[Ám Dạ Chi Tộc] – Quyển 1 – Every Death Is A Birth

Chương 13: Equity




… Đây là sao…
… Không có gì cả…
… Tôi nhớ lại, tôi bị Theodore bắn một phát súng, sau đó…
… Tôi chết rồi sao…

Chết rồi mà vẫn còn ý thức à…
Chết rồi sẽ không còn nhìn thấy Augustine nữa…
Tôi không muốn!
“Cuối cùng cũng tỉnh, Lăng.”
Bên tai vang lên giọng nói quen thuộc. Tôi cố gắng mở mắt ra, cảnh tượng trước mắt cũng vô cùng quen thuộc, đây là nhà, nhà của tôi và Augustine…
“Lăng, bảo bối, còn nhớ tôi chứ?” Một người cạy miệng tôi ra, đổ vào một chút nước, tôi nhấm nháp, là nước ép mà tôi thích.
“Steven…”
“Đúng, là tôi. Cậu tỉnh rồi thật tốt quá.” Steven ngồi ở bên giường nhìn tôi, “Cử động được không?”
Tôi cử động tay, nhấc lên, chân cũng không sao, chỉ có ngực là vô cùng đau đớn.
“Sao tôi… về được… Augustine hắn…”
Steven lắc đầu, “Khi tôi nghe được tin đã không còn thấy Augustine nữa. Chỉ có cậu đang được nâng lên xe cứu thương, tôi phải tốn rất nhiều sức lực mới mang được cậu về từ bệnh viện.”
“Vậy sao…” Tôi xoay lưng, thân thể rất yếu, nhưng suy nghĩ lại vô cùng rối loạn. Nghĩ đến cảnh bọn họ nâng tôi lên xe cứu thương, lòng tôi liền hoảng sợ, chẳng lẽ đã biết mình không phải người bình thường?!
“Đừng lo lắng, bảo bối, cậu mất máu quá nhiều, hơn nữa lại sắp chết, lạnh như băng cũng không có gì kì lạ.” Steven nháy mắt với tôi, tôi sửng sốt nhìn hắn, lại càng thêm kinh hoảng.
“Steven… anh…”
“Tôi đương nhiên biết, thiệp chúc mừng sinh nhật là tôi gửi.” Nhìn hắn như không có gì đáng sợ, lấy túi máu để trên đầu giường, mở ống hút, đưa tới bên miệng tôi, “Bởi vì tôi cũng uống nó.”
Tôi mở to mắt, thân thể ngửi thấy mùi máu, liền bắt đầu tham lam hút vào, rất nhanh một túi máu đủ cho tôi uống một ngày đã hết. Vừa bổ sung máu, tôi đã thấy đỡ hơn, vết thương trước ngực bắt đầu có dấu hiệu khép lại, nhưng cơn khát của tôi vẫn chưa hề suy giảm.
“Còn không?”
Steven lấy từ tủ lạnh ra thêm vài túi, tôi một hơi uống hết bốn túi khoảng 400cc máu, lúc này mới dần thư giãn. Ngực vẫn còn đau, nhưng tôi biết không quá một ngày, vết thương sẽ khép lại hoàn toàn.
Steven đỡ tôi ngồi dậy, tôi nghi ngờ đánh giá hắn. Tuy rằng khả năng phân biệt hơi thở còn yếu, nhưng nhìn hắn cỡ nào cũng giống con người, với lại thân thể hắn rất ấm.
“Không có gì lạ, quỷ hút máu có vài tính chất đặc biệt, tính chất của tôi chỉ là hiếm thôi.” Steven nhếch môi để lộ hai chiếc răng nanh, lúc này tôi mới hoàn toàn tin hắn là quỷ hút máu, “Bảo bối, cậu thay tôi giữ bí mật, cậu cũng không muốn những quỷ hút máu trần tục tới thành phố này trà trộn đi.”
Tôi bật cười với cụm từ “quỷ hút máu trần tục”, gật đầu, “Augustine cũng không biết?”
Steven cười, “Sao có thể không biết được, dù sao tôi cũng là bạn cũ của hắn.”
“Bạn?” Tôi nghiêng đầu, “Augustine nói với tôi, quỷ hút máu không có bạn.”
“Đừng nghe hắn, nói chính xác, tôi là cấp dưới đi theo hắn, nhưng mà lăn lộn ở Mỹ nhiều năm, cũng sớm trở thành bạn.”
“À.” Tôi gật đầu, Augustine không nói cho tôi biết, quỷ hút máu ngoại trừ tình nhân còn có một mối quan hệ khác — Chủ yếu và phụ thuộc. Nghĩ đến Augustine, tôi lại đau lòng, không biết hắn bây giờ đang ở đâu.
“Augustine nhất định không sao, hắn là mạnh nhất.” Steven an ủi tôi, lập tức trở nên nghiêm túc, “Lăng, là Theodore làm?”
“Là hắn, hắn vậy mà…” Tôi nắm tay lại, bây giờ nghĩ lại, tất cả đều do hắn thông đồng với giáo hội, dụ chúng tôi vào nhà ma, còn cố ý tách tôi và Augustine, “Hắn nói cái gì mà huyết tộc đều rất ích kỷ, vậy mà hắn dám thông đồng với giáo hội…!”
“Đừng kích động, bảo bối, không tốt cho vết thương.” Steven vỗ nhẹ tôi, đặt một thứ gì đó vào tay tôi, “Đây là thằng nhóc của cậu? Lúc hôn mê nó vẫn cứ bay xung quanh.”
Tôi nhìn Batty thuần thục bò lên cổ tôi, rồi leo lên mặt, vỗ cánh, giống như quan tâm tôi, trong lòng cũng dễ chịu đi một chút.
“Theodore chắc là cũng không có lựa chọn.” Steven đột nhiên lên tiếng, “Hắn từng nói với tôi hắn tách khỏi Augustine là có nguyên nhân.”
Tôi ngẩng đầu, Steven hơi dừng một chút rồi nói tiếp.
“Chắc hẳn có liên quan đến giáo hội, tôi đoán người của giáo hội cho thánh lực gì đó vào cơ thể hắn, phải nghe theo mệnh lệnh của giáo hội, nếu không sẽ chết.”
“Cho nên hắn vì giữ mạng mới làm như vậy với tôi và Augustine…” Tôi nhớ lại bộ dáng đau đớn của Theodore, rất có thể, “Không có cách hóa giải thứ đó?”
Vừa nói xong tôi liền hối hận, nghe Augustine nói, thánh lực là thứ duy nhất chế phục được quỷ hút máu, nếu có cách hóa giải, Theodore cũng không đi tới nước này.
“Có thể có cách nha.” Steven thấy tôi trầm mặc, bỗng nhiên nói một câu, sau đó lấy một vật gì đó, “Nhìn đi, đây là thứ được lấy ra từ trong ngực cậu.”
“Một viên đạn?” Tôi cầm lấy xem.
“Đúng, nhưng viên đạn này không phải đạn bình thường.” Steven bổ sung, “Đây là đạn bạc.”
“Đạn bạc…” Tôi lặp lại, đột nhiên kinh ngạc, thánh lực chia làm hai loại, một loại phát ra tính chất đặc biệt trên cơ thể người, thánh lực bình thường chính là nó. Nhưng còn một loại thánh lực tự nhiên khác, chính là bạc, “Vậy tại sao tôi còn sống?!”
“Cái này phải hỏi cậu, bảo bối. Cậu là quỷ hút máu huyết thống phương đông, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, quả nhiên tính chất đúng là thật khác thường.” Steven nhún vai, đưa cái túi máu trống rỗng cho Batty, “Đi, vứt vô sọt rác.”
“Ý anh là, đây là tính chất đặc biệt của tôi?” Tôi cẩn thận hỏi lại.
“Đúng, cậu không sợ bạc.” Steven cắn ngón tay để nó chảy máu, nhỏ một giọt lên viên đạn, máu lập tức trở thành màu đen, “Nhìn đi, quỷ hút máu bình thường khi gặp bạc có sức chống sự rất thấp, nhưng bạc lại không có chút tác dụng nào với cậu. Nói không chừng ngay cả thánh lực cậu cũng không sợ.” Steven nâng cằm, “Chậc chậc, Augustine đã tạo ra một huyết tộc ghê gớm.”
Batty bay về, ngậm hai cái túi trống lên. Tôi nhìn nó bay lảo đảo khuân vác cái túi còn to hơn cả nó, thật sự có chút không đành lòng, nhưng Steven lại không đồng ý.
“Dơi chính là để cho chúng ta sai khiến, cậu phải nhớ là nó tiêu hao đồ ăn của chúng ta.”
Huyết tộc đúng là chủng tộc theo đuổi lợi ích công bằng, tôi không khỏi cảm thán.
“Vậy anh muốn tôi hóa giải cái thứ trong người Theodore?”
“Tôi nghĩ cậu không từ bỏ Augustine, nhưng một mình cậu lại lực bất tòng tâm, vậy chẳng phải vừa lúc có thể ra điều kiện trao đổi với Theodore sao?” Steven nói xong, tôi nhìn được trong mắt hắn có một tia tinh quái của huyết tộc.
“Thật ra anh muốn tự mình cứu Augustine, nhưng lại không muốn bị người ta phát hiện thân phận cho nên mới lợi dụng tôi chứ gì.” Tôi thở dài.
“Bảo bối, cậu không thể nói vậy.” Steven không phục.
“Sao lại không thể? Nếu không thì anh cứu tôi làm gì?”
Steven sửng sốt, giơ hai tay, “Được rồi, tôi đầu hàng. Tôi đúng là muốn cứu Augustine, nhưng Augustine ra lệnh tôi phải bảo vệ cậu, cho nên tôi phải cứu cậu, vừa lòng chưa?”
Tôi nhìn lên trời, “Ừm… Có phải sẽ thuận tiện bán cho Theodore một ân huệ?”
Steven cười khổ, “Thua cậu luôn, khó trách Augustine lại nói cậu rất thông minh.”
“Phải không?” Tôi suy nghĩ, trên mặt nở nụ cười, “Nói như vậy anh xuất phát từ mệnh lệnh mới cứu tôi, nên tôi cũng không thiếu anh gì hết?”
“Đúng, chính là như vậy.”
Tôi vòng tay lên cổ Steven, dùng giọng nũng nịu nói, “Nói vậy, tôi giúp anh cứu Augustine, vậy chúng ta cũng nên bàn bạc điều kiện đi ha?”
Steven bắt đầu ngoài cười nhưng trong không cười, “… Nếu cậu muốn.”
“Muôn năm!” Tôi không để ý vết thương, hưng phấn kêu lên, “Một tháng miễn phí nước ép, còn nữa, anh phải kể cho tôi nghe về tòa thành ở châu Âu, Augustine không chịu nói gì hết.”
Một giọt mồ hôi lạnh chảy xuống từ trán Steven, tôi vừa lòng nhìn hắn cứng ngắc, giật giật khóe môi nói, “Được rồi, bảo bối.” Trong lòng tôi thầm đắc ý, tôi như nắm hắn trong tay, tùy ý tính toán, đi theo Augustine một năm quả nhiên không hề uổng phí.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.