Ám Dạ Trầm Luân

Chương 1:




" Thiếu gia, ngài không thể vào."
" Cút ngay!"
Lãnh Tử Diễm một tay đẩy người tiến đến ngăn trở mình, khuôn mặt sắc bén lộ vẻ sát khí.
Hắn trầm mặt, bình tĩnh nả một phát súng hướng đùi nam tử.
" Ngăn ta nữa, ta thấy một giết một."
Liếc vài tên nam tử, Lãnh Tử Diễm một cước đá văng cửa phòng.
Thư phòng ánh sáng hôn ám, nhưng không chút cản trở Lãnh Tử Diễm thấy rõ hành vi ác độc đang trình diễn trong phòng.
Thanh niên chật vật đang bị một nam nhân cường tráng mặc đồ đen hung hăng ép trên mặt đất, thân trên trần trụi, hạ thân cũng bị xé đến chỉ còn một cái quần lót rách nát, nếu hắn vào trễ một chút, chỉ sợ trinh tiết khó bảo toàn.
" Tử Diễm, Tử Diễm!"
Cũng không biết thanh niên lấy khí lực từ đâu, vùng vẫy thoát được từ dưới tay nam nhân, điên cuồng vọt tới trước mặt Lãnh Tử Diễm, toàn thân gã run rẩy, run rẩy ôm lấy Lãnh Tử Diễm.
" Tử Diễm, cứu ta, Tử Diễm."
An ủi vỗ vỗ lưng thanh niên, Lãnh Tử Diễm nhẹ giọng cười nói.
" Không thấy phụ thân đại nhân của ta còn đang ở đó sao ?"
Thanh niên lại run một trận, bỗng nhiên buông Lãnh Tử Diễm ra như bị điện giật. Hôm nay với gã mà nói tựa như địa ngục, mà nam tử trung niên ngồi ngay ngắn chính giữa chính là ma quỷ thao túng địa ngục.
Vốn tưởng rằng Lãnh Tử Diễm đã đủ cường thế lãnh khốc, lại không nghĩ rằng phụ thân hắn so với hắn càng hơn một bậc, khí thế tự uy bất nộ kia khiến người ta nghĩ tới liền sợ.
Nam nhân áo đen thấy thiếu gia đến, hướng nam tử trung niên cung kính thi lễ.
" Tiên sinh, ta ra ngoài trước."
Nam tử trung niên gật đầu, ánh mắt cũng không nhúc nhích, khóa trên người con trai mình.
" Lãnh Tử Diễm, đây là cái thứ mấy ?"
Y hừ một tiếng, thanh âm trầm thấp uy nghiêm.
" Thứ mấy sao ta biết ? Dù sao con trai ngươi chính là một cái phạm tiện muốn bị người ta thao."
Lãnh Tử Diễm lắc đầu trào phúng nói.
" Rõ là làm khó phụ thân, còn phải để thuộc hạ đem từng người thao qua con trai ngươi thao trở về."
Không khí đột ngột ngưng trệ, thanh niên mẫn cảm rút vào ngực Lãnh Tử Diễm, Lãnh Tử Diễm bỗng phát ra tiếng cười nhạo, sờ khuôn mặt thanh niên.
" Ngươi sợ ?"
Thanh niên gật gật, lại lắc lắc.
" Có ngươi ở đây, ta sẽ không sợ."
Lãnh Tử Diễm nhịn không được nở nụ cười, hắn diện mục lạnh lùng, nụ cười này, tựa như băng sơn hóa thủy, đẹp nói không nên lời.
Cởi áo khoác khoác cho thanh niên.
" Ngươi đi về trước đi."
" Vậy còn ngươi?"
Mặc dù trăm vạn lần muốn rời khỏi, thanh niên vẫn lo lắng hỏi.
" Ta có thể thế nào ?"
Lãnh Tử Diễm cúi xuống mở miệng bên vành tai thanh niên, ái muội nói.
" Cha ta chung quy sẽ không để người khác thao ta đâu."
" Ngươi lại không thể nghiêm túc một chút."
Thanh niên cẩn thận ngắm đôi mắt nam tử, hôn nhanh lên mặt Lãnh Tử Diễm, thấp giọng nói.
" Ta ở ngoài đại môn chờ ngươi."
Lãnh Tử Diễm giương mày, không tỏ rõ ý kiến.
Nam tử trung niên vẫn thờ ơ lạnh nhạt nhìn hai người liếc mắt đưa tình, mãi đến lúc thanh niên đi rồi, y mới chậm rãi đẩy ghế dựa ra, đi đến trước mặt Lãnh Tử Diễm.
" Ngươi không có gì muốn nói sao?"
" Ta thích nam nhân."
" Thích nam nhân không là vấn đề."
" Nhưng ta thích bị nam nhân áp."
Lãnh Tử Diễm buông tay, tỏ vẻ bất đắc dĩ.
" Bất kể ngươi đánh ta bao nhiêu lần, đây là sự thật, không thể thay đổi."
' Ba'
Bị đánh lệch mặt, trên mặt trái Lãnh Tử Diễm lập tức hiện ra hồng ấn năm ngón tay, dưới tóc vụn là đôi mắt đen như sao, mâu quang trong mắt sóng sánh mà thâm thúy. Hắn phun một cái, máu xuất khỏi miệng, hung tợn chằm chằm nhìn người phụ thân đánh hắn.
" Ta thấp hèn cũng được, dâm loạn cũng được, đều là giống của ngươi. Không có khỏa tinh tử quý giá của ngươi làm sao sinh ra ta đắm chìm trụy lạc ?"
' Ba'
Lần này là mặt phải, hảo, cân đối.
Lãnh Tử Diễm năm nay hai mươi tuổi, mười lăm tuổi ý thức được mình thích nam nhân, mười bảy tuổi lần đầu tiên cùng nam nhân lên giường.
Hắn thân hình cao lớn, bộ dáng lại anh tuấn lãnh khốc, thấy thế nào cũng không phải kẻ nằm dưới.
Nhưng Lãnh Tử Diễm biết, thân thể bệnh trạng này của hắn chỉ có bị nam nhân sáp mới có thể hưởng thụ khoái cảm cao trào.
Trước mặt người ngoài, hắn là người thừa kế Lãnh thị cao quý, là đại thiếu gia tài hoa hơn người, trước mặt tình nhân, hắn đói khát dâm tiện, dâm phụ còn không bằng.
Lần đầu tiên thấy bộ dáng con trai dâm loạn mở to chân bắn dưới thân nam nhân trong ảnh chụp, Lãnh gia gia chủ phẫn nộ đến hai tay run rẩy.
Y tuyệt đối không thể cho phép con trai duy nhất của mình trở thành trò cười cho giai cấp thượng lưu.
Chậm rãi bình tĩnh lại, chuyện thứ nhất y làm chính là nhốt đứa con vào tầng hầm, hung hăng trút hai mươi roi to, y muốn Lãnh Tử Diễm rõ ràng, hắn là ai! Với thân phận của mình, địa vị của mình, sao có thể làm ra loại việc bôi nhọ môn đình như vậy.
Chuyện thứ hai là tìm mười mỹ nữ.
Mười người đều do Lãnh gia gia chủ tỉ mỉ chọn lựa, hoặc là tiểu thư khuê các thục tĩnh đoan trang, hoặc là phụ nhân xinh đẹp nhiệt tình như lửa. Tóm lại, từ tuổi tác đến nghề nghiệp, từ tính cách đến học thức, Lãnh gia gia chủ đều tính toán kỹ lưỡng, trong suy nghĩ của y, chung quy vẫn phải có một người có thể đả động nhi tử.
Mọi thứ sắp xếp ổn thỏa, thả Lãnh Tử Diễm trong tầng hầm ra, lệnh hạ nhân hảo hảo chuẩn bị cho hắn.
Nhìn đứa con cao lớn anh tuấn, Lãnh gia gia chủ thoả mãn gật đầu, y nghĩ, thằng con trai nhất thời bị quỷ ám, nếm được mùi vị nữ nhân, đương nhiên có thể quay đầu chuyển ý.
Lãnh Tử Diễm lúc đầu có chút kháng cự, nhưng vẫn lạnh mặt như cũ, ngoan ngoãn bò lên giường mười vị mỹ nữ.
Tỉ mỉ quan sát nhất cử nhất động của con trai trong bình phong giám thị, Lãnh gia gia chủ thấy các mỹ nữ vui cười lột quần áo Lãnh Tử Diễm, rốt cuộc thở ra một hơi dài, gương mặt nghiêm tuấn lộ ra nụ cười thản nhiên, đúng vậy, con y sao có thể bị nam nhân áp được.
Tức khắc Lãnh gia gia chủ liền cười không nổi.
Vô luận các mỹ nữ khiêu khích ra sao, bất kể các mỹ nữ thẹn thùng thế nào, cái vật còn rũ xuống của con y, nằm im lìm ra đó, nhất định không đứng dậy được.
Bác sĩ tâm lý gia đình ấp úng nói, thiếu gia là trời sinh, vô cảm với nữ nhân, chỉ thích nam nhân. Thấy mặt gia chủ âm trầm, bác sĩ tâm lý làm gì cũng không dám thêm dầu vô lửa, gã xem tình hình của thiếu gia, rõ ràng chỉ có bị sáp mới có thể cương.
" Đi tìm nam nhân cho hắn."
Lãnh gia gia chủ lại hạ lệnh.
Lần này là mười nam giới, từ thiếu niên ngây ngô hơn mười tuổi đến đại thúc trung niên bốn mươi tuổi, toàn bộ tẩy hảo mông nằm trên giường, chờ Lãnh thiếu gia lâm hạnh.
Kết quả, Lãnh gia gia chủ đạp cửa xông vào, đương trường xả kẹo đồng một trận oanh oanh liệt liệt.
Y là để họ bị sáp, ai cho họ sáp con y.
Dù bị hơn mười khẩu súng chỉa vào đầu, Lãnh gia gia chủ cũng sẽ không cảm thấy vô lực như vậy.
Người thừa kế y khổ tâm bồi dưỡng tại sao lại là một thứ thích bị nam nhân thượng ?
Liệu pháp tâm lý, vật lý trị liệu, phương thức phải thử đều thử hết, nhưng vô dụng, vô dụng, toàn bộ vô dụng!
Lãnh Tử Diễm vẫn cùng tình nhân keo sơn gắn bó, củi khô lửa bốc, bất quá một khi bị Lãnh gia gia chủ phát hiện, vị tình nhân kia tuyệt đối trốn không thoát kết cục bị lăng nhục một chặp.
Nghe những người đó rên rỉ thống khổ, Lãnh gia gia chủ giận đến mức phải tận lực vận dụng hết đầu óc mới có thể giữ được cân bằng.
Kẻ ngay cả bản thân cũng không bảo vệ được, còn muốn thượng con của y, nằm mơ!
Lãnh Tử Diễm có tính khiết phích, tình nhân hậu đình không trinh sẽ bị hắn lập tức vứt bỏ không chút lưu tình, vì thế, Lãnh gia gia chủ bắt một, Lãnh Tử Diễm quăng một, sau khi tìm tình nhân mới, công tác ngầm sẽ càng ngày càng nghiêm mật hơn. Nhưng Lãnh gia gia chủ là ai ? Chấp chưởng Lãnh gia hai mươi năm, còn chơi không lại con trai mình ?
Tình nhân này che giấu nửa năm, cho ra hưởng nắng một chút, mới có màn ban nãy.
" Ta sẽ chia tay với hắn."
Lãnh Tử Diễm không muốn nhiều lời với phụ thân nữa, xoay người liền đi.
" Đừng để ta bắt tới một kẻ nữa."
Lãnh Tử Diễm nhún vai, phanh một tiếng đóng cửa lại.
Thân thể đói khát này của hắn đã khẩn cấp khát vọng nam nhân an ủi.
Bóng tối đêm nay vừa mới bắt đầu, không phải sao ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.