Ám Dạ Trầm Luân

Chương 129:




Phanh một tiếng, cửa phòng ngủ bị Lãnh thiếu gia nổi giận đóng đến lung lay sắp đổ, Quân Ngân thở dài, gọi điện thoại cho Lăng Diệp. "Nói với ngươi tin tốt. Tin nhắn ban nãy của ngươi bị hắn thấy."
" Rất tức giận? Hậu quả rất nghiêm trọng?"
" Nhưng trong phạm vi khống chế!"
" Chắc chắn không làm sao mắng ngươi được, càng không nỡ đánh ngươi." So với Quân Ngân bình tĩnh, giọng điệu Lăng Diệp có chút chua xót. "Hơn nữa sẽ cho rằng ngươi là vô tội, đầu sỏ thật sự là ta cách xa ngàn dặm."
" Vốn chính là ngươi."
"Hình bụng bầu tính sao đây? Ta muốn xem con trai ta!"
" Ta đụng đến, ban nãy..." Quân Ngân chậm rãi nheo mắt, đôi mắt y hẹp dài, đồng tử màu đen bóng loáng, tựa như khói sóng trên hồ. "Ta đụng đến Ti Nhiễm, con của hắn, con của hắn cùng ngươi..."
" Ha ha! Quân Ngân, ngươi đang ghen?"
Mày nhếch. "Người hắn thích nhất, để ý nhất là ai, trong lòng ngươi minh bạch!" Nói xong câu này, không day dưa nói nhảm với Lăng Diệp nữa, Quân Ngân thẳng thắn nhanh chóng cắt điện thoại.
Có đôi khi, cũng muốn hỏi bản thân tại sao phải chấp nhận loại.... tình cảm bao hàm khuất nhục này. Tại sao phải để người mình thích sinh hài tử cho người khác. Tại sao phải như một người ngoài cuộc, im lặng nhìn họ đùa giỡn. Tại sao không đoạt lấy người kia, giam cầm hắn, để ánh mắt hắn chỉ có thể nhìn mình!
Nhưng, ở lúc y còn chưa kịp nghĩ đến, người kia kéo y, biểu tình cực kỳ hèn mọn, ngay cả mặt mày ðýờng hoàng cũng thấp xuống, hắn nói, Quân Ngân, ngýõi và Lăng Diệp, ta đều thích.
Rõ ràng nói như van xin, tư thái vẫn cương ngạnh như vậy, phảng phất như không đạt được mục đích thì không chịu từ bỏ.
Rõ là ích kỷ.
Quân Ngân cười khổ nghĩ, mình lại một mực bị hỗn đản ích kỷ này thâm thâm hấp dẫn, không thể tự thoát khỏi!
Nhưng, một chút cũng không hối hận.
Y thậm chí vui mừng, mừng vì cuối cùng không buông tay hắn ra, mừng vì lúc hắn cần người chăm sóc nhất, là mình giữ hắn bồi hắn.
Lăng Diệp là Thiếu chủ thú tộc, là con cả Tướng quân, có nghĩa vụ của bản thân. Thần Vũ tuyên chiến với Ngọc Hoàn, Lăng Diệp phải rời khỏi.
Nhưng đau đớn mang thai của Lãnh Tử Diễm vẫn tồn tại, chẳng những không giảm bớt, ngược lại theo thời gian trôi qua, càng thêm nghiêm trọng.
Nôn mửa, không muốn ăn, hai chân chuột rút, đêm không thể ngủ, cáu kỉnh, thậm chí hôm nay trực tiếp hôn mê ở giữa cầu thang Cao ốc Quân bộ.
Quân Ngân xoa xoa mi tâm.
May mắn còn có mình.
Nếu không, y thật sự không thể tưởng tượng được, nếu để gia hỏa cậy mạnh kia sống một mình, thân thể sẽ bị kẻ không biết tốt xấu như hắn làm đến tình trạng gì.
Khó chịu chỉ biết nhẫn nhịn, đau sẽ không rên rỉ, lo lắng cũng sẽ không nói với người khác.
Rõ ràng buổi tối làm ác mộng mơ thấy Lăng Diệp gặp chuyện không may, tỉnh lại toàn thân rét run, ngày hôm sau lại không thèm nhắc tới Lăng Diệp, thậm chí không tiếp điện thoại đối phương, cho đến lúc Lăng Diệp gọi đến di động y, mới không cam không nguyện tiếp nhận, lầm rầm nói. "Ta tối hôm qua lại mơ thấy ngươi treo một lần. Ngươi cẩn thận một chút. Ta đã nói, ngươi chết ta sẽ quất xác!"
Chuyện hai nam nhân ngầm cấu kết chia sẻ hình tư mật của hắn bị phát hiện, Lãnh Tử Diễm đương nhiên không chịu tái phối hợp với Quân Ngân, buổi tối một mình quay lưng với Quân Ngân, môi mỏng gắt gao mím, quật cường đến không chịu được.
" Vẫn còn tức giận?"
Quân Ngân từ phía sau tiếp cận, tay vừa mới đụng hắn liền bị hắn phủi ra. "Kiếm mấy tấm hình ngươi gửi cho Lăng Diệp ấy!"
Lãnh Tử Diễm chỉ mặc áo, phía dưới trống trơn, ngồi xếp bằng, mông cực vểnh lộ gần phân nửa, đường lưng trượt thẳng vào khe rănh mê người, da thịt dưới ánh đèn mơ hồ lộ vẻ ái muội mông lung.
" Ngươi như vậy ta lại muốn chụp..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.