết tiệt này vào bằng cách nào? Bảo vệ của Lãnh phủ đang làm cái gì?
" Khục khục.... Lão cha ngươi... kiếm ta về... Khục khục..."
" Còn không nói thật!"
Lãnh Tử Diễm nhanh chóng xoay người xuống giường, lại đá ngã Dã Kê vừa mới định đứng lên, hung hăng đạp cho hai cước.
Từ đêm hôm đó đến nay đã qua nửa tháng, Lãnh Tử Diễm thiếu chút nữa cũng quên người này. Ngồi xổm xuống, bóp cằm Dã Kê kéo lên thật mạnh, khóe môi mỏng hơi nhếch lên.
" Nói, ai phái ngươi tới?"
" Bảo bối.... Ngươi... Không có mặc quần áo.. A....!"
Động dục không biết sống chết đương nhiên là bị ăn đòn không chút lưu tình. Dã Kê ôm đầu hứng chịu lửa giận của Lãnh Tử Diễm, liên tục kêu rên.
" Bảo bối, nhẹ chút, bảo bối...."
Nửa tháng nay bị phụ thân nhốt trong nhà tu dưỡng thân thể, thuận tiện kiểm điểm luôn, Lãnh Tử Diễm một bụng tức giận không chỗ xả, Dã Kê bây giờ lại chạy tới không phải rõ ràng muốn chết sao?
" Đừng đánh nữa, rõ là Lãnh tiên sinh mang ta tới, ôi... Ta là đệ đệ của ngươi!"
Đệ đệ? Lãnh Tử Diễm nheo hai mắt lại, đệ đệ hắn cái gì?
" Phụ thân, ta nghĩ ngươi cần giải thích cho ta."
Lãnh Tử Diễm một tay đẩy cửa thư phòng ra, phụ thân đang ngồi ngay ngắn trước bàn đọc xem văn kiện, thấy hắn tiến vào, chỉ hơi nhấc đầu.
" Chuyện gì?"
" Thứ này làm sao tới được?"
Lãnh Tử Diễm đem Dã Kê lôi đến trước mặt, lông mày cau cau.
" Ta không phải thứ gì đó..."
Câu nói kế tiếp tự động tiêu mất dưới cái trừng mắt của Lãnh Tử Diễm.
Buổi tối ngày đó, bảo bối đi rồi y vẫn nhớ mãi không quên, lúc biết được đại ca là bảo bối khỏi phải nói y vui tới bao nhiêu, kết quả, bảo bối chẳng những không cùng y nối lại tình xưa còn đánh y, phi, nếu không phải y da dày thịt béo, làm sao chỉ phun ra mấy ngụm máu, sợ đã bị đánh chết luôn rồi.
Dã Kê đầu tóc lộn xộn, trên mặt miệng bầm mũi dập, dưới người tả tơi rách nát, thật là buồn cười, Lãnh Thừa Phong liếc hai người, thản nhiên nói.
" Mẫu thân hắn là bạn tốt nhiều năm trước của ta, ta tìm hắn rất nhiều năm rồi, lần này rốt cuộc tìm được. Ta định nhận hắn làm con, về sau các ngươi chính là huynh đệ."
Lãnh Thừa Phong dựa về phía sau, đôi mắt hẹp dài hơi nheo lại, hướng Dã Kê nói.
" Ta không phải đã bảo ngươi đừng chạy loạn khắp nơi sao?"
Dã Kê từ nhỏ lớn lên ở Hắc Phố, không sợ trời không sợ đất, nhưng lời nói điềm đạm bình lặng mà bao hàm uy hiếp của Lãnh Thừa Phong lại làm y cực kỳ mất tự nhiên, mơ hồ sinh ra ý sợ hãi.
Y xoa xoa bả vai bị đánh đau, cười gượng nói.
" Cái đó, Lãnh tiên sinh, ta một mình buồn chán tùy tiện đi dạo."
" Dạo tới trên giường con ta?"
Lãnh Thừa Phong đan tay đặt trên đùi, chậm rãi nói.
" Về sau ngươi chính là nhị thiếu gia của Lãnh gia, thứ Tử Diễm có ngươi cũng có thể có, ngươi cũng có thể gọi ta là phụ thân như Tử Diễm, nhưng có chuyện hy vọng ngươi có thể rõ ràng...."
Y dừng một chút, thanh tuyến trầm thấp có phần nguy hiểm.
" Đừng có cái ý nghĩ gì với con ta, nếu không... Ta mà phát hiện một lần, chặt một ngón tay của ngươi!"
" Phụ thân..."
Dã Kê giơ tay lên, cẩn thận trộm nhìn Lãnh Tử Diễm.
" Tính ngón chân luôn được không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.