𝟏𝟔.
Ăn sáng xong, khi anh đang làm việc, tôi liền nhân cơ hội lẻn vào phòng của Từ Mục Chi.
Tôi thu dọn lại quần áo bẩn và phân loại chúng theo màu sắc trước khi bỏ vào máy giặt.
Khoảng 30 phút sau, giặt xong tôi đem toàn bộ ra ngoài phơi.
Tôi đang ngồi đợi trong phòng ngủ của mình, hy vọng Từ Mục Chi sẽ qua và cảm ơn tôi.
Ngồi đợi một lúc thì tôi nghe có tiếng gõ cửa phòng. Nhưng giọng nói phát ra lại trong rất gấp: "Phương Giai Giai, em ra đây."
Tôi nhanh chóng mở cửa: "Sao thế giáo sư Từ?"
"Em là người giặt quần áo trên ban công?"
Anh ấy thật sự đã nhìn thấy.
Tôi tự hào nâng góc miệng, giả vờ thản nhiên nói: "Vâng, đã giặt rồi."
Sau đó, tôi cúi đầu xuống chờ đợi anh khen ngợi.
"Phương Giai Giai, em có giúp tôi giặt quần áo không?"
"Quần áo nào ạ?" Tôi hoài nghi nhìn anh.
Anh nhìn chằm chằm tôi, mặt anh thì từ trắng chuyển sang đỏ.
Từ Mục Chi cắn răng cố gắng nói một cách nhẹ nhàng: "Qu@n lót.."
Ô?
Anh không nhìn tôi.
Tôi nhanh chóng chạy ra ban công và nhìn vào túi trong của áo khoác chống nắng có vẻ như có gì màu đen bên trong
Tôi mò tay vào và lấy ra một chiếc qu@n lót mà tôi đã thấy ngày hôm qua, nó đang hiện ra trước mắt tôi.
Tôi có thể cảm nhận được mồ hôi trên trán tôi đang chảy xuống như mưa, tôi nhanh chóng giấu nó sau lưng.
Từ Mục Chi cũng đi vào.
"À...là..là có chuyện ngoài ý muốn xảy ra nên em sẽ giặt lại sau." Tôi quay người để chạy đi.
Từ Mục Chi kéo tay tôi lại và lấy thứ mà tôi giấu sau lưng ra, nhìn tôi như đang bất mãn: "Không cần đâu, cảm ơn."
Tôi cúi đầu thấp hơn và bước đi.
Tần Mục Chi quay đầu lại và nói với tôi: "Giai Giai, hãy chăm sóc cho bản thân mình, đừng làm mấy việc này nữa."
Tôi thở dài một cái.
Kế hoạch 2, thất bại.
𝟏𝟕.
Nghỉ trưa một lúc, Từ Mục Chi lại tiếp tục bước vào phòng để bắt đầu làm việc.
Tôi đun sôi trà nóng trong nồi, tôi lặng lẽ đi gõ cửa, anh đặt bút xuống,nghe thấy tiếng nên kêu mở cửa đi vào.
"Giáo sư Từ, thầy mệt không ạ? Em đã pha cho thầy một ly trà." Tôi nói và cẩn thận đem đến chỗ anh.
Tôi rất cẩn thận sợ rằng sẽ làm đổ trà rồi làm hỏng công việc của anh.
Từ Mục Chi cũng đưa tay nhận lấy tách trà, tôi liền cảm thấy thoải mái hơn khi đã hoàn thành. Tôi đứng dậy định rời đi.
Anh đưa tách trà lên miệng.
Tôi không biết làm sao mà dây áo lại mắc vào ghế.
Vì không chú ý, tôi bị kéo theo và ngã vào người của Từ Mục Chi.
Ly trà trên tay anh cũng bị đổ.
Tôi giật mình đứng dậy. Tôi và anh cùng nhau nhìn vào chiếc áo ướt sũng của anh.
Anh nhanh chóng đứng dậy, tôi cũng kiếm giấy lau khô cho anh. Sau khi lau phần áo xong, tôi lại hướng xuống dưới quần.
Từ Mục Chi nắm lấy cánh tay tôi và đẩy ra.
Tôi hiểu ra nên vội rụt tay lại.
Tôi cúi đầu và hai tay chắp lại.
"Em thực sự xin lỗi, giáo sư Từ.."
Từ Mục Chi hít một hơi thật sâu và thả tay ra trước khi nói xong.
Anh chỉ vào cái ghế đối diện,ra hiệu tôi ngồi xuống: "Nói đi, tại sao lại làm vậy?"
"Hả?"
Anh đã biết rồi?
Tôi ngồi xuống một cách sợ hãi và nhìn vào khuôn mặt lạnh lùng của Từ Mục Chi mà không dám hỏi nhiều.
Từ Mục Chi đi đến đối diện với tôi, anh cúi xuống nhìn và nhẹ nhàng nói: "Nếu em muốn làm gì thì có thể nói trực tiếp cho tôi biết, không cần phải làm những việc vô nghĩa này."
Tôi nhìn vào đôi mắt dịu dàng của anh đang nhìn tôi.
Tôi lắp bắp mở miệng: "Em..em phải chịu một hình phạt do bạn em đưa ra."
Anh vẫn không tức giận, cười nhếch môi: "À vậy là về kỳ thi à?"
"Vâng." Tôi nhẹ nhàng gật đầu.
"Không có gì hay ho nhưng nếu bây giờ em theo tôi học thì vẫn còn kịp."
Nói xong anh đứng dậy và đi ra khỏi cửa.
Tôi chạy theo sau và hỏi: "Kịp cái gì ạ?"
Anh nói: "Ít nhất là sẽ không trượt môn."
"Thật á? Thầy đảm bảo với em sao?"
"Đúng vậy." Anh bất đắc dĩ dừng lại và đặt tay lên hông. Quay lại nhìn tôi với một ánh mắt oán trách: "Tôi quay lại phòng để thay đồ, em cũng muốn đi cùng?"
Tôi hiểu ra: "Ồ! Em cảm ơn giáo sư."
Với niềm vui trong lòng,tôi vui vẻ chạy đi.
Kế hoạch 3, thành công!
𝟏𝟖.
Hôm nay, tôi và Từ Mục Chi sẽ tham gia lớp học online.
Tôi đã chuẩn bị giấy, bút, đặt điện thoại lên bàn và ngồi đúng vị trí.
Sau đó tôi cũng nhìn thấy các bạn cùng phòng của mình tham gia vào từng người một.
Lúc 9 giờ, Từ Mục Chi vào lớp, bật camera để tổ chức kỉ luật và cho bài học.
Trong lúc đó, điện thoại tôi rung lên.
Tôi nhìn vào màn hình điện thoại thì thấy bạn cùng phòng gửi tin nhắn trong nhóm lớp.
Bạn cùng phòng 2: "Mọi người nhanh lên,hôm nay Đại ma vương đã mặc cái áo mới mà Phương Giai Giai mua cho hahaha.."
Bạn cùng phòng 4: "Khi nào mà quần áo dành cho chó lại có thể mặc cho người như vậy chứ?"
Bạn cùng phòng 1: “Phong độ vững vàng thì có thể bỏ qua mà”.
Bạn cùng phòng 3: "Chó cũng mặc nó à? Từ Mục Chi mặc nó ở đâu?"
Bạn cùng phòng 3: "Không sao, giáo sư Từ đẹp trai nên mặc gì cũng đẹp."
"Chúng ta đã gửi tin nhắn vào nhầm nhóm rồi."
Bạn cùng phòng 2 và 4: "Vâng, vâng, tôi không thể gửi ở đây."
Sau đó bạn cùng phòng 2 và 4 xin lỗi cả nhóm.
..............
Nhìn những đoạn tin nhắn trong nhóm, cảm xúc tôi dâng trào. Tôi mất tập trung vào việc nghe giảng và đầu óc trở nên lộn xộn.
Khi tôi đang bối rối không biết làm gì thì tiếng gõ cửa vang lên.
"Phương Giai Giai, vào tham gia lớp học."
"Ồ."Tôi lè lưỡi và nhanh chóng cầm lấy quyển sách và giấy viết.
Từ Mục Chi ngồi vào bàn máy tính, giảng bài một cách nghiêm túc, anh chỉ tay ra hiệu tôi ngồi xuống bên cạnh.
Tôi chợt suy nghĩ về cách làm việc của anh.
Tại sao lại gọi tôi vào phòng một cách đột ngột như vậy?
Khi tôi đang còn suy nghĩ, anh đưa một bức ảnh chụp màn hình đến trước mặt tôi.
Cái gì..
"Có gián điệp trong nhóm!?"
Từ Mục Chi tắt ghi âm trên máy tính và quay sang nói: "Hãy tập trung nghe giảng, đừng để những việc nhàm chán làm em phân tâm."
Tôi chưa kịp trả lời thì anh lại mở ghi âm tiếp tục giảng bài.
Thời gian trôi qua nhanh.
Sau giờ học, Từ Mục Chi yêu cầu tôi ở lại phòng để học bù, anh nói tôi không thể bỏ lỡ một bài học nào.
Tôi làm xong bài kiểm tra và đưa cho anh. Sau khi kiểm tra, anh lại gật đầu trả lời:
"Ừ...bài kiểm tra này em làm khá tốt."
Hả?
"Em hiểu gì về bài tập này?" Anh chỉ tay vào bài tập tôi làm và nhìn tôi bằng một ánh mắt kỳ vọng.
Đối với ánh nhìn chăm chú của anh,tôi buộc phải thú nhận: "Thưa giáo sư, em không hiểu bài tập này.."
Anh tức giận, trừng mắt nhìn tôi:
"Phương Giai Giai, tôi đã nghi ngờ khả năng của em từ ngày đầu tiên."
Vừa dứt câu,anh bắt đầu giải thích từ bài tập thứ nhất cho tôi. Lặp đi lặp lại như vậy, khiến tôi có chút buồn chán.
Nhìn mặt anh quá nghiêm túc, tôi ngay lập tức thay đổi thái độ lười biếng của trước đó và tập trung ghi nhớ kiến thức trong bài.
Bây giờ, nhìn vào các câu hỏi trước đó tôi cũng không thấy quá khó hiểu.
Một tuần học kết thúc, ngoại trừ trong lớp, anh cũng sẽ gọi tôi vào thư phòng để giải thêm câu hỏi.
Tôi từ một đứa mất gốc cũng có thể tiến bộ hơn 60% so với trước kia.
Để ăn mừng, buổi tối anh lấy ra một chai rượu.
Tôi không thể tin được chính là anh ấy còn vui hơn cả tôi.
Tôi và anh uống hết ly này sang ly khác. Tôi cũng bắt đầu tự nguyện cùng anh trò chuyện về những tin đồn trong lớp.
Đêm nay, trôi qua nhanh quá.