Ám Dạ Trầm Luân

Chương 125:




Tố chất thân thể vốn khác hẳn người thường, lại có thêm hai nam nhân cẩn thận hầu hạ, ngoại trừ buồn ngủ buồn nôn, lần mang thai này lại ít bị thai hành, thấy Từ Duệ tấm tắc lấy làm lạ, liên tục xúi giục Lãnh Tử Diễm cống hiến gia tăng dân số thú tộc.
" Không phải đệ nhất phu nhân mới có thể sinh con trai cho Thiếu chủ nhà ngươi sao." Lột cam, ăn ngon lŕnh.
" Nói là nói như vậy. Nhưng tình thế bây giờ...." Từ Duệ nhăn mày lại, không biết có nên nói hay không.
" Ân?" Lãnh Tử Diễm nhếch mày, sát khí bức người.
Từ Duệ rút rút vai, nghĩ thầm dù sao trong phòng cũng chỉ có hai người.... "Lần đánh luân phiên trước kia, Thiếu chủ dùng thú thân hưởng dụng ngươi, khắc ấn ký thư thú trên người ngươi..." Mắt từng trận tỏa sáng. " Tức là tất cả mọi người đều biết ngươi là thư thú của Thiếu chủ. Thiếu chủ vì ngươi, cố chiến quần hùng. Phần sau Dã Kê thắng không anh dũng, Thiếu chủ mặc dù là bại, bại cũng rất đẹp."
Cái này là vuốt mông ngựa. Rõ ràng thiếu chút nữa bị cắn chết.
" Bất quá, mấy ngày sau Thiếu chủ liền kéo thân thể thương nặng chưa lành... Cắn trọng thương Dã Kê. Thú tộc xôn xao, Thiếu chủ thanh thế chưa từng có.”
Cắn trọng thương? Tại sao hắn nhớ là thắng thảm?
Từ Duệ ho một tiếng. "Mấy ngày trước, Thiếu chủ công bố tin tức ngươi mang thai."
Lãnh Tử Diễm không được tự nhiên vặn vặn bả vai. "Thế nào?"
" Đám thư thú ngưỡng mộ Thiếu chủ kia ai ai cũng khóc đỏ con mắt, phía sau tiếp trước đòi hùng thú trong nhà làm chủ cho họ..." Từ Duệ hừ nói. "Đáng tiếc, có đánh luân phiên trước đó, mười bốn đại gia tộc không một người dám hạ lệnh khiêu chiến, ngay cả tộc trưởng đại nhân cùng Hoàng gia cũng ngậm miệng không nói...."
" Chúng ta..... Cứ lọt qua mù mờ như vậy?"
" Cũng không phải." Từ Duệ làm bộ làm tịch gật gù. "Quy củ chính là quy củ, nó lập ra, ngươi nhất định phải tuân thủ."
Ăn xong cam, thần thanh khí sảng, đầu mày giương lên. "Quy củ là do người lập, cũng là do người phá."
" Phu nhân kiến thức phi phàm." Từ Duệ vỗ tay khen ngợi. " Nếu tộc trưởng thỉnh lệnh, mấy đại trưởng lão thông qua, quy củ ngày trước... đều thành giấy lộn. Lăng Phi, con trai tộc trưởng, đường ca của Lăng Diệp, tiền Thiếu chủ...." Hai tay đan chéo ở phía trước, thần bí nói. "Con trai mất chức vị Thiếu chủ, chẳng lẽ tộc trưởng đại nhân... Thật sự một chút cũng không tiếc nuối?"
Có lẽ khó lòng chấp nhận sự thật đệ đệ đã chết, cũng có lẽ là tính đóng giữ thủ đô, hoàn thành tâm nguyện xâm lược nhân loại của đệ đệ, cũng có thể không yên lòng với cháu trai mới đăng cơ không lâu, tộc trưởng đại nhân mang khoảng một trăm thú nhân đến ở Kinh đô ba tháng, vẫn không có ý định muốn rời đi.
Đi vào căn xa hoa tôn quý nhất trong đống biệt thự, Lănh Tử Diễm xoay người khẽ đóng cửa lại.
" Ngồi." Tộc trưởng dùng cằm chỉ ghế dựa phía dưới.
Ít nhất có ba mươi nam nhân hơn bốn mươi tuổi ra mặt, ngũ quan không phải sắc bén lộ rõ như Tướng quân, mà là áp bức như núi rừng.
Lãnh Tử Diễm cung kính ngồi trước mặt gã, mặc cho đối phương dùng một loại ánh mắt gần như vô lễ cao thấp đánh giá mình.
Quân trang thẳng thớm hiện ra thân hình cao thẳng thon dài, ngồi đến thẳng tắp, hắn nhìn thẳng phía trước, mỗi lời nói hành động đều mang uy nghiêm cẩn thận của quân nhân, thật sự không thể tưởng tượng trong bụng hắn đang có hài tử ba tháng.
Thật sự không giống thư thú trong tộc.
Tộc trưởng nâng ly trà lên, thản nhiên nhấp một ngụm. "Ngươi không xứng với Lăng Diệp." Miệt thị không thèm ngụy trang.
Trong lòng có lửa từ từ âm ĩ bốc lên, Lãnh thiếu gia cười như gió xuân. "Bác cả quá nghiêm trọng hóa vấn đề."
Ly trên bàn gỗ phát ra tiếng vang nặng nề, tộc trưởng điều chỉnh tư thế, ngồi hướng về phía trước, chậm rãi khoác chân lên. "Bác cả?"
" Lần này Tử Diễm là tới cảm ơn, lần trước may mắn có đường ca Lăng Phi hỗ trợ, nếu không... Hậu quả không thể tưởng tượng nổi." Hạ con ngươi âm trầm mấy phần, Lãnh Tử Diễm nâng hộp quà mang theo ban nãy đặt bên cạnh lên, đẩy qua, cười nói. "Lá trà trên Ngọc Long Sơn, hy vọng bác cả thích."
Tộc trưởng bĩu môi, gã quả thực yêu trà như mạng, trà Ngọc Long Sơn trân quý, cực kỳ hiếm có, một năm chỉ sản xuất mười lọ, đệ đệ làm Tướng quân của gã kia hàng năm cũng phải vơ vét một chút, phái người đưa về thú tộc.
Hộp quà đánh giá như vậy, ít nhất chứa hai ba lọ, tộc trưởng đại nhân gật gật đầu, dùng ánh mắt bảo người hầu phía sau nhận lấy.
"Ngươi là người của Lăng Diệp, Lăng Phi chung quy không thể để cho kẻ khác công khai làm nhục ngươi, đến lúc đó, mất cũng là mặt Lăng gia chúng ta." Tộc trưởng bình tĩnh nhìn chăm chú vào hắn. "Nghe nói... Ngươi có hài tử?"
"Phải."
Tộc trưởng cười lạnh. "Lần trước còn có hài tử của Lăng Dã?"
".... Phải."
Thần sắc trên mặt càng nghiền ngẫm. "Biết quy củ thú tộc chúng ta không?"
"Biết." Lãnh Tử Diễm nâng đồng tử lên. Vừa vặn đối diện ánh mắt xoi mói của đối phương, khóe môi mím ra độ cong lạnh lùng. "Tự ý mang con Thiếu chủ, trượng hình."
"Người đâu...."
"Bác cả..."
Tộc trưởng nheo mắt. "Bác cả không phải từ ngươi nên gọi, ngươi chỉ là một trong những thư thú của Lăng Diệp, có vài thứ ngươi không nên nói, có vài việc cũng không nên làm. Trẻ con thú tộc xác suất sống vốn đã không cao, huống chi còn là người thú tạp giao." Gã chậm rãi đứng dậy. " Phá đi, chuyện này ta coi như chưa xảy ra."
" Ta muốn sinh hạ nó."
Tộc trưởng đại nhân đã xoay người định rời khỏi, giữa ánh mắt mang tức giận.
Nhân loại này sao lại không biết tốt xấu!
" Xin để ta sinh hạ nó..." Khí tức thú tính nguy hiểm làm Lãnh Tử Diễm căng thẳng đến hít vào một hơi, sau lưng mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hắn vịn ghế dựa đứng lên, có mấy phần can đảm đơn độc không sợ chết. "Ta thích Lăng Diệp, ta muốn sinh hài tử cho hắn... Tộc trưởng đại nhân..."
" Muốn? Cũng được." Tộc trưởng thu lại khí thế, thẳng vai. "Một trăm gậy, sống được, đó chính là ‘thần thú’ vĩ đại muốn lưu đứa trẻ này lại..." Gã thản nhiên nhếch môi. "Đến lúc đó, ngay cả tộc trưởng ta đây cũng không có tư cách cự tuyệt đứa trẻ hạ sinh."
Để người thú tộc đánh một trăm gậy... Hắn bị đánh chết, ai sinh hài tử?
Khóe miệng hơi cứng đờ, Lãnh Tử Diễm chậm rãi đi đến trước mặt tộc trưởng, từ từ quỳ xuống. "Nếu Lăng Diệp đời này chỉ có một mình ta, nếu là đứa trẻ từ một nhân loại ti tiện như ta sinh ra..." Hắn cúi vai, tay chống trên đất, quỳ sấp xuống. "Như vậy đứa trẻ này cả đời cũng không thể tranh đoạt chức vị Thiếu chủ kế tiếp không phải sao?"
" Ai nói?" Tư thái thần phục của đối phương hơi lấy lòng tộc trưởng đại nhân cao cao tại thượng, bất quá cũng chỉ là hơi thôi, một nhân loại, tuy tính tình kiêu ngạo, nhưng sự thần phục của hắn cũng không thể mang đến quá nhiều thỏa mãn cho tộc trưởng. "Lăng Dã cũng là người thú tạp giao, nhưng hắn thiếu chút nữa liền trội hơn Lăng Diệp." Không, không phải thiếu chút nữa, hẳn là phải.... Không phân biệt được sàn sàn như nhau.
" Một người mẫu thân có huyết thống thú tộc cao quý, một người mẫu thân là nhân loại không biết tên tuổi. Cáng cân thú tộc sẽ nghiêng về bên nào?" Thanh âm Lãnh Tử Diễm mang cảm giác lạnh như kim loại. "Lăng Dã nhiều nhất hô phong hoán vũ trong xã hội nhân loại, ở thú tộc không thể khơi được sóng quá lớn." Hắn nâng một bàn tay lên xoa bụng. "Huống chi, Lăng Dã trải qua đột biến gien mới ưu tú như thế. Đứa trẻ này của ta đâu có may mắn như vậy ? Khả năng lớn nhất..... Là tầm thường thong dong cả đời."
" Lỡ như có?"
Lãnh Tử Diễm lắc đầu, nói như đinh đóng cột. "Cũng như các vị trưởng lão sẽ không chọn Lăng Dã, nhi tử có một nửa huyết thống nhân loại của ta cũng tuyệt đối không có được sự ưu ái của các trưởng lão. Ngược lại.... Đường ca Lăng Phi nhân trung long phượng, sau này nếu có thể lấy thư thú đại gia tộc nhà sư nhà hổ hay nhà đại hùng, phu thê tình thâm, đứa trẻ sinh hạ nhất định là người xuất sắc đời kế tiếp, với địa vị thống trị thú tộc của nhà báo, lo gì chức vị Thiếu chủ kế tiếp, không phải vật trong bàn tay sao?"
Tộc trưởng không nói gì nửa ngày.
" Lăng Phi..."
" Phụ thân." Lăng Phi từ cửa hông bên cạnh đi ra.
" Dẫn hắn xuống." Tộc trưởng trầm giọng nói. "Ngươi đi coi, đánh một trăm gậy."
Vẫn... Vẫn phải đánh? Lãnh Tử Diễm trong lòng cuống quít kêu khổ, Từ Duệ hãm hại hắn sao, quy củ đã định mấy trăm năm đâu có thể dễ dàng thay đổi như vậy?
Lãnh Tử Diễm mặt vặn vẹo xoa nhẹ thắt lưng quỳ đến đau nhức không thôi, lặng lẽ hy vọng, Lăng Phi này đừng quá độc thì còn may.
144
Không khí nặng nề vì Lăng Diệp đẩy cửa vào mà bị đánh vỡ.
Dung nhan tuấn mỹ như bọc băng sương, con ngươi tối đen, thâm thúy, không thấy đáy.
Giày da phát ra tiếng thanh thúy trên sàn gỗ, hợp với thanh âm gậy gộc đánh vào thân người như mang một tiết tấu quỷ dị nào đó.
Khiến người ta bất giác tóc gáy dựng thẳng.
Cuối cùng, y đi đến bên cạnh tộc trưởng đại nhân ngồi ngay ngắn trên chủ vị, hơi khom người. "Bác cả....." Thanh âm nhẹ mà trầm thấp. "Ngươi có phải nên... Vừa phải ?"
Tộc trưởng thấp giọng cười. "Lăng Diệp, nên vừa phải chính là ngươi." Ánh mắt thản nhiên vọng qua, uy nghiêm bức người. "Khi nào thả người?"
" Ta không hiểu bác cả đang nói cái gì."
" Vì một con thư thú, nhốt phụ thân ngươi..." Câu môi lên, một nửa là châm biếm, một nửa là khinh miệt. "Rất bản lĩnh!" Nói, còn thật sự đập tay xuống bàn, đứng lên.
Hai người chiều cao xấp xỉ, khí thế cào núi lấp biển của tộc trưởng lại áp qua vẻ băng lãnh trên người Lăng Diệp.
Không khí chợt trở nên căng thẳng, các thú nhân còn lại tựa hồ không thể tiếp nhận, bất an lui ra sau.
" Ngô...." Phòng trong truyền đến một tiếng rên.
Biểu tình Lăng Diệp biến đổi, xoay người đi vào trong.
" Đứng lại!"
Tay nắm lấy nắm cửa kim loại của đại môn đỏ thẫm, chần chừ không xoay mở. Bác cả và phụ thân không giống nhau, làm trái ý phụ thân, nhiều nhất mang tiếng bất hiếu, nhưng làm trái ý bác cả... Lăng Diệp tự nhận không có năng lực khiêu chiến quyền uy tộc trưởng.
Nhưng gia hỏa kia ở bên trong.
Y hít vào một hơi thật sâu. "Bác cả..."
" Tộc trưởng đại nhân ----" Lăng Diệp quay đầu nhìn qua, Hoàng Ảnh cũng nhìn y, nhưng chỉ thản nhiên quét qua, nhanh chóng liền dời mắt. "Ta có thể giải trừ hôn ước với Thiếu chủ không?"
" Tiểu Ảnh." Lông mày Hoàng Phong cau lại. "Nói bừa gì vậy?"
" Ca ca." Hoàng Ảnh cúi đầu. "Ta không muốn lập gia đình."
" Ngươi trước kia không phải..."
" Đó là trước kia. Trước kia vì Lăng Diệp ca ca, ta tình nguyện từ bỏ thân phận hùng thú, nhưng bây giờ không giống thế." Hắn lắc đầu. "Lăng Diệp ca ca... Không đáng để ta làm như vậy." Đi đến bên cạnh tộc trưởng, cung kính quỳ xuống, nói năng mạnh mẽ. "Thỉnh tộc trưởng đại nhân thành toàn."
Thú nhân trong phòng có chút xôn xao.
Mười bốn đại gia thú tộc lấy Lăng gia làm vương, các gia tộc còn lại có mạnh có yếu, thế lực Hoàng gia vốn không thể khinh thường, sau khi cùng Lăng gia làm thông gia, lại như hổ thêm cánh.
Hoàng Ảnh yêu cầu từ bỏ hôn ước, đối với các gia tộc còn lại có lợi vô hại.
Nhất thời, không ít người bước ra khỏi hàng cầu tình cho Thiếu chủ, thậm chí có người khéo léo đề xuất, thú tộc bảo thủ không chịu thay đổi nhiều năm, có vài quy củ sớm nên sửa lại.
Nghe nhóm người này ba mồm bảy mép nói xong, Lăng Diệp nhấp môi dưới. "Con của ta, vô luận đời này, đời sau, hay sau nữa, đời đời con cháu của ta không được tranh đoạt chức vị Thiếu chủ. Cần ta thề không?"
Mọi người nâng mí mắt.
" A!" Hoàng Phong cười lạnh. "Chỉ cần là từ Lănh Tử Diễm kéo ra, chung quy có huyết mạch nhân loại, có tư cách tranh đoạt chức vị Thiếu chủ sao? Thiếu chủ, lời thề này... Phát hay không, cũng không có bao nhiêu quan trọng."
" Đã bao nhiêu?" Tộc trưởng hỏi người hầu bên cạnh.
" Năm mươi ba." Người hầu khom người nói.
" Đánh cho xong." Gã ngồi xuống một lần nữa, nhắm mắt lại. "Một trăm gậy, đánh xong nói sau."
Trượng hình kết thúc, lập tức có người phát chuyện đã xảy ra lên diễn đàn nội bộ thú tộc.
Một ḥn sỏi kích khởi ngàn tầng sóng.
Tộc trưởng thật sự cho phép nhân loại kia làm đệ nhất phu nhân của Thiếu chủ, nga, không, là phu nhân duy nhất?
Hoàng gia chịu từ bỏ hôn ước?
Nhân loại kia không chết sao?
Thiếu chủ đâu, Thiếu chủ đâu, Thiếu chủ đâu? Thiếu chủ bây giờ ở đâu?
Về vấn đề thân phận Lãnh Tử Diễm, tộc trưởng không tỏ vẻ rõ ràng, bất quá, cơ bản tính là ngầm đồng ý.
Lăng Diệp không cưới, Hoàng Ảnh không gả, Hoàng gia có thể làm gì?
Nhân loại kia đương nhiên không chết. Chẳng lẽ không có ai phát hiện tộc trưởng mở nước? Trong phòng có Lăng Phi trông coi, đánh làm sao còn không phải do hắn định đoạt?
Còn Thiếu chủ -- tộc trưởng phạt nhốt hai người kia một đêm, người ta làm sao qua được, ta không thể nói chính xác.
Ở phía sau thêm một biểu tượng cảm xúc đáng khinh, click vào nút gửi, Từ Duệ nheo mắt, cười đến hết sức đắc ý.
Đều là công lao của gã.
Tộc trưởng cùng các gia tộc còn lại chỉ mong sao Lăng Diệp tùy tiện lấy đại một người, huống hồ, còn tuyên ngôn đời đời con cháu không tham gia cạnh tranh làm Thiếu chủ, không thể không làm đám người này động tâm.
Ôi ---
Bất quá hình như Lãnh Tử Diễm bị đánh một trăm gậy, ngô... Hạ thủ lưu tình cỡ nào cũng rõ ràng là một trăm gậy!
Lăng Diệp sẽ không ghi sổ tính sau với gă chứ?
Vui vẻ ban nãy tan thành mây khói, Từ Duệ khổ mặt, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề có cần cuốn gói thoát thân hay không.
Từ Duệ đang phiền não, Lăng Diệp cũng đang phiền não.
Lãnh Tử Diễm sống chết không cởi quần cho y coi.
" Đánh thật sự nhẹ." Lãnh Tử Diễm ghé sấp trên đùi Lăng Diệp, tay bịt mông, ánh mắt thô bạo nhìn chăm chăm. "Thật sự không có việc gì!"
" Thượng dược..."
" Không thượng! A a, Lăng Diệp, biến mẹ ngươi đi, đừng cởi..... Lăng Diệp!"
Lăng Diệp trợn mắt há hốc mồm, trên eo mông đùi người này lại quấn vải khối thật dày, hắn thân hình cao lớn, y phục lại rộng thùng thình, nhất thời không ai phát hiện.
Lãnh Tử Diễm mặt đỏ lên, xoay mặt đi, hừ thật mạnh. "Ta cũng không biết mức độ biến thái của bác cả nhà ngươi, đương nhiên phải.... Ngô...."
Nâng mặt hắn lên, vừa hôn vừa bóp, bóp thẳng đến thành đầu heo. "Lãnh Tử Diễm, ta yêu ngươi...."
" Ngô ngô ngô..."
" Ta nói ta yêu ngươi." Nụ hôn kịch liệt, như có thể thiêu đốt không khí, trán chống trán, thở dốc. " Ai,..... Cũng không tỏ vẻ một chút?"
Đầu lưỡi vươn ra, câu trên khóe môi đối phương. "Lăng Diệp." Hắn ẩn ý đưa tình hỏi. "Quân Ngân đâu?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.