[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Chương 17: Engagement




“Thằng này ăn gì mà nặng quá vậy!” Augustine mắng, chân thì chạy còn nhanh hơn tôi, ai bảo hắn mạnh làm gì, chân còn dài hơn tôi.
Batty dẫn đường chúng tôi ra theo đường cũ, tôi chui ra bằng đường cửa sổ, đỡ Theodore, Augustine cũng bò theo sau. Nhưng kế tiếp mới là vấn đề, cửa sổ bên kia hẹp tới độ tôi phải cố lắm mới chui được, Augustine và Theodore không có khả năng chui vừa.
“Chết tiệt!” Augustine thử kéo cửa, khóa rất chặt. Mà sự tẩu thoát của chúng tôi đã sớm bị tất cả mọi người trong nhà thờ để ý, hơi thở người xung quanh càng lúc càng nhiều.
“Làm sao bây giờ?” Tôi lo lắng hỏi.
“Nếu đã kéo nhiều người đến như vậy, thì càng không cần phải cẩn thận.” Augustine nói xong, đẩy mạnh cửa, nhưng cố phá vài lần vẫn không thể nào mở được, chỉ có bụi rớt thôi.
“Má!” Augustine oán hận nhìn cánh cửa, đột nhiên xuất chưởng, “Lăng, lùi ra sau!”
Tôi lùi ra sau mấy bước, chỉ thấy giữa lòng bàn tay hắn có xuất hiện một quả cầu màu đen, xung quanh quả cầu có lửa điện, phát ra âm thanh xẹt xẹt. Quả cầu bay về phía cánh cửa, một tiếng nổ mạnh phát ra, cánh cửa bị nổ thành từng mảnh. Augustine cõng Theodore lên, kéo tôi vẫn còn đang ngẩn người, chạy ra ngoài.
Tiếng nổ mạnh đã kéo toàn bộ sự chú ý của mọi người, bây giờ chúng tôi không thể nào chạy trốn bằng đường chạy qua đại điện. Chúng tôi áp sát vào tường, Augustine cẩn thận nghe khí tức của mỗi người, tôi nhìn gò má hắn, phát hiện mình đang run. Không phải do lạnh, tôi biết, tôi đang sợ, lúc nãy để tìm được Augustine, tôi đã phải kiềm chế nỗi sợ xuống tận đáy lòng mà mạo hiểm. Nếu bây giờ bị bắt thì phải làm sao? Sẽ bị quăng vào đống lửa? Hay bị ném lên bàn giải phẫu? Tôi theo bản năng nắm chặt tay Augustine, đột nhiên cảm giác Augustine hôn lên trán tôi.
“Sợ cái gì? Có tôi ở đây mà.”
Tôi kinh ngạc nhìn hắn, lặng lẽ gật đầu. Không có gì phải sợ, tôi tự nói với mình, bởi vì ít ra Augustine vẫn đang ở cạnh tôi.
Batty bị phái đi trinh sát, nó vỗ cánh, tốc hành bay vòng vòng gần đó, rốt cuộc dừng lại ở một góc nhỏ, Augustine lập tức hiểu ý, kéo tôi qua đó. Đó là đường thông xuống cống thoát nước, Augustine kéo cái nắp đậy ra, nhảy xuống.
Bên dưới không sâu lắm. Tôi nghe thấy tiếng bọt nước bắn ra do Augustine giẫm xuống, tôi thả Theodore xuống, sau đó mình cũng nhảy theo. Augustine tiếp lấy tôi, tôi ngẩng đầu nhìn cống thoát nước không có nắp đậy, cũng không biết làm sao, ba tên huyết tộc bắt đầu chạy trối chết. Dưới cống thoát nước giống như mê cung, chúng tôi chạy khoảng chừng nửa tiếng, Augustine xác định không còn ai đuổi theo, liền thả Theodore xuống, dựa vào tường nghỉ ngơi, bị hành hạ mấy ngày nay, trạng thái hiện giờ của Augustine cũng không tốt lắm.
“Bảo bối, em định làm gì?” Augustine còn đang thở dốc nhìn tôi, chân thì nhẹ đá đá Theodore như người đã chết.
“Tôi cũng chưa biết… Augustine, anh nghĩ trong cơ thể hắn có thánh vật gì đó không?”
Augustine cau mày, tay sờ lên người Theodore từ trên xuống, ánh mắt dừng lại ở ngực.
“Lấy nó ra là sẽ ổn đúng không?” Tôi hỏi.
“Có lẽ.” Augustine nói, tìm trong túi Theodore một vật sắt nhọn, “Xoay đầu đi, Lăng.”
Tôi ngoan ngoãn xoay đầu nhìn đi chỗ khác, đằng sau xộc lên mùi máu tươi. Augustine nắm tay tôi, tôi cảm thấy tay mình đang chạm vào cái gì mềm mềm, nghĩ tới đó là cái gì, có lẽ đồ ăn mấy hôm trước cũng sẽ ói hết ra.
“Ở đây, sờ tới chưa?” Augustine hỏi.
Tôi nhúc nhích ngón tay, quả nhiên chạm vào một vật cứng rắn.
“Đúng, chính là nó, lấy ra đi.”
Tôi nắm lấy, nhưng lại sợ làm Theodore bị thương nên không dám làm mạnh.
“Mạnh tay một chút, bảo bối, hắn không chết được đâu.”
Nghe nói như vậy, tôi liền ổn hơn, dù sao bây giờ hắn cũng đang bị thương, tôi nắm lấy vật kia, trong lòng có chút bài xích, tôi mạnh tay, kéo nó ra ngoài. Augustine nắm tay tôi, kéo xuống nước rửa rửa. Tôi cầm vật kia lên xem, đó là một cây thánh giá khá nhỏ, bằng kim loại, nhưng tôi cũng không biết nó và những thánh giá khác có gì khác nhau. Augustine nhìn vật trên tay tôi, sắc mặt vô cùng nghiêm túc.
“Lăng, cất nó vào đi, thứ này…” Augustine không nói tiếp, khoác áo lên cho Theodore, không để tôi nhìn thấy vết thương.
“Hắn sẽ không chết chứ.”
“Yên tâm, thứ đồ chơi con nít đó sao chết được. Người này sống dai còn hơn gián. Em phải biết là hắn không chỉ chạy nhanh, tốc độ phục hồi còn nhanh kinh người.” Augustine nhún vai, sau đó bắt đầu cười rộ, “Nhưng mà đây là một cơ hội tốt, bảo bối.”
Augustine kéo tay tôi, cắn đầu ngón tay, kéo một góc áo, nhỏ mấy giọt lên ngực Theodore.
“Anh làm gì vậy?” Tôi hỏi.
“Đây là phương pháp còn hiệu quả hơn cả lời thề, là cái giá hắn đã làm em bị thương.”
“Hắn sẽ trở thành người hầu của tôi?”
“Đúng vậy, nhưng hắn không biết, trừ khi em nói cho hắn nghe.”
Tôi suy nghĩ một lát, “Tôi sẽ không nói đâu.”
“Lăng.” Augustine nhìn tôi, giống như đây là lần đầu tiên gặp nhau, “Em mà cũng có suy nghĩ xấu?”
“Không được hả?” Tôi lại bám vào người hắn.
Hắn sửng sốt, “Được, đương nhiên được, đây mới là huyết tộc.”
Chúng tôi ngồi ngây ngẩn ở cống thoát nước cả buổi tối, Theodore rốt cuộc cũng tỉnh lại. Hắn xoa xoa đầu mình, miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, nhìn xung quanh, “Tại sao tôi lại ở nơi bẩn thỉu này?”
Hắn bất mãn nhíu mày, lập tức nhìn thấy Augustine và tôi.
“Cám ơn anh, Theodore.” Chuyện đã thành công, tôi không định tiếp tục giả bộ đau khổ, cười híp mắt.
“A, Lăng, cậu cứu được Augustine rồi, vậy có phải nên trả thù lao cho tôi rồi không?” Hắn híp mắt, mặc kệ thân thể yếu ớt, nhìn chúng tôi như xem kịch vui, hắn cũng không biết chúng tôi cũng đang nhìn hắn bằng ánh mắt đó.
“Đúng, nhưng mà Theodore, tôi và Augustine bỏ trốn, cũng thuận tiện cứu anh ra nha.” Tôi nghịch ngợm chớp mắt, “Cái này chẳng phải là huề sao?”
“Không được, bảo bối, cậu đồng ý với tôi rồi.” Theodore nghiêm túc nói.
“Ừ, tôi có đồng ý với anh, chẳng lẽ anh không cảm thấy thay da đổi thịt sao?” Tôi chỉ vào ngực hắn.
Lúc này hắn mới kinh ngạc phát hiện thân thể thay đổi, trân trối không nói được câu nào.
“Cho nên, Theodore, bảo bối của tôi không chỉ cứu một hai lần, mà cứu được cả cuộc đời cậu, cậu không cảm thấy nên nỗ lực trả thù lao sao?” Augustine cũng bắt đầu chọc, ngụ ý Theodore phải trả giá cả đời.
Theodore vẫn như cũ, không thể tin nổi, nhưng hắn cũng rất nhanh hiểu được ý của Augustine, “Augustine, anh đang giúp búp bê Trung Quốc tìm người hầu đó à?”
“À, không, tôi sao lại để anh làm người hầu được?” Tôi xen vào, “Để tôi nghĩ xem, à, hay là làm tình nhân dự bị đi.”
Theodore đơ mặt một lúc, tự tôn của quỷ hút máu sao có thể làm “dự bị”? Làm dự bị chính là cả đời chỉ đứng thứ hai, với lại chỉ cần không tìm thấy đối tượng thứ nhất, hắn sẽ lập tức bị lôi ra làm thế thân, đối với Theodore một người đa tình như vậy, làm sao có thể lúc nào cũng giữ ở trạng thái ‘thân thể thuần khiết’ chờ gọi? Huống chi mấy phút trước hắn vừa nghĩ, tôi đã nằm trong tay hắn.
“Tôi cho phép anh đi tìm tình nhân.” Tôi nói thêm một câu, “Chỉ cần đừng để tôi phát hiện.”
Thấy hắn vẫn ngây ngốc như trước, tôi nhún vai, mở tay ra, “Được rồi được rồi, anh giúp tôi và tôi giúp anh thoát khỏi giáo hội coi như huề, nhưng mà anh đừng có chọc tôi nha.” Tôi cong môi, từ phía sau rút ra khẩu súng, đương nhiên là tìm thấy trong túi của hắn, “Cha của tôi, Augustine, có dạy tôi một câu ‘có qua thì mới có lại’, cho nên anh làm tôi bị thương, tôi cũng phải trả lại anh chứ.” Tôi cầm cây súng ngó nghiêng, “Augustine, cái này có phải chốt bảo hiểm không? Nhưng mà tôi chưa từng dùng súng bao giờ, nói không chừng bắn không chính xác, Augustine, hay là anh giúp tôi đi.”
“Được, bảo bối.” Augustine sảng khoái cầm súng, “Tránh xa một chút, bên trong có đạn bạc.”
Tôi “ồ” một tiếng, hứng thú nhìn vẻ mặt Theodore thay đổi, từ không tin biến thành kinh ngạc, từ không phục biến thành sợ hãi.
“Búp bê Trung Quốc, tôi làm cậu bị thương là giúp cậu chạy thoát mà.” Hắn dùng lại lý do mà tôi nói.
Tôi mỉm cười, “Theodore, anh tưởng tôi dễ gạt lắm sao?”
Mặt của hắn như đông lại, khi Augustine hướng họng súng vào hắn, trên mặt liền không còn nụ cười.
“Được rồi, Lăng, tôi chịu thua, tôi làm tình nhân dự bị của cậu.”
“Thiếu chút nữa là được rồi.” Tôi bĩu môi, “Tôi chưa từng thấy huyết tộc lập giao ước, làm một lần cho tôi xem.”
Theodore không có cách, vô cùng không tình nguyện quỳ xuống cống thoát nước ẩm ướt, cầm tay tôi hôn một cái.
“Tôi, Theodore Es***. Tình nguyện trở thành tình nhân dự bị của Lăng…” Theodore ngẩng đầu nhìn tôi, tựa như không biết tên đầy đủ.
“Lăng Phương Weafer.” Trả lời hắn là Augustine, tôi thấy có chút lạ, nhưng mà nhớ tới Augustine cũng họ Weafer, tôi thấy cũng không có gì sai.
“Tôi, Theodore Es***. Tình nguyện trở thành tình nhân dự bị của Lăng Phương Weafer.” Hắn nói xong, cầm tay tôi hôn một cái.
“Tôi tiếp nhận, Theo.”
“Vinh hạnh của tôi.”
Tôi nhìn biểu tình chuột rút của hắn, lại nhìn cảnh vật xung quanh, dưới ánh đèn âm u, có lúc còn có mấy con chuột chạy ngang, phát ra tiếng kêu ‘chít chít’, mà một người tự xưng là huyết tộc đang quỳ gối trong nước sâu khoảng 3cm, nắm tay tôi biểu đạt ‘yêu thương’, tôi rốt cuộc chịu hết nổi cười ha hả, Augustine đứng bên cạnh cũng cười chết lên chết xuống. Hắn mở súng ra, bên trong không có viên đạn nào.
“Haha, Theodore, cậu cũng có ngày này.”
Theodore vô cùng xấu hổ, hung hăng trừng mắt, nhưng bây giờ có muốn đổi ý cũng không kịp rồi. Ai bảo hắn ăn hiếp tôi, thấy tôi lõa thể còn nói với Augustine, trong nhà ma còn tùy tiện sờ soạng cơ thể tôi!
“À, còn một việc, để anh biết bây giờ vẫn tốt hơn nhỉ.” Tôi vẫn còn muốn chơi thêm một vố, làm bộ như nhớ ra gì đó, “Lúc nãy khi cứu anh, anh mất rất nhiều máu, cho nên chúng tôi không thể làm gì khác hơn là bổ sung chút máu cho anh…”
Hắn nhìn biểu tình có chút hả hê của chúng tôi, sắc mặt trắng bệch, “Máu là…”
Tôi nhếch môi cười, Augustine cầm lên một con chuột đang chạy qua chạy lại trong cống thoát nước. Vài giây sau, một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Huyết tộc xinh đẹp mơ mộng, Theodore, từ giờ trở đi đã bị bóng ma ám ảnh. Đương nhiên lúc tôi hết nhịn được, nói cho hắn nghe sự thật, cũng đã là rất nhiều năm sau đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.