Ám Dạ Trầm Luân

Chương 122:




Lãnh Tử Diễm rất tự giác, hắn cùng Lăng Diệp đến gần, liền chưa từng hảo hảo nói chuyện trên trời dưới đất cùng người phe Lăng Dã, huống hồ, hắn vào Quân bộ chỉ là vì cấp cho Lãnh gia một chút sắc thái Quân bộ, làm người phía dưới không đến mức thất kinh, thời thời khắc khắc lo Lãnh gia trở thành Quân gia thứ hai.
Cho nên, Lãnh Tử Diễm luôn làm bản thân giống không khí.
Nhưng Dã Kê không cho hắn làm không khí.
Ba tháng trước còn được, nhìn hắn tựa như nhìn một người qua đường, Lãnh thiếu gia hết sức thoả mãn, bất quá, bây giờ lại định xướng lên?
Bị bồi bàn dẫn vào ghế lô, Lãnh Tử Diễm xem như minh bạch.
Người nào đó thị uy với hắn.
Nam nhân được Dã Kê ôm vào trong ngực, bộ dạng có bảy phần tương tự hắn, mới thấy còn tưởng rằng là anh em hắn. Trong ghế lô không khí ngột ngạt, Dã Kê ngồi góc tối nhất, bàn tay tùy ý vuốt ve phía dưới nam nhân, thấy hắn tiến vào, kéo môi lên, dung nhan tuấn mỹ có vẻ trêu đùa băng lãnh.
Nam nhân anh tuấn ửng hồng một mảnh bên mặt, tay có mấy phần vô lực bám lên người Dã Kê, hai phiến môi hơi giương, thoạt nhìn hấp dẫn mà tình sắc.
Lãnh Tử Diễm đáp lại rất chán ghét.
Nháy mắt nhớ ra mình trong ngực hai vị ở nhà kia cũng là bộ dạng này. Hắn quyết định trở về phải hảo hảo trừng trị hai vị kia một chút. Ai kêu mỗi lần đều phải đem hắn làm đến nửa phần khí lực cũng không còn mới chịu thôi!
" Người nọ là ai?" Bất động thanh sắc hỏi bồi bàn bên cạnh.
" Người mới lầu ba." Bồi bàn đương nhiên cũng phát hiện bộ dạng người nọ cực giống biểu thiếu gia, trong lòng mắng to hồi trước rốt cuộc là kẻ mù nào tuyển người này vào, một bên nhỏ giọng nói. "Lần trước Lăng công tử đến chơi, đúng lúc trông thấy hắn bị phạt, nhất thời nổi tâm, liền dẫn người về."
" Nga?" Lông mày Lãnh Tử Diễm giương cao cao. "Dẫn về Lăng gia?"
" Phải." Sau một lúc lâu, lại nói. "Bất quá mấy hôm trước đuổi về, nói là.... Không hài lòng." Mắt thấy biểu thiếu gia thoạt nhìn mất hứng, bồi bàn cũng khó chịu. "Biểu thiếu gia yên tâm, ta sẽ nói một chút với quản lý, bảo phân hắn đến chỗ khác."
Phất tay để bồi bàn rời khỏi, tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, Quân bộ nam nhân chiếm đa số, mấy nữ nhân ít ỏi kia cũng sẽ không tham dự những chuyện thanh sắc khuyển mã này, một đám nam nhân cắn thuốc lá, bảy ngã tám nghiêng, mỗi ngýời ðều ôm hai ba mỹ nhân, có vài ngýời ðã lột quần xách súng ra trận, làm tiếng ồn không dứt bên tai.
Lãnh Tử Diễm đi vào, liền có nữ nhân quấn tới, đáng tiếc Lãnh thiếu gia có chứng sợ nữ, hết sức phản cảm với đụng chạm da thịt Các nữ nhân không biết hắn quái gở, nhưng thấy khuôn mặt hắn đông lạnh, cũng không dám làm càn quá mức, nhưng có một bàn tay ngọc ngà lớn mật phá lệ vươn ra, vuốt ve da thịt dưới áo hắn.
Một thân y phục bị xoa đến rối loạn, hất mắt nhìn vô số quần áo đủ màu trên mặt đất, chỉ cảm thấy buồn cười, trong lòng âm thầm tính toán chụp hình quăng lên mạng, sẽ tạo thành bao nhiêu đả kích đối với thế lực Lăng Dã.
Bất quá cũng chỉ là tưởng tượng thôi, Lãnh thiếu gia còn chưa muốn làm bia bắn.
Ngô... Đụng đến dưới quần hắn.
Nữ nhân thoạt nhìn hai mươi mấy tuổi, đối với nghề này mà nói, vốn là lớn tuổi sắc suy, nhưng nữ nhân này bộ dạng lại chững chạc, có một vẻ diễm lệ khác.
" Lãnh thiếu gia..." Cách quần lính vò nắn vật trong tay, nữ nhân cười tươi đẹp đẽ. "Muốn không?"
Hắn cảm thấy dưới quần rất nóng, không khéo mình đột ngột thông suốt, có điện với nữ nhân, nếu là thế.... Hừ hừ... Tưởng tượng về đến nhà, hai người kia mỗi ngày đều muốn gây sức ép hắn như vậy, hắn liền hận không thể cắn bể răng bạc.
Đáng ghét nhất chính là con báo chết tiệt kia, mỗi lần đều muốn làm hắn như đói khát.
Phi!
Đè mạnh nữ nhân xuống sô pha, Lãnh thiếu gia rất có nghề! Đệ tử phong lưu, ngả ngớn nhấc cằm nữ nhân, độ cong khóe môi ba phần khiêu khích bảy phần đường hoàng. "Ngươi nói sao?"
Tim nữ nhân chợt tăng tốc.
Câu đầu lưỡi ra, dọc theo cánh mũi đối phương một đường trượt đến môi trên, cánh môi mỏng mảnh, có chút lạnh lẽo, độ cong sắc bén, cực kỳ xứng với vẻ lạnh lùng người lạ chớ gần của đối phương. Nữ nhân vẫn chưa bị khí thế Lãnh thiếu gia ép nhuyễn, tương phản, nàng cười đến càng kiều mị, hình như muốn dùng hỏa diễm làm tan khối băng trước mắt.
Nhưng môi nam nhân đóng rất chặt, dường như đang bài xích, nữ nhân không vội, chậm rãi lay lay một vòng, động tác trên tay liên tục, nhanh nhẹn mà quyến rũ cởi bỏ cúc áo trên cổ áo ra. Tay phải tùy ý khiêu khích gần ngực, đầu gối đẩy lên, mục tiêu đương nhiên là cái vật dâng cao kia.
Thật bất hạnh, Lãnh thiếu gia làm nữ nhân thất vọng.
Không, thất vọng nhất chính là Lãnh thiếu gia.
Không phản ứng, hoàn toàn không phản ứng, ngoạn ý kia không đứng dậy!
Tại sao Lăng Diệp hoặc Quân Ngân tùy tiện sờ hắn mấy cái, hắn đều có thể hưng phấn, bây giờ mỹ nhân trong ngực, hắn lại lãnh cảm như thế?
Trong lòng sóng cuộn biển gầm, trên mặt một chút cũng không lộ, cười giống hệt công tử gặp dịp thì chơi, hạ vô số ô mai trên người nữ nhân, duy chỉ không thể làm cái việc giao hoan kia. Nữ nhân chỉ có thể coi là mình sức quyến rũ không đủ, trên mặt hơi hiện sắc buồn, một chút cũng không biết Lãnh thiếu gia diễn trận này với nàng so với bị phụ thân đánh ba mươi roi còn thống khổ hơn tới bao nhiêu.
Khó khăn lắm mới đuổi nữ nhân đi được, lặng lẽ hạ quyết tâm sau này không khiêu chiến "tôn nghiêm nam tính" bản thân nữa, dù sao... Cái gọi là "tôn nghiêm nam tính" của hắn.... Sớm đã bị Lăng Diệp cười cười, áp áp.
Chết tiệt!
Có áo mũ chỉnh tề thế nào, cởi y phục rồi đều là một đám cầm thú, trong ghế lô ồn ào một mảnh, Lãnh thiếu gia ngồi nghiêm chỉnh không khỏi lộ vẻ không hợp.
Mất tự nhiên ngồi nửa giờ, trong ngực vừa chán vừa bực, rốt cuộc đứng dậy đến toilet xông nước lạnh vô mặt, tính toán xem nếu trốn, Dã Kê sau này có thể tìm hắn tra không.
Ra khỏi toilet vừa vặn gặp phải Lăng Dã, đối phương uống không ít, đi đường lung lay lảo đảo, con ngươi đen nhánh nhiễm hơi rượu, chói lọi một mảnh, Lãnh Tử Diễm nhìn một cái liền dời mắt, tránh đường như hạ cấp phải làm với thượng cấp. Đối phương lại không đi. "Ngươi khó chịu?" Một miệng mùi rượu xông qua.
Lãnh Tử Diễm sửng sốt. "Không."
" Sắc mặt không tốt, mấy ngày nay đều thế, sớm đã phát hiện... Hức...." Nói, nhào vào người hắn.
Lãnh Tử Diễm lui ra sau, hắn cũng không muốn đỡ trúng người này. May mà Dã Kê cũng không ngã xuống, y gật gù, nhìn hắn nửa ngày, ánh mắt bình tĩnh, lẫn lộn giữa bình tĩnh cùng dục vọng.
" Đại ca..." Y bỗng nhiên mềm tiếng xuống, như bị ủy khuất cực đại. "Đại ca.... Ngươi đem con của chúng ta.... Làm chết....."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.