Ám Dạ Trầm Luân

Chương 115:




" Ngao ô...."
Liên tiếp mấy tiếng rú dài.
" Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi!" Ánh mắt đám người quăng về phía màn hình lớn. "Màu đen, màu đen kia... Chính là Lăng Dã? Sao lại sinh thành như vậy?"
" Sẽ không lợi hại hơn Thiếu chủ chứ?"
" Cái này cũng không chắc, Thiếu chủ sớm đã là nỏ mạnh hết đà, Lăng Dã ngược lại, vừa mới thú hóa thần thái sáng láng, e rằng, không phải thứ Thiếu chủ có thể so sánh."
" Đặt cược, đặt cược!" Có người thét to. "Hạn chót, hạn chót, lập tức đóng sổ, lập tức đóng sổ!"
Thừa dịp lực chú ý của mọi người bị dời đi, Lãnh Tử Diễm giãy giụa đứng lên, vừa gian nan đi đến lầu hai, liền bị một người đá bay như đá bóng.
" Phượng Lê!"
Nam nhân gọi là Phượng Lê vươn tay tiếp được hắn. " Ohh, eo thân cũng không tệ lắm."
Một ngụm máu loãng nôn lên mặt Phượng Lê.
Đám người ồn ào tĩnh lại.
Lãnh Tử Diễm cũng không biết, Phượng Lê trước mặt này là tiểu thiếu gia sư tộc, địa vị được tôn sùng, bất quá, dù hắn có biết, ngụm máu này cũng nhất định phải nôn ra.
" Cảm phiền ngươi buông tay ra."
Tay Phượng Lê đang luồn vào quần lót hắn, vò nắn thứ phía trước kia. "Buông tay ra?" Gã nhếch mày, vừa áp Lãnh Tử Diễm lên tay vịn cầu thang vừa nói. "Ngươi xác định là đang nói với ta ?"
" Không phải với ngươi thì với ai?" Nửa người treo ngoài khoảng không, hạ thân bị sức mạnh cực đại không thể kháng cự của đối phương vững vàng vây khốn, ngoại trừ uy hiếp đối phương bằng khí thế, Lãnh Tử Diễm không còn cách khác. Nhưng đáy lòng có ghê tởm tới đâu đi nữa, hắn cũng sẽ không để nhóm người này coi hắn là trò cười.
Trên người chỉ có quần lót, hạ thân còn bị dâm loạn đùa bỡn, nhưng cả người hắn lại nghiêm nghị lãnh liệt như thanh kiếm, không thể bẻ gãy.
Hắn nắm chặt tay vịn, cười lạnh. "Tin không, ngươi dám động tới ta, Lăng Diệp tuyệt đối sẽ giết chết ngươi."
" Ha ha...." Phượng Lê phảng phất như nghe được trò cười cực đại. "Tộc trưởng đại nhân cũng phải kính sư tộc chúng ta ba phần, Lăng Diệp, hắn tính cái gì?"
" Là ai đang nói đường đệ ta không tính cái gì?"
Thanh âm trầm thấp từ trên lầu truyền đến, nam nhân đi xuống thân hình cao lớn, giữa ánh mắt có sát khí nồng đậm, nhưng mặt cũng không hung tợn như thú nhân bình thường, tương phản, lúc nhếch môi cười, ngũ quan lập thể lộ vẻ sinh động, góc cạnh rõ ràng.
" Lăng Phi?" Phượng Lê tựa hồ có chút kiêng kỵ, khẩn trương buông Lãnh Tử Diễm ra, cười gượng. "Ngươi sao lại xuống đây?"
" Ngươi lén xuống được, ta lại không?" Ánh mắt Lăng Phi quét lên người Lãnh Tử Diễm, xoay người đi hướng lên trên.
Lãnh Tử Diễm vội vàng đuổi theo.
Gia chủ cùng thiếu gia các nhà đều đang ngồi xem ở tầng thứ ba, Lãnh Tử Diễm vào không hợp quy củ, Lãng Phi lúc vào cửa cố ý không đóng chặt, chừa lại một khe cho hắn.
Từ khe cửa có thể thấy mấy bóng người xếp đó, lại hướng về phía trước, chính là trường đấu dã thú cực đại, bị vách thủy tinh bọc quanh, tựa như viện nghiên cứu của Lãnh gia.
Ngân báo và hắc báo cùng vọng nhau từ xa, ánh mắt lạnh lẽo như đao.
Nhưng ai cũng không có động tác.
Vây quanh sân bãi, chậm rãi đi lại, chỉ còn chờ thời khắc đánh đòn phủ đầu.
Từ Duệ kia quả nhiên lừa hắn.
Nói cái gì chỉ là vết thương nhẹ, không đáng ngại.... Da toàn thân không mấy chỗ hảo, vẫn có thể gọi là vết thương nhẹ?
Ngoài cửa chỉ có một mình Lãnh Tử Diễm, hắn thẳng người tựa vào tường bên cạnh cúi đầu đập vào, muốn làm đại não sắp choáng ngất thanh tỉnh một chút.
Sau khi tiến vào không lâu, thương khẩu liền nứt ra, lúc lên lầu máu uốn lượn đầy đất.
Lãnh Tử Diễm cơ hồ không thể hồi tưởng cái cảnh khiến người ta xấu hổ tức giận kia ban nãy..
Như phạm nhân bị bắt diễu hành trên phố, trói tay sau lưng, toàn thân trần trụi...
" Ngao --"
Trường đấu chấn động một cái.
Lãnh Tử Diễm vội vàng hồi hồn nhìn lại bên trong, chỉ thấy hai con báo đã thô bạo cấu xé nhau.
Lần trước Lăng Diệp không cần tốn nhiều sức đã vứt Dã Kê ra khỏi phòng, lần này lại liên tiếp hiện vẻ xuống dốc.
Một là Dã Kê vừa mới thú hóa, là lúc thú tính mạnh nhất, dục vọng giết chóc nồng nhất.
Hai là, Lăng Diệp bị thương quá nặng.
Nặng đến Lãnh Tử Diễm nhìn lén từ khe cửa đầy mắt đã là màu đỏ.
Hắc báo đè ngân báo xuống đất.
Đồng tử đen thuần khiết không tạp chất một mảnh băng lãnh, không chút tình cảm, nó căn bản bất kể bị nó áp chính là ca ca nó, nó chỉ biết, kẻ này đoạt đồ của nó, vũ nhục tôn nghiêm của nó.
Nó phải đem quyền uy của y kéo xuống!
Một mảnh thịt, máu chảy đầm đìa.
Hắc báo hất đầu xé mảnh thịt đi. Đúng lúc này, ngân báo nhìn chuẩn cơ hội xoay mạnh người, một cước đá vào bụng nó, một cước này rất nặng, ít nhất hắc báo cũng đau đến vặn vẹo mặt.
" Ngao --"
Hắc báo há miệng cắn nhai một cái, máu tanh trong mắt như mây đỏ nóng bỏng chân trời.
Ngân báo cũng như thế.
Giữa trán y sáng lên đồ đằng tiên diễm, đây là tôn vinh chỉ hiện ra khi khởi động tất cả sức mạnh trong cơ thể.
Ngày trước, đồ đằng này khiến người ta quỳ bái, khiến người ta sợ hãi.
Mà bây giờ, tất cả mọi người đang xem trận chiến đều suy nghĩ, đây là cú đánh cuối cùng của Thiếu chủ.
Người thắng làm vua, kẻ thua, giặc.
Lãnh Tử Diễm quay lưng lại, không dám nhìn tiếp.
Cào lòng bàn tay trở đi trở lại, nhưng trái tim chỗ ngực vẫn đập kịch liệt.
Nó căn bản không thể bị hắn khống chế, phảng phất như muốn ép hắn đến mức ngạt thở.
Hắn chưa bao giờ là một người yếu đuối.
Đừng nói máu tanh trong phim nhựa, giết người thật sự hắn cũng đã thấy qua.
Nhưng trận thú thú đại chiến cũng đủ làm nam nhân hưng phấn này, hắn lại chịu không được.
Đâp tường vô dụng.
Cào tay vô dụng.
Toàn bộ vô dụng.
Hắn chỉ có thể hết lần này đến lần khác nghĩ, màn hôm nay hắn phải nhớ hết, hảo hảo nhớ kỹ, về sau, chậm rãi tìm Lăng Diệp tính, chậm rãi tính.
Uy..... Uy! Ngươi cũng không thể chết.
Muốn chết cũng phải chết già.
Thật sự bị Dã Kê cắn chết, ta sẽ cười ngươi.
Ta chắc chắn cười chết ngươi.
Ta cười đến ngươi thành quỷ cũng bất an bất ổn.
Tiếng gầm rống trong đại môn càng lúc càng tới tấp, cũng càng lúc càng thê lương, Lãnh Tử Diễm hận không thể bịt tai lại.
Đám người bên dưới vẫn hò hét.
" Cắn, cắn, mau cắn a.... Phiêu lượng!"
" Dậy, dậy, mau đứng dậy, Thiếu chủ, mau đứng dậy!"
Tại sao đạn có thể bắn thủng tim thú nhân còn chưa nghiên cứu ra?
Nếu có.
Lãnh Tử Diễm muốn giết chết toàn bộ những kẻ ồn ào đó, như vậy, thế giới liền im lặng.
Bất kể là thứ cắn y hay thứ vây xem y bị cắn.
Tất cả đều đáng chết.
Bỗng nhiên.
Như hắn mong muốn, sân bãi thật sự yên tĩnh lại.
Sau đó --
" Phanh...."
Thong thả, tiếng chạm vào thủy tinh nặng nề.
Yên lặng...
Lãnh Tử Diễm dùng bả vai phá cửa ra.
Mọi người quay đầu lại trợn mắt nhìn hắn đột ngột xâm nhập, tất cả đều rời xa, như phông nền mơ hồ. Trong tầm mắt hắn chỉ có con ngân báo cực đại kia.
Nó bị tàn nhẫn đá vào vách thủy tinh, móng vuốt dọc theo thủy tinh, cào ra những vệt máu thật dài.
Đau đớn toàn thân sớm đã tước đoạt tư duy của y, ngoại trừ công kích cùng phòng thủ bản năng, y cái gì cũng không thể nghĩ.
Nhưng lúc y thoi thóp thấy được hắn, ngay sau đó, đồng tử màu xám bạc rút lại.
Toàn thân Lãnh Tử Diễm từng chút từ trên đi xuống, giống như rơi vào khe băng, lạnh đến hắn phát run.
Chân tựa hồ không phải của hắn.
Đi đường gian nan phá lệ.
Không phải cái loại cảm giác đau đớn như đi trên mũi đao trước đó, là một loại - trì độn tê liệt.
Ngân báo nằm sấp trên đất, y nhìn hắn, luyến tiếc chuyển mắt.
Cuối cùng, hắn đi đến trước mặt y, ngồi xổm xuống, đập đập vách thủy tinh rất nặng. "Này.... Này......! Ngươi... Ngươi có sao không?"
Kỳ thực hắn càng muốn nói, ngươi đừng chết thật, ngươi chết ta biết làm sao đây.
Hắn cũng càng muốn nói, Lăng Diệp, ta thích ngươi, ta thích ngươi, ta cũng thích ngươi, ngươi còn dám chết, không phải cố ý đối nghịch với ta sao?
Nhưng hắn nghẹn lời.
Duy nhất có thể nói ra, cũng chỉ là một câu chào hỏi run rẩy --
Này, ngươi có sao không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.