Ám Dạ Du Hiệp

Chương 1: Du hiệp sơ sinh (thượng)




Ngày thứ ba xuyên qua.
Mã Văn đứng cạnh cửa sổ ngắm dòng người tản bộ lúc hoàng hôn, góc chéo đường có một người nữ nhân dáng người đẫy đà đang nháy mắt với hắn.
Đây là gian phòng tốt nhất của quán trọ Mã Liệt, từ nơi này có thể quan sát trực tiếp những kiến trúc mang tính của biểu tượng của thành Hà Than – Đồng Hồ Cát Bạc, tổng bộ thần điện của giáo hội Bạch Ngân tọa lạc tại đó.
Cách đó không xa có một tên trộm đang móc túi tiền của một người đi đường, động tác rất linh hoạt, ít nhất có chức nghiệp Đạo Tặc cấp 3.
Tất cả sự vật, sự việc xảy ra trước mắt rất chân thật.
Bản thân Mã Văn chính là khác biệt duy nhất.
"Bảng thuộc tính." Hắn lẩm nhẩm trong bụng một tiếng.
Một loạt số liệu hiển hiện trước mặt:
Tính danh: Mã Văn
Chủng tộc: Nhân loại?
Thuộc tính: Lực lượng 11, nhanh nhẹn 16, thể chất 9, trí lực 14, cảm giác 14, mị lực 13(+1)
Chức nghiệp: Quý tộc 3(150/200)
Chức nghiệp mạo hiểm: Không
Giá trị sinh mệnh: 10/26( Phát sốt )
( Trừng phạt suy yếu: Giá trị thuộc tính giảm 70%)
Điểm kinh nghiệm EXP: 40( Quý tộc ) ( Chưa phân phối )
{Điểm kỹ năng}: không
{Điểm thuộc tính}: không
Kỹ năng chức nghiệp:
- Quý tộc ( Nam tước ): uy nghiêm 25, cai trị 31, quan sát 16, đàm phán 19, kế toán 28, thuật cưỡi ngựa 30...
Sau khi thức giấc, Mã Văn phát hiện, ngoại trừ những số liệu giống nhân vật Game mà hắn hay chơi, thế giới này cùng thế giới thực không có gì bất đồng.
Hắn đối với tình huống này không biết giải thích ra sao, nhưng trải qua ba ngày nghe ngóng cùng thích ứng, cơ bản có thể xác định được ba chuyện:
Thứ nhất, mình xuyên không rồi, xuyên đến thế giới Game "Đại Lục Phí Nam" mà hắn yêu thích ở Trái Đất.
Thứ hai, không rõ vì sao hắn kích hoạt được hệ thống trong Game tại thế giới thực. Từng sinh mệnh sống ở đây, hắn đều thấy rõ.
Thứ ba, bản thân có phiền toái. Hơn nữa, phiền toái vô cùng lớn.
Dựa vào tri thức đối với "Đại Lục Phí Nam"..., hắn hẳn đã xuyên tới trước thời điểm "Đại Tai Biến" xuất hiện, rất nhanh, bầu không khí hòa bình tại đây sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất, Vu Sư thống trị Phí Nam thời đại thứ tư cũng đến hồi kết, các Chư Thần hợp sức phá hủy Vũ Trụ Ma Trì, bắt đầu can thiệp vào vùng đất màu mỡ này.
Vì vật kia.
"Khối đá Vận Mệnh thứ tư. Ông trời ơi..." Mã Văn dùng tay xoa Ấn đường và huyệt Thái Dương, để đầu óc thanh tỉnh lại.
Sự thật mà nói, những sự kiện này chưa phải vấn đề lớn. Trước khi Đại Tai Biến phát sinh, thời đại hỗn loạn buông xuống, hắn vẫn còn thời gian nửa năm.
Với tư cách Gamer cấp Truyền Kỳ, đồng thời nắm rõ tình hình của thế giới, nửa năm mặc dù hơi ngắn, nhưng vừa đủ để hắn tích lũy năng lực bảo vệ bản thân.
Điểm mấu chốt là hiện tại.
Bệnh sốt của hắn chưa có dấu hiệu thuyên giảm, cộng thêm thuộc tính thân thể vô dụng, bất kỳ lúc nào cũng có thể ''tạch'' vì chút cảm lạnh này. .
Mã Văn im lặng suy nghĩ, bỏ ra ba ngày dung hợp trí nhớ của vị thiếu niên 14 tuổi, Mã Văn bi ai phát hiện, không chỉ sức khỏe cơ thể yếu ớt, bản thân còn là một quý tộc đáng thương mất đi lãnh địa. Một tháng trước, lãnh địa của Mã Văn bị một đám Sài Lang nhân tập kích, chiếm đóng tòa thành và tất cả mỏ quặng, hắn đành phải đầu nhập vào thành chủ Hà Than thành, hi vọng thành chủ có thể hỗ trợ, phái một đội quân, giúp hắn đánh tan lũ Sài Lang nhân khốn kiếp.
Trong quá trình từ lãnh địa trốn chạy đến thành Hà Than, thiếu niên đáng thương nhiễm cảm lạnh, phát sốt nặng mà chết, tạo cơ hội cho Mã Văn đoạt xá* trọng sinh. Có lẽ do ý trời, tên thiếu niên cũng là Mã Văn. Ý chí hai bên dung hợp lẫn nhau, lấy ý chí Mã Văn trên Trái Đất làm chủ, sinh ra một linh hồn mới.
Quá trình linh hồn mới sinh ra vô cùng thống khổ, Mã Văn tốn rất nhiều công phu mới thuyết phục được linh hồn chủ thể từ bỏ quyền khống chế, điều kiện tiên quyết, hắn phải thay vị thiếu niên kia bảo vệ một số thứ.
Lãnh địa, đệ đệ và một nữ nhân.
Đây là những thứ quan trọng nhất của thiếu niên, phải dùng sinh mệnh để bảo vệ. Trí nhớ của hai người kết hợp, tình cảm cũng dung hợp theo, Mã Văn muốn ‘’quất ngựa truy phong’’, là không có khả năng.
Cho nên, Đại Tai Biến tuy đáng sợ, nhưng với Mã Văn, việc đoạt lại lãnh trong một tháng cần ưu tiên đặt lên hàng đầu.
Nếu không linh hồn thiếu niên lưu lại sẽ nguyền rủa hắn mỗi ngày, thuộc tính chính đã phế sẽ càng thêm phế, Mã Văn không hề muốn thấy điều này.
Nên biết, hắn từng là một đạo tặc thăng cấp chung cực Ám Dạ chúa tể, sáu thuộc tính chính ban đầu cộng lại khoảng 100 điểm!
Nhanh nhẹn cực kỳ bá đạo 20 điểm!
Ý nghĩa rất rõ ràng, ở thời điểm đạo tặc cấp 1 nắm giữ một đặc tính nhanh nhẹn - ( Trèo tường vượt vách).
( Trèo tường vượt vách ): tăng thêm điểm nhanh nhẹn trong thời gian ngắn. Nhân vật sử dụng có thể dễ dàng phóng qua bức tường cao 24 feet, bỏ qua hiệu ứng trọng lực.
Nền tảng của một thế hệ Ám Dạ chúa tế cường đại được xây dựng dựa trên đặc tính nhanh nhẹn này, trước khi Mã Văn xuyên không, tổng cộng có 20 Gamer phong Thần trong Game, hắn là một trong số đó.
Đối với thân thể này, Mã Văn chỉ có thể vò đầu bứt tóc.
Đừng nói Sài Lang nhân, ngay cả một Địa Tinh cũng đơn giản giẫm bẹp hắn.
Nguyên nhân, thân thể này chưa hề nhận một chức nghiệp chiến đấu nào, chỉ là một tên quý tộc quần là áo lụa, ăn không ở không. Những năng lực loại sinh hoạt, ngoại trừ đàm phán và thuật cưỡi ngựa còn tạm được, những phần còn lại cùng cuộc sống mạo hiểm giả một chút cũng không quan hệ?
Tuy nhiên, Mã Văn vẫn cảm thấy may mắn khi người này không nhận chức bậy. Ngộ nhỡ, hắn nhập vào một Vu Sư, khi đó mới xui xẻo đến đỉnh điểm a.
Nửa năm sau, Vũ Trụ Ma Trì tan vỡ, trừ những lão quái vật cấp Truyền Kỳ, đẳng cấp của tất cả Vu Sư đều bị cưỡng ép giảm một đoạn lớn (5 cấp). Thời đại Vu Sư tung hoành trên Đại Lục Phí Nam hoàn toàn đặt dấu chấm hết, chức nghiệp khác bắt đầu quật khởi, các loại Thần Minh giáo lần lượt tuyên truyền giáo lý, ngọn lửa chiến tranh bùng nổ, dân chúng lầm than.
Mà Vu Sư trở thành nhóm người khó khăn nhất, mất cả tư cách tham gia quân đội khi chiến tranh diễn ra.
...
"Cạch cạch cạch!"
Tiếng gõ cửa.
"Vào đi." Mã Văn bước về giường.
Một thiếu nữ tóc nâu đi vào, ước chừng 20 tuổi. Nàng có vẻ kiệt sức, áo giáp trên thân thể thon thả có vài vết đao, tai nàng hơi nhọn, nhưng không phải Tinh Linh thuần chủng.
Nàng là quản gia kiêm chức bảo tiêu của Mã Văn, người duy nhất ở lại bên cạnh, khi hắn nghèo túng. Hắn vẫn nhớ rõ ngọn lửa dữ dội đốt cháy kho thóc đêm đó, nhờ thiếu nữ trước mắt này, không màng tính mạng giết ra một đường máu, từ tay lũ Sài Lang Nhân cứu hắn một mạng. Không những thế, nàng còn cõng hắn một mạch từ thung lũng Bạch Hà chạy tới thành Hà Than.
Nàng gọi An Na, một bán Tinh Linh. Do giới hạn của năng lực trinh sát, Mã Văn không có biện pháp kiểm tra thuộc tính của nàng, nhưng trải qua ba ngày quan sát, An Na đại khái khoảng cấp 5 Mạo Hiểm giả nhất giai . Không phải chiến sĩ thì là du hiệp, vẫn thiên về trước một ít, trong trí nhớ của hắn An Na rất ít sử dụng các loại cung tên, cạm bẫy...
Kiếm là vũ khí của nàng, giống như bộ giáp kia, đều đã cũ nát – bởi vì lâu rồi chưa bảo dưỡng.
"Thiếu gia! Hôm nay, tôi đã đi qua tòa thị chính hỏi, các quan viên nơi đó trả lời giống nhau..."
An Na đặt thanh kiếm dài một bên, khuôn mặt xinh đẹp hơi mệt mỏi: "Rất may, hôm nay tôi kiếm được 20 đồng bạc, không cần vì tiền thuê phòng cuối tuần mà rầu rỉ. Buổi tối, tôi sẽ nấu súp cho ngài."
"An Na tỷ, chúng ta còn có bao nhiêu tiền?" Mã Văn đột nhiên hỏi.
Mặt An Na lộ ra kinh ngạc. Từ khi Mã Văn tỉnh lại sau cơn bệnh nặng, đây là lần đầu tiên chủ động trò chuyện cùng nàng.
Nàng không đắn đo, rất nhanh đáp: "29 đồng bạc."
"29 đồng bạc? Không đủ." Mã Văn nhíu mày: "Đồ trang sức mẫu thân lưu lại đâu?"
An Na trước ngạc nhiên, sau phẫn nộ: "Thiếu gia Mã Văn? Chẳng lẽ ngài muốn bán di vật của mẫu thân để đổi lấy tiền?"
Mã Văn gật đầu, mắt không gợn sóng: "Ta nhớ, bên trong có một chuỗi vòng cổ, có lẽ có chút giá trị."
An Na khó tin nhìn Mã Văn, trọng mắt tràn đầy thất vọng nồng đậm: "Ngài lại muốn đến sòng bạc sao?"
Mã Văn sửng sốt, không ngờ An Na hiểu lầm. Hắn tìm tòi trí nhớ một lát, hóa ra chủ nhân thân thể này lúc mới đến thành Hà Than, trong tay còn cầm ít của cải, xúi quẩy bị "Bằng hữu" không hảo ý lừa gạt, tiến vào sòng bạc.
Kết quả, thua một khoản tiền lớn. Từ đó về sau, bệnh của thiếu niên đang từng bước chuyển biến tốt đẹp, đột nhiên trở nặng.
Tất nhiên, tên bằng hữu kia đã móc méo với sòng bạc. Chuyên lừa đảo những gia hỏa không có bối cảnh như Mã Văn.
"Tôi không thể đưa nó cho ngài. Thiếu gia Mã Văn, nếu ngài cần tiền, tôi sẽ đi tìm." An Na quật cường nói: "Nhưng tôi không thể bỏ mặc ngài làm ẩu. Ngài cũng biết, thiếu gia Duy Ni đã thiếu Liên Minh Vu Sư hai tháng học phí rồi, nếu tiếp tục kéo dài, ngài ấy sẽ bị đuổi khỏi học viện Mã Qua Nhĩ."
"Số tiền còn lại không nhiều lắm, không nên tiêu xài hoang phí!"
Mã Văn cười khục khục, khẽ nói: "An Na tỷ, đệ lấy cái vòng cổ kia, không phải dùng để đánh bạc, mà dùng để chữa bệnh cho thân thể."
"Chữa bệnh?" An Na ngây ngốc.
"Sức khỏe của đệ rất yếu, để lâu không phải biện pháp tốt. Đệ biết một Bạch ngân chi thần Mục Sư, định trả tiền nhờ hắn thi triển ( Khu trừ tật bệnh ) và ( Khôi phục sinh mệnh ) cấp thấp lên người, như vậy thân thể đệ sẽ phục hồi bình thường." Mã Văn giải thích nói, "Đệ không muốn làm một quý tộc yếu đuối."
"Đệ phải luyện tập để chiến đấu, để đoạt lại lãnh địa của chúng ta. Đệ còn muốn bảo hộ một số đồ vật quan trọng."
Hắn rời gường, thay một bộ quần áo, nhìn qua tinh thần có chút phấn chấn.
"Tin tưởng đệ, An Na tỷ."
Hắn nhìn nữ quản gia Tinh Linh.
An Na cắn môi, quyết định lấy ra hộp trang sức từ đáy hành lý. Bên trong quả nhiên có một chuỗi vòng cổ trân châu.
"Tôi đi với ngài, đề phòng ngài lại bị gạt..."
"Không cần." Mã Văn vẻ mặt nghiêm túc, nhận hộp trang sức.
"Bữa nay, An Na tỷ đã bận rộn rồi, nên nghỉ ngơi thật tốt. Đêm nay, đệ có thể không về, tỷ cẩn thận một chút. Hôm nay ở trên đường, đệ nghe hai tên lưu manh bản địa đang bàn tán về tỷ.
Bọn nó chắc có ý xấu. Tuy tỷ là Mạo Hiểm giả nhất giai, nhưng ''song quyền nan địch tứ thủ''. Cẩn thận phòng ngừa vẫn hơn.
Đến khi Mã Văn đi ra khỏi cửa, An Na vẫn kinh ngạc ngồi tại chỗ.
Không biết lý do tại sao, Mã Văn của ngày hôm nay hình như khác với lúc trước. So với thiếu niên vừa lương thiện vừa hiền lành cách xa vạn dặm.
Thậm chí ngay cả... khí phách, cũng y hệt phụ thân của ngài.
Sự uy nghiêm của một quý tộc thực thụ.
Đứng ngoài cửa, Mã Văn nhìn số liệu ghi chép, ngao ngán lắc đầu.
"Dùng kỹ năng với An Na tỷ, thật áy náy... Thôi, lần cuối cùng vậy."
( Số liệu ghi chép ):
" Phát động uy nghiêm (25)..."
"Tiến hành áp chế ý chí mục tiêu..."
"Kỹ năng phát động thành công..."
*đoạt xá: đoạt nhà

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.