Ám Dạ Trầm Luân

Chương 127:




" Ném có mấy trái bom, Thần Vũ các ngươi lập tức hải lục không ba phương tiến quân." Hoàng đế bệ hạ tôn quý của Ngọc Hoàn đế quốc nheo mắt, nhẹ lắc chút rượu đỏ trong ly. "Có phải phản ứng quá kịch liệt hay không?"
" Tướng quân đại nhân đóng quân mấy tháng trong vườn bách thú, đương nhiên tức giận lớn một chút." Tô Nhiên cười lạnh nói. "Muốn trách thì trách ngươi chọn lúc nào không chọn lại chọc hắn ngay lúc này."
Ngọc Hoàn hoàng đế hơi nhếch mày. "Đám tộc nhân kia của các ngươi thật sự tòng quân?"
" Đương nhiên!"
" Bao nhiêu?"
" Không thể trả lời."
" Thần Vũ bệ hạ...." Ngọc Hoàn hoàng đế nghiến răng nghiến lợi. "Chúng ta là châu chấu trên chiến tuyến."
" Lời ấy cũng không phải." Một chỗ khác bên kia màn ảnh, Tô Nhiên ngả ngớn dựng thẳng ngón trỏ, phe phẩy. "Đối với Ngọc Hoàn bệ hạ là mất nước, đối với ta mà nói, bất quá là vấn đề không nắm được quyền..."
" A! Ta cũng không tin, ngươi sẽ cam chịu bị cậu ngươi đè ép cả đời!"
Sắc mặt Tô Nhiên không thay đổi, hài hước nói. "Ngọc Hoàn bạo quân bị làm cho sứt đầu mẻ trán, chắc chắn đặc biệt thú vị."
Ngọc Hoàn bệ hạ thở dài. "Lần trước chuyện chúng ta ước hảo, Thần Vũ quốc vương định bội ước?"
" Bội ước vẫn chưa nói tới." Tô Nhiên thẳng vai. "Chờ quốc thổ quý quốc mất đi hơn phân nửa, ta sẽ suy xét ra tay." Nói, hắn cười nhẹ. "Dù sao chúng ta là hợp mưu mưu hại người tộc ta, ta cuối cùng vẫn phải suy nghĩ rất nhiều, đúng không?"
Đúng, đúng, đúng!
Tắt đường truyền, Ngọc Hoàn hoàng đế mặt âm trầm một tay ném ly rượu.
Chất lỏng màu đỏ vẩy đầy đất, chói mắt giống như máu tươi.
" Bệ hạ." Có người gõ nhẹ cửa. "Quân báo khẩn cấp."
" Cho vào!"
" Ba tòa căn cứ quân sự khu Tây một tiếng trước bị lực lượng vũ trang bất minh xâm nhập, theo công tác thống kê hiện giờ, ước tính có 528 binh sĩ hy sinh tại chỗ, 1702 người bị thương, 263 người bị thương nặng, số người bị thương..." Trung tá mặc quân trang thẳng thớm hơi chần chừ.
Ngọc Hoàn hoàng đế thản nhiên liếc gã, thanh âm áp bức không thể nói rõ, nhưng uy nghiêm mười phần. "Nói."
" Cổ bị cắn thương, nghe nói là mãnh thú khổng lồ gây nên."
Hoàng đế vốn tùy ý ngồi nháy mắt ngồi thẳng. "Có bãng video không?"
Trung tá lắc đầu. "Toàn bộ phương tiện canh gác cùng giám thị mất tác dụng trong lúc bị xâm nhập, theo tin hiện trường hồi báo, mãnh thú sư tử hổ báo lực công kích hết sức kinh người, vũ khí trang bị của binh sĩ hoàn toàn không thể ngăn cản, nếu không, sẽ không bị tổn thương nặng nề như vậy."
Hoàng đế bệ hạ lạnh lùng hừ một tiếng. "Binh lực bên Thần Vũ tập kết thế nào?"
" Chờ xuất phát !" Không đợi bệ hạ hỏi, trung tá đã nói tiếp. "Ba vị Tướng quân nước ta cùng trăm vạn quân đội bất cứ lúc nào cũng chờ đợi bệ hạ phân phó. Các thành phố lớn bày quân nghênh địch, tâm trạng quốc dân coi như ổn định, vật giá trong phạm vi khống chế."
Hoàng đế bệ hạ gật đầu. " Kết nối với ba vị Tướng quân, ta phải tổ chức hội nghị từ xa."
" Dạ, bệ hạ."
06: 30, Thần Vũ Lăng tướng quân tuyên chiến với Ngọc Hoàn.
10: 28, ba tòa căn cứ quân sự biên giới Ngọc Hoàn gặp phải tập kích kinh khủng.
11: 10, không quân Thần Vũ tập kích biên giới Ngọc Hoàn.
Chiến tranh chính thức khai hỏa, Cao ốc Quân bộ đến 12 giờ khuya vẫn đèn đuốc sáng trưng.
" Phần văn kiện này lập tức đưa cho thượng tá Lăng Dã."
" Dạ!"
Lãnh Tử Diễm tiếp nhận văn kiện, vội vàng đi ra ngoài.
Lăng Diệp theo Tướng quân tham chiến, Lăng Dã được lệnh đóng ở chỗ cũ, tương đương với người tham mưu lâm thời, làm trợ lý cho thư ký trưởng của Lăng Dã, Lãnh Tử Diễm bận tối mày tối mặt.
" Lăng thượng tá."
Gõ nhẹ cửa văn phòng, không có ai lên tiếng trả lời.
" Lăng thượng tá."
Lãnh Tử Diễm nhăn mày lại, cẩn thận đẩy cửa ra.
Trong văn phòng ánh sáng u tối, nam nhân mặc quân phục chỉnh tề cúi đầu úp trên bàn, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ, xem ra ngủ rất say.
Chậm rãi đi qua, đặt văn kiện xuống.
Vừa xoay người.
Một đôi tay bỗng nhiên từ phía sau vươn tới, ôm hắn.
Quay chân liền đá.
" Là ta." Chân đá ra bị người tóm vào tay, tiện tay vặn một cái, vừa khéo làm Lãnh thiếu gia mất thăng bằng khóa ngồi trên người mình.
" Ta...." Lãnh Tử Diễm giận không thể nén. "Cút mẹ ngươi đi."
" Ai dạy ngươi chửi thề?"
" Buổi chiều không phải mới đi sao?" Đập một cái lên đầu Lăng Diệp. "Trở về làm gì?"
" Nhớ ngươi."
"Một buổi chiều liền nhớ.... Tướng quân công tử, ngươi có thể tự chế chút hay không, ngô...."
Chết tiệt, y bất chấp nguy cơ bị phụ thân một súng bắn bỏ đào ngũ chạy về coi hỗn đản này, hắn lại kêu y tự chế.
Hôn như nghiện, lạnh mặt đặt người lên bàn, xếch mày. "Nếu Lãnh thiếu gia xem thường ta, ta đương nhiên đến cấp cho Lãnh thiếu gia một chút màu sắc nhìn."
" Có mấy tiếng?"
" Hai."
" Ngươi chắc chắn mấy tiếng này định được ta?"
" Thử xem mới biết được."
" Mẹ nó, đừng cởi ở trên, một hồi nữa ta còn có việc."
" Trong tủ quần áo có y phục."
" Ngươi, ngươi đừng gấp..... Cửa!"
Lãnh thiếu gia đáng thương đến lúc quần lót cũng bị lột, mới đột nhiên nhớ tới khe cửa lưu lại lúc tiến vào ban nãy.
Lăng Diệp cầm một quyển sách, ném thật mạnh vào cửa vào.
Rầm!
Rốt cuộc thanh tĩnh.
Thấy Lãnh Tử Diễm chật vật bị mình lột quần, lộ ra chân dài thẳng tắp, con ngýõi thâm thúy màu ðen phảng phất nhý bốc cháy hỏa diễm nóng rực.
Ôm eo bụng hắn, hướng cằm đối phương, phun ra nhiệt khí.
Hạ thân lắc lư, dương cụ màu tím đỏ ái muội dây dưa cùng một chỗ, nhiệt độ đáng sợ đánh thẳng sâu trong nội tâm.
Dường như muốn hòa tan.
Chân tự giác tách ra, huyệt khẩu diễm lệ co lại một chút, Lãnh Tử Diễm thở gấp muốn luồn ngón tay vào.
" Không được chạm vào." Ra lệnh cương quyết. "Nơi này không được tự mình chạm vào."
" Ngươi...."
Cúi đầu, hướng chỗ yếu ớt khẩn trương kia, dùng đầu lưỡi bôi đến mềm ướt, lúc ngẩng đầu, câu môi dưới, dung nhan tuấn mỹ lạnh lùng yêu dị như quỷ mị.
" Chết đi!"
Nghe thấy Lãnh thiếu gia cắn răng tức giận mắng, Lăng Diệp chẳng những không sợ, ngược lại ngửa mặt nói. " Mới chỉ cắn cái miệng phía dưới, ta còn muốn cắn phía trên." Không đợi đối phương phản kháng, lập tức gặm hai cánh môi mỏng kia, bàn tay hạnh kiểm xấu dao động bên ngoài một vòng, như bất mãn với y phục bọc ngoài, thô bạo kéo kéo, từ lân cận đường eo dò xét vào, tinh tế vuốt phẳng da thịt bên trong.
Bụng mang thai hơi lộ ra, Lăng Diệp sờ đến hết hồn, liếc về phía Lãnh Tử Diễm, gương mặt anh tuấn của đối phương cũng đỏ đầy, nửa dựa vào người y, phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn.
" Ngô... Ngươi... Có xong chưa?" Dưới tình trạng không nhìn thấy, càng cảm thấy cái tay kia đang gây sóng gió, một hồi sờ bụng hắn, một hồi xoa ngực hắn. "Ách...." Bây giờ lại đang bóp hắn.
" Muốn ta mau tiến vào?"
" Tùy..... Tuỳ ý...." Nói đến tùy tiện, ánh mắt lại thô bạo liếc ngang, bộ dạng hung thần ác sát làm Lăng Diệp cười khẽ liên tục.
Miệng cười tay làm, hạ thân ý chí chiến đấu sục sôi. Vừa ôm người vừa kéo chân phải hắn cao lên, tính khí tráng lệ đâm đâm ngoài huyệt khẩu, đàng hoàng báo trước. "Ta tiến vào nhé?"
" Nếu ta nói không, ngươi có phải..... A!"
Một đòn đánh trực diện!
Lãnh thiếu gia mặt trắng ba giây xanh ba giây, cuối cùng hoàn toàn đỏ lên.
Gắt gao cắn tai Lăng Diệp, bám vào cổ y, lợi dụng thể trọng ép y xuống ghế làm việc.
" Ngươi mưu sát chồng."
Vươn tay kéo cà-vạt, nháy mắt cởi áo, thân thể trần trụi khóa cưỡi trên người Lăng Diệp. "Xem ta có làm chết ngươi không!"
Tướng quân công tử bị người nào đó bá đạo đoạt lấy quyền chủ đạo đành phải nắm chặt tay vịn, ghế dựa cùng mặt đất ma sát ra tiếng két két cùng âm thanh thân thể va chạm, dữ dội vô song.
Như dã thú nguyên thủy nhất, vặn vẹo thân thể, giao hợp hung ác.
147
Mấy tiếng sau, xương sống thắt lưng chân cẳng mỏi nhừ, Lãnh thiếu gia toàn thân đều rã rời vểnh mông nằm sấp trên ghế, lúc tự rửa sạch hạ thể, hận không thể bắt hỗn đản ăn xong quẹt mỏ kia trở về chém rụng.
Chạy nhanh như vậy, thật sự sợ bị Tướng quân một súng thủng đầu?
Thật không có tiền đồ!
Nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng một trận, mặc chỉnh tề lại, hung tợn cầm tờ giấy mỏng mảnh chữ viết cẩu thả ngôn ngữ ngây thơ trên bàn kia -- mày Lãnh Tử Diễm đã cau lại cau chặt hơn.
Lãnh Tử Diễm thân ái:
Lần đi này không khéo lại là nửa năm. Sau nửa năm, ngươi chắc cũng phải sinh bảo bảo.
Nếu ta có thể trở về, đương nhiên rất tốt, nếu, đừng nóng vội, ta chỉ là nói nếu, ta không thể chạy về kịp lúc, Từ Duệ sẽ đưa ngươi đến bệnh viện sản khoa đệ nhất thú tộc, trong đó có bác sĩ hàng đầu cùng thiết bị tốt nhất. Ở đó, bảo bảo của chúng ta chắc chắn sẽ bình an sinh hạ.
Chuyện thứ hai là về tên bảo bảo. Ta đọc hết một đống sách, vẫn cảm thấy tên Lăng Ti Nhiễm này tốt nhất. Thỉnh Lãnh thiếu gia nể tình ta đến chiến trường xa xôi, sinh tử chưa biết, không nên giành giật quyền đặt tên bảo bảo với ta. Cho nên, vấn đề này cứ giải quyết như vậy.
Chuyện thứ ba, khống chế số lần làm tình với Quân Ngân. Không quan tâm thân thể mình, cũng xin có trách nhiệm với bảo bảo. Lúc thương lượng việc này cùng Lãnh bá phụ, quan điểm hai người chúng ta đạt được nhất trí kinh người: một lần một tuần, giúp thân tâm mạnh khỏe. Chuyện khác, Lãnh bá phụ khéo léo biểu đạt ý giám sát, Lãnh thiếu gia tự giải quyết cho tốt.
Chuyện thứ tư --
Lãnh Tử Diễm, ta yêu ngýõi.
Biến mẹ ngươi đi!
Quỷ tha ma bắt bệnh viện sản khoa, chẳng lẽ ý y là hắn phải như đám thư thú thú tộc kia, mở chân ra chờ bác sĩ đem hài tử ép... Ép ra.
Bảo bảo sao có thể họ Lăng, đương nhiên phải họ Lãnh, Lãnh Ti Nhiễm!
Còn cái gì giúp thân tâm mạnh khỏe --- một tuần một lần, không nghẹn chết hắn mới lạ.
Roẹt -
Trang giấy bị xé thành hai mảnh, rơi xuống đất.
Môi mỏng mím thành một đường, gương mặt kiên nghị hiện ra góc cạnh rõ ràng như lãnh quang.
Sau đó, khóe môi co rút lên.
Chết tiệt!
Tại sao hàng chữ cuối cùng, y phải viết ngay ngắn như vậy?
Lãnh Tử Diễm một đêm không về, Quân Ngân sáng sớm liền dậy nấu cháo cho hắn, đưa đến cao ốc Quân bộ.
" Muốn xin nghỉ không? Ngươi trông không được khỏe."
" Bị Lăng Diệp làm tức giận."
Quân Ngân bật cười. "Hắn lại làm gì ngươi?" Khẩu khí hài hước, hơi thở ái muội phun ở vành tai, ướt át mà đặc dính. "Ân?"
Một âm vô cùng đơn giản, dục hỏa bình ổn không lâu công khai xông ra.
Lãnh Tử Diễm mặt căng đến đỏ bừng, nhục huyệt mềm mại bị sử dụng qua khẩn trương co rút lại, mắt thấy tay Quân Ngân ôm qua, đành phải nhấc cằm lên, hôn khóe miệng y.
Y phục bị tuột đến eo, da thịt trần trụi dầy đặc hôn ngân, đều là kiệt tác của Lăng Diệp!
Bả vai vững chắc, lồng ngực rộng lớn, đường eo đi tới chỗ bụng hơi nở ra, nhưng không chút ảnh hưởng mỹ quan thân thể, chỗ bụng mềm mại ngược lại khiến người ta càng muốn thô bạo chà đạp gia hỏa dâm đãng này.
Xem, y bất quá mới sờ sờ hắn, hắn lập tức một bộ dạng ngọt như đường hưởng thụ đến không chịu được.
Quân Ngân chậm rãi nheo mắt, khóe mắt hơi câu lên, đầu ngón tay thon dài trắng nõn từ ngực chậm rãi vuốt nhẹ, hai ngón tay khép lại, kẹp lấy viên nhũ tiêm lớn. " Thật lớn...." Đầu lông mày nhẹ hất. "Bị Lăng Diệp cắn rất lâu?"
Đâu chỉ cắn thôi, vừa bóp vừa kéo, cũng rách da!
Đầu ngón tay Quân Ngân đụng tới hạt nhũ một cái, dục hỏa toàn thân Lãnh Tử Diễm lập tức nhen nhóm. Hắn tính tình vốn dâm loạn, bị hai nam nhân kia gây sức ép mấy tháng, sớm đã mẫn cảm đến chịu không nổi bất cứ đụng chạm nào.
Lần mất mặt nhất, chỉ là bị một trái một phải bóp nụ hoa chơi, liền vểnh mông kêu bọn họ mau cắm vào.
" Quân Ngân, ngươi... Ta chỉ có hơn mười phút. Ngươi muốn làm liền cởi quần áo, không làm đừng làm loạn."
Tiếng chuông di động chói tai chặt đứt không khí hỏa nhiệt.
Lãnh Tử Diễm lạnh mặt tiếp. "Ngươi tốt nhất là thật sự có chuyện."
" Phụ thân phát hiện ta chạy trốn, mới giáo huấn ta."
" Nga, đáng đời." Muốn Lãnh thiếu gia đồng cảm, thật sự rất khó.
" Năm trăm roi, hơn nữa còn chuyện vườn bách thú lần trước, tổng cộng hai ngàn." Lăng Diệp cười gượng, thanh âm nghe rất mệt mỏi. "Sau chiến tranh trả sạch một lần duy nhất."
Một lần duy nhất đánh hai ngàn, dùng roi Lăng gia? Trên mặt Lãnh Tử Diễm trắng mấy phần, khẩu khí rốt cuộc dịu lại. "Vậy lỡ như ngươi lại chọc tới phụ thân ngươi, lại thêm một hai ngàn roi, không phải đánh đến chết?"
" Còn hảo, ta sẽ cẩn thận làm việc. Tờ giấy kia đâu?"
Quân Ngân ôm hắn nghe thấy lời này, đầu lông mày nhếch lên, từ túi áo Lãnh Tử Diễm moi ra trang giấy bị xé rách, hại Lãnh Tử Diễm thô bạo nghẹn về một câu "Ném" đã lên đến miệng.
Quân Ngân đoạt lấy điện thoại. "Ta cho rằng, sinh hoạt cá nhân của ta cùng Lãnh Tử Diễm, ngươi không có quyền can dự."
Lăng Diệp không giận lại cười, huýt gió khiêu khích. "Giấy vẫn còn?"
Quân Ngân xám mặt nói. "Thì sao?"
" Ai." Làm bộ làm tịch thở dài. "Lãnh thiếu gia chắc chắn là có xé trước, sau đó lại luyến tiếc, khẩu thị tâm phi nhặt lên, ai." Lại thở dài thật mạnh.
Dùng tai kẹp chặt điện thoại, Quân Ngân vươn tay lột quần Lãnh Tử Diễm, ngón tay luồn vào hậu huyệt mềm mại, phát ra một tiếng ba.
" Bên trong còn tinh dịch của ta sao?"
" Lăng Diệp!" Quân Ngân giận không thể nén. "Bớt hạ lưu như vậy đi!"
Cùng Quân Ngân nói chuyện, tâm tình Lăng Diệp hảo vô cùng, hào phóng tỏ vẻ. "Ta nửa năm vắng mặt, làm phiền Quân thiếu gia giúp ta an ủi Lãnh thiếu gia. Ăn, mặc, ở, đi lại đều giao cho ngươi. Vô luận hắn là béo hay gầy, cao hay thấp, ta cũng chỉ hỏi một mình ngươi!"
Người này đầu hỏng sao. Quân Ngân thản nhiên nói. "Ta sẽ chăm sóc hắn hảo."
" Cái này còn được!" Lăng Diệp bỗng nhiên chuyển đề tài, cao giọng nói. "Này, nói với ngươi một bí mật!"
" Nói!"
" Cái nhẫn ở ngón giữa tay trái kia, thấy không? Là ta tặng."
" Cái này gọi là bí mật?" Tay Lãnh Tử Diễm khiêu khích đảo quanh hạ thể y, hơi thở Quân Ngân nhịn không được bất ổn, đè tay Lãnh Tử Diễm lại, mười ngón đan nhau.
Đầu ngón tay ép nhẫn sáng bạc đến sinh chút đau đớn.
Nhìn hắn, hắn cũng nhìn y.
Con ngươi tối đen long lanh lấp lánh, khóe mắt tràn ra ửng hồng, bay thẳng vào tóc mai, mặc dù là độ cong nhìn lên, đường nét khuôn mặt vẫn diễm lệ mà kiêu ngạo.
Ngăn cản ý niệm muốn khẩu giao cho y, Quân Ngân chỉ chỉ vật thẳng cứng của měnh, người nọ lập tức nửa ngoan ngoãn nửa cố ý quyến rũ ngồi lên.
Hai người đều ăn ý không phát ra âm thanh, như không muốn để người đầu kia điện thoại nghe thấy.
Lăng Diệp cũng không trầm lặng được bao lâu, như đại phát từ bi. "Ngươi cũng đi mua một cái, tặng hắn?"
Đang thúc vào vị trí hoa tâm, Quân Ngân mở miệng, cánh môi thanh lãnh đỏ tươi mê người. "Cái..... Ǵ.....?"
" Nhẫn."
" Ngươi tặng trước rồi ta tặng nữa, có ý nghĩa gì?"
" Được rồi, về sau để ta bảo quốc vương biểu ca ban hành luật cho phép hợp pháp kết hôn cùng giới, đến lúc đó ta cùng Lãnh Tử Diễm..."
" Câm miệng."
" Hắc! Giúp ta dán tờ giấy kia lại, đính trên tường phòng ngủ." Chỉ thị tự nhiên. "Đúng rồi, mỗi lần cao trào để hắn kêu Lăng Diệp mấy tiếng."
"..... Mẹ nó, ngươi đang nằm mơ." Lãnh Tử Diễm thở hồng hộc nói.
" Sao thế?" Lăng Diệp cười híp mắt. "Quân thiếu gia chắc chắn có thể hoàn thành nhiệm vụ chu đáo. Nga, hữu nghị nhắc nhở một chút, bây giờ là 8 giờ 05 phút, Lãnh thiếu gia, ngươi chắc chắn không bị muộn? Chắc chắn không sợ thượng tá Lăng Dã đối với ngươi vừa yêu vừa hận mượn dịp làm khó dễ? A, còn nữa, tối hôm qua ta trói thượng tá Lăng Dã ném trong phòng thứ hai ở toilet lầu tám... Mọi người đều biết, toilet này hôm qua nghẹt, thối, sau đó..."
Đẩy Quân Ngân ra, lòng như lửa đốt mặc y phục, đẩy cửa xe ra liền chạy ra bên ngoài, chạy một khúc, lại quay đầu, thanh âm quanh quẩn ở bãi đỗ xe. "Giúp ta mắng chết hắn!"
Mắng? Quân Ngân còn lâu mới làm loại chuyện nhàm chán này.
Thẳng thắn nhanh chóng rút sim điện thoại ra, xám mặt, bẻ gẫy.
Phủi phủi tay, không còn một mảnh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.