[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Chương 19: Enemy




Theodore thật ra ngoan cường hơn tôi nghĩ rất nhiều, tôi cứ tưởng hắn sẽ tự ti một lúc lâu, không nghĩ tới hôm nay đã thấy hắn đứng trước của nhà chúng tôi.
Tôi đang bỏ mùng mền các thứ vào máy giặt, chuông cửa đột nhiên vang lên.
“Thì ra là Theodore.” Tôi che giấu sự kinh ngạc, giả bộ lạnh lùng, “Anh đứng xa như vậy làm gì?”
Theodore lúc này tuy cầm bó hoa trên tay, nhưng lại không bước tới ôm tôi như bình thường, hắn đứng cách cửa ba mét, nhìn thấy tôi ra mở cửa mới thở phào nhẹ nhõm.
“Tốt quá, tôi còn tưởng hai người chuyển nhà.” Theodore khoa trương vuốt vuốt ngực, “Nhưng mà, Lăng, tại sao cậu lại để cái đồ quỷ này trước cửa vậy?!”
Tôi nhìn theo hướng tay hắn chỉ, nhún vai nói, “Thánh giá thôi mà, hôm đó nữ tu sĩ hảo tâm tặng cho tôi, không nên bỏ.”
“Bỏ đi! Cái đồ quỷ này phải ném vào thùng rác! Trời đất quỷ thần ơi, tại sao Augustine lại đồng ý cho cậu treo cái này lên cửa chứ, chẳng lẽ hai người mỗi ngày đi ra đi vào không thấy ghê tởm hả?!”
“Không có.” Tôi mở tay ra, “Augustine treo nó lên để đề cao lực miễn dịch.” Tôi vươn tay cầm thánh giá xuống, thưởng thức đường nét tinh xảo, Theodore thấy động tác của tôi liền phát run.
“Được rồi, Theodore, rốt cuộc anh muốn vào trong hay muốn đi về?”
“… Bảo bối, cậu có thể lấy nó xuống không?”
“Không.” Tôi quyết đoán trả lời.
“… Vậy được rồi.” Hắn liền phóng vào trong, đóng cửa lại.
Rời xa cây thánh giá phát ra thánh lực, Theodore liền trở về bình thường, nhét bó hoa bách hợp vào tay tôi, sau đó quỳ một gối xuống, hôn lên tay tôi.
“Lăng của tôi, tôi yêu cậu với tấm lòng chân thành, cậu như ánh trăng, như dòng máu của tôi, vô cùng xinh đẹp và cao quý, tên Augustine bất tử dữ tợn đó không hợp với cậu đâu, máu vứt bỏ hắn mà chạy tới ôm cái người khổ sở vì tình này đi…”
Tôi nghe hắn thao thao bất tuyệt về châm ngôn tình yêu mà thấy buồn cười, xoay đầu trộm cười vài tiếng, “Augustine, tôi thắng rồi, quả nhiên là bách hợp.”
Bài diễn thuyết về tình yêu của Theodore liền dừng lại, sững người nhìn Augustine bước ra từ phòng tắm, đột nhiên hiểu ra, “Cây thánh giá chết bằm!” Hắn đứng dậy, vỗ vỗ đầu gối dính bụi, nếu tôi không treo thánh giá trên cửa, hắn đã có thể nghe thấy hơi thở của Augustine từ xa, mà tôi cũng sẽ mất đi một trò vui này.
Tôi mang hoa đi cắm vào bình, Augustine lau tóc, ôm tôi từ phía sau, “Bảo bối, hình như tôi vừa mới nghe có người xúi em đổi người yêu?”
Tôi nhắm mắt gật đầu.
“Hình như có người nói tôi là bất tử dữ tợn?”
“Ừ.” Tôi lại gật đầu, đồng thời chỉ về phía Theodore đang làm bộ như chưa xảy ra chuyện gì.
Augustine liếc hắn, xoay đầu lại hôn tôi một cái, “Lăng, em thật là ngọt.”
“Hì hì, tôi mới mua cây son vị táo.”
“Không, tôi nói em, bảo bối của tôi.”
Tôi và Augustine diễn màn tình cảm thắm thiết, tim hồng bay phấp phới, khiến cho cái người ngồi trên sô pha đứng ngồi không yên, nhìn hắn oán giận không dám mở miệng, tôi thật sự rất muốn cười. Nhưng nếu tiếp tục có khi hắn sẽ bỏ về, vẫn nên vào chủ đề chính thì hơn.
Tôi vỗ vỗ Augustine, hắn ôm tôi tới sô pha ngồi xuống đối diện Theodore, giống như thẩm vấn, “Nói đi.”
Theodore nhìn chúng tôi, “Nói cái gì?”
“Theo, anh sẽ không vì bài tuyên ngôn tình yêu mà tới đây đi.” Tôi lấy tay vuốt tôi, người đối diện đột nhiên sáng mắt.
“A, Lăng thân yêu của tôi, rốt cuộc cậu cũng hiểu lòng tôi rồi? Vậy mau dùng đôi môi tuyệt vời của cậu tới xoa dịu đôi môi khô khốc đáng thương của tôi đi.” Hắn mở rộng hai tay.
“Vậy sao?” Tôi nở nụ cười rực rỡ, đút tay vào túi lấy một thứ ném qua cho hắn, “Nè, thỏi son này có hiệu quả hơn cả nước miếng của tôi nữa, còn nữa, tuyên ngôn tình yêu của anh tôi đã nghe dưới cống thoát nước rồi, lần sau tìm lý do mới một chút, được không?”
Mặt hắn chuyển trắng, nhưng vẫn tìm cây son tôi mới ném.
“Được rồi, bỏ đi, anh mau nói.” Tôi thúc giục.
“Lăng, cậu muốn tôi nói cái gì? Chuyện lần này chẳng phải hai người đã biết rồi sao? Giáo hội bắt đầu kế hoạch mới tiêu diệt quỷ hút máu.” Hắn bắt đầu nói chuyện tôi cũng đoán được, hiển nhiên Augustine đã sớm biết, cau mày tỏ vẻ bất mãn.
“Kể lại chút đi, Theodore.” Augustine nói.
“Augustine, tuy rằng chúng ta từng là tình nhân, nhưng bây giờ anh là tình địch của tôi, tôi cũng không có nghĩa vụ nói cho anh biết.” Theodore bày ra bộ dáng quý tộc, Steven quả nhiên nói rất đúng, huyết tộc rất ghét gia tộc khác chỉ tay năm ngón với mình.
Tôi ngẩng đầu suy nghĩ một lúc, “Augustine, hình như chúng ta còn một cây thánh giá đúng không?”
“Hử?” Augustine cũng không hiểu ý tôi lắm.
“Lấy cái đó treo luôn lên cửa đi, cái kia hình như hết tác dụng rồi.” Tôi bĩu môi.
Augustine cười nói, “Cứ làm vậy đi, để có người muốn vào cũng không được.”
“Cái đó có là gì, ai muốn hắn tới đâu, tôi hỏi hắn hắn cũng không chịu trả lời, người như vậy rõ ràng là công tử đào hoa, tôi không tin cái tình yêu gì của hắn đâu.” Tôi giống như đuổi ruồi phẩy phẩy tay, mắt thấy biểu tình của hắn cứng đờ, biết phép khích tướng của tôi có tác dụng, “Hắn không nói thì thôi, cùng lắm chúng ta chuyển nhà, tới một nơi không ai biết, chỉ có hai chúng ta, được không?”
Augustine phối hợp nở nụ cười cưng chiều, vuốt tóc tôi. Hắn từng nói với tôi, huyết tộc là mối quan hệ chính phụ, tôi tớ không thể chịu nổi khi không nhìn thấy chủ nhân, tuy rằng Theodore không biết tôi đã tích máu vào tim hắn, nhưng trong tiềm thức hắn đã không thể rời khỏi tôi, cho nên quả nhiên hắn không chịu được.
“Lăng, sao tôi lại không trả lời câu hỏi của cậu được? Nếu là một câu của cậu, vượt sông vượt biển gì tôi cũng không từ chối.” Hắn trông như một con cún bị vứt bỏ.
“Vậy được rồi, anh mau nói đi.” Tôi leo xuống người Augustine, “Augustine, tối nay anh muốn ăn cái gì? Tôi đi làm.”
“Làm món gà hầm huyết đi, rồi làm đồ em thích là được.” Augustine mỉm cười trả lời tôi.
“Cái gì? Máu?” Theodore vừa nghe liền lên tinh thần, “Lăng, tôi có được vận may ở lại ăn tối không?”
Tôi cười ngọt ngào, “Anh thành thật trả lời vấn đề của Augustine rồi mới có phần.”
Uy hiếp cộng thêm nụ cười dụ dỗ làm hắn không thể chống cự, nhìn bộ dáng si mê của hắn, tôi biết trận này tôi đã thắng. Hài lòng đi vào bếp, cửa khép hờ, vừa làm bữa tối vừa nghe đoạn đối thoại của bọn họ, dù sao tôi cũng là người trong cuộc, cũng nên có quyền lợi biết rõ tình hình.
Dựa theo lời nói của Theodore, vào thập niên 90 trong một lần sơ sẩy hắn bị giáo hội bắt được, bị bọn họ bỏ thánh giá vào người. Thánh giá đó không chỉ có tác dụng kiềm chế khả năng của huyết tộc mà còn có thể phát tác định kỳ, khiến cho hắn không thể không nghe theo mệnh lệnh của giáo hội, nên còn có thuốc áp chế nó. Mà lần này bọn họ bắt Augustine quả nhiên chính là nghiên cứu cấu tạo thân thể của huyết tộc, để tìm cách làm cho quỷ hút máu không còn trường sinh bất tử.
“Con người ngu xuẩn!” Augustine mắng một câu, “Chẳng lẽ bọn họ không biết mọi chuyện đều có cái giá sao!”
“Bọn họ tự cho mình quyền thống trị. Trong thành phố có mấy chục quỷ hút máu, nhưng cũng chỉ là đám hèn hạ, bọn họ cảm thấy chướng mắt, cho nên chuyển mục tiêu nhắm vào anh — tuy rằng tôi đã cung cấp tin nhưng sau này, ngay cả Lăng cũng có thể bị kéo vào.” Theodore nói như vậy, nhìn không ra hắn lại quan tâm tôi.
“Tôi biết, Lăng là người của tôi, đương nhiên tôi phải phụ trách bảo vệ em ấy.” Augustine đáp, nhưng nghe ra bên trong có chút ghen tuông, “Bọn họ giờ ở đâu?”
“Cái này tôi không biết, mỗi lần đều để một người tên là Simpson đưa thuốc giải cho tôi.”
Augustine trầm mặc, tôi không nghe thấy động tĩnh gì liền bật bếp nấu. Chờ phòng bếp an tĩnh lại, bên ngoài lại vang lên tiếng nói chuyện.
“Sao cậu ấy lại có ánh mắt đó? Cho dù là anh biến cậu ấy…”
“Theodore, sao cậu lại quan tâm Lăng như vậy?” Trong giọng nói của Augustine nghe như đang cười lạnh.
Sao tôi nghe không hiểu gì hết? Mới qua chừng một phút thôi mà, sao chủ đề chuyển nhanh quá vậy?
“Vậy anh không tính về à?” Một lát sau Theodore lại lên tiếng.
“Về? Lúc trước ông già sống dai đó đã làm gì với cha tôi!” Augustine rất tức giận, “Với lại, Theodore, cậu không có tư cách nói tôi!”
“Đúng đúng, ngày Kent tôn kính.” Theodore cũng tức giận nói, ngay cả Theodore cũng phải xưng hô với Augustine như vậy, xem ra địa vị của hắn cũng không thấp, “Nhưng anh cũng phải suy nghĩ cho Lăng một chút.”
“Sao? Xem ra cậu bất mãn với tôi, ngài bá tước Sus***?”
“Tôi chỉ nói chuyện của Lăng, tốt xấu gì cậu ấy cũng là chủ nhân của tôi, đừng quên tôi là bá tước, không gạt được tôi đâu. Tuy rằng cậu ấy chỉ là trẻ con, nhưng đâu phải vì lấy được thánh giá khỏi người tôi thì tôi phải phục tùng chứ.”
A, nói vậy hắn đã sớm biết quan hệ giữa tôi và hắn? Biết mà còn dám đùa giỡn? Tôi múc đồ ăn ra, bưng ra ngoài, tên kia dùng tốc độ nhanh nhất phóng tới bên cạnh tôi.
“A, Lăng, đây là món gì? Đồ ăn Trung Quốc hả? Tay nghề của cậu chắc không thể soi mói được rồi.”
Tôi liếc hắn, sớm biết hắn hiểu thì tôi cũng không đi vòng vèo, nghĩ như vậy trong lòng liền thấy khó chịu, “Theodore, vì anh lừa tôi nên anh không có phần.”
Hắn sửng sốt một lúc rồi mới phản ứng, bắt đầu cầu xin, “Lăng, Lăng thân yêu của tôi, chủ nhân tôn quý của tôi, hãy xem sự cầu xin khẩn thiết của tôi mà để tôi ở lại ăn chung đi mà…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.