Ai Yêu Ai

Chương 28: Vung tay




Edit: Hắc Phượng Hoàng
Quan Tố Y từ trong chính viện đi ra, đi theo phía sau là Minh Phương mừng rỡ như điên và kế nữ ngột ngạt không cam lòng. Bởi vì là ban ngày, nhiệt độ tăng trở lại, trong sân lục tục nở ra rất nhiều hoa xuân vàng nhạt, một đoàn người vừa đi vừa ngắm, thong thả trở về nhà giữa.
Quan Tố Y mở ra sổ sách, chỉ vào khoản chi và tiền thu, để cho Triệu Thuần Hi tính sổ, bản thân mình thì cầm một quyển sách tùy ý lật xem. Do trong lòng khó chịu nhưng không dám biểu lộ ra mặt, Triệu Thuần Hi gẩy hạt châu bàn tính đùng đùng, nghe ra rất đáng ghét.Minh Lan ghét bỏ mà bĩu môi, âm thầm oán thầm vị đại tiểu thư hai mặt này.
Nhịn, nhịn nữa, Triệu Thuần Hi cuối cùng không nhịn được, miễn cưỡng dùng thanh âm bình thản hỏi, “Mẫu thân, ngài muốn nạp thiếp cho cha ta, tại sao lại không hỏi ý kiến của ông ấy ạ?”
“Vậy ngoại tổ mẫu ngươi nhét Diệp Phồn vào đây, có hỏi qua ý kiến của ta không? Cha ngươi trực tiếp tới tìm Lão phu nhân, có hỏi qua ta một câu không?” Quan Tố Y ngay cả mí mắt cũng lười giơ lên, ngân nga hỏi thăm.
Triệu Thuần Hi không có lời nào để nói, buồn bực trong chốc lát mới nói, “Cho dù ngài muốn nạp thiếp cho ông ấy, chờ một chút không được sao? Không nên chọn đúng ngày dì ta về nhà chồng? Chắc dì ta khó chịu lắm?”
“Trong lòng không muốn đừng đẩy cho người. Diệp gia các ngươi muốn nhét Diệp Phồn vào đây, lúc nào mà không được, cần gì phải chọn lúc ta và Hầu gia tân hôn không lâu? Ngươi có từng nghĩ tới ta sẽ khó chịu không?” Quan Tố Y khép sách lại, tiếng nói chậm rãi trở nên lạnh như băng, “Ta bây giờ là chủ mẫu Hầu phủ, Lưu thị ép buộc Hầu gia nạp thiếp, tức là ở trước mặt mọi người tát vào mặt ta. Thánh nhân có nói: lấy ơn báo oán, tại sao trả ơn? Đáng ra phải lấy oán báo oán, dùng đức trả ơn. Nếu người khác thật lòng với ta, đương nhiên ta sẽ dùng thiệt tình đáp lại, nếu người khác muốn tính toán ta, ngại quá, ta sẽ khiến cho họ rơi răng và nuốt máu.”
Đến một câu cuối cùng, Triệu Thuần Hi thấy ánh mắt mẹ kế nhìn mình rất bén nhọn, cứ như sớm đã hiểu rõ những tâm tư kia của nàng, thậm chí còn rõ ràng cả mưu đồ của mẫu thân. Nhưng làm sao có thể cơ chứ? Mặc dù nghĩ như vậy, trong lòng nàng lại không tránh được bối rối, chỉ vì nàng hiện tại chính như đối phương nói, không thể không rụng răng nuốt máu.
Quan Tố Y cong lên ngón tay gõ mặt bàn, nói về phía Minh Phương, “Ngươi bây giờ đi cùng Triệu quản gia tới quan nha một chuyến, hắn sẽ giúp ngươi tiêu trừ nô tịch, chuyển thành dân thường. Ta cất nhắc ngươi đến tận đây là vì cái gì, chắc hẳn trong lòng ngươi đã rõ ràng rồi, ngày sau hầu hạ Hầu gia cho tốt, đừng khiến ta thất vọng. Ta có thể nâng ngươi, đương nhiên cũng có thể đè ngươi.”
“Đại ân đại đức của phu nhân, nô tỳ suốt đời không quên, ngày sau chỉ cần người nói một câu, nô tỳ tất nhiên vì người xông pha khói lửa, quyết không chối từ.” Minh Phương biết rõ tiểu thư cất nhắc mình là vì chèn ép Diệp Phồn, vội vàng quỳ xuống ra vẻ trung tâm.
Quan Tố Y mỉm cười nhìn người ra vẻ trước mắt này. Kiếp trước nàng cũng nhìn thấu tâm tư của Minh Phương, nhưng sợ hư mất tình nghĩa chủ tớ nên chưa từng tác thành, thế cho nên Diệp Phồn dùng điều kiện cất nhắc nàng ta làm thiếp lôi kéo người sang đó. Vì vậy, ngoài sáng trong tối Quan Tố Y bị trúng chiêu vô số, cuối cùng thiếu chút nữa bị chìm đường (*hình phạt dìm người vào nước). Giờ đây, nàng dứt khoát chủ động nâng Minh Phương lên, cùng là quý thiếp, lại cùng một ngày về nhà chồng, vì tranh đoạt sủng ái của Triệu Lục Ly, hai người này e là sẽ phải giết nhau đỏ mắt.
Chó cắn người là thảm kịch, người cắn chó là trò khôi hài, chó cắn chó thì là vở kịch hay rồi. Quan Tố Y chỉ quan tâm ngồi ngay ngắn ở cao đường, chờ xem vở kịch hay này thôi. Sai Minh Phương mang ơn đi, thoáng nhìn Triệu Thuần Hi sắc mặt vạn phần khó coi, nàng từ từ nói, “Chủ mẫu đàn áp thị thiếp có ngàn vạn thủ đoạn, cấp thấp nhất chính là tự mình động thủ. Diệp Phồn bây giờ là dì ngươi, ngươi thận cận với nàng ta hơn cũng chẳng sao, nhưng vào Hầu phủ thì sẽ là thị thiếp của cha ngươi, ngươi ít đi đi lại lại với nàng ta thì tốt hơn đấy, tránh khỏi rơi vào cái thanh danh ‘Tiểu phụ dưỡng’.”
Tiểu phụ chính là tiện thiếp, được tiện thiếp nuôi lớn, chuyện này cực kì mất mặt, cũng là một chuyện cực kỳ sỉ nhục. Quan Tố Y nói câu sau cùng có thể nói là quá độc ác, làm Triệu Thuần Hi tức giận đến thiếu chút nữa té xỉu, đúng lúc này Triệu Lục Ly đi đến, giận dữ nói, “Lúc ta không có ở đây, ngươi chính là nhục nhã Hi Nhi như vậy sao? Nhạc mẫu nói quả nhiên đúng vậy, dù là ngươi làm được vẻ ngoài, nhưng sẽ không thiệt tình cân nhắc vì Hi Nhi, là ta quá nhẹ tin! Quan Tố Y, ngươi chuẩn bị một chút, một tháng sau ta muốn nạp Diệp Phồn về đây, ngươi không đồng ý cũng phải đồng ý. Không có nàng ấy ở hậu viện chiếu khán, ta thực sợ hãi Hi Nhi và Vọng Thư bị ngươi hại.” Nếu không phải mới vừa rồi là chính tai hắn nghe thấy, tận mắt nhìn thấy, sẽ không biết con gái sau khi trở về sẽ thương tâm rơi lệ như thế nào.
Hắn vốn còn khóa mình trong thư phòng hờn dỗi, qua nửa khắc đồng hồ mới giật mình còn phải giải thích cho tân hôn thê tử, vì vậy mới đi về phòng chính, ý định ôn tồn thương lượng khuyên giải, không ngờ lại nghe thấy những lời này, lửa giận lập tức bị bốc lên.
Triệu Thuần Hi vui vẻ trong lòng, hốc mắt lại rơi ra rất nhiều nước mắt, nhào vào trong ngực phụ thân khóc ròng, mặc dù chưa nói cái gì, nhưng bộ dáng yên lặng chịu đựng hết thảy lại đủ làm khiến người ta tan nát cõi lòng.
Mắt thấy lửa giận của Triệu Lục Ly cuồng rực, đang muốn bão nổi, Quan Tố Y không nhanh không chậm mở miệng, “Tính ta vốn thẳng thế đấy, có chuyện nói chuyện, điểm này đã sớm nói cho các ngươi biết rồi. Nếu như các ngươi cảm thấy ta nói sai rồi, tốt, đợi Diệp Phồn tiến tới đây, Hi Nhi và Vọng Thư đều dời qua đó cho nàng ta giáo dưỡng, ta phủi tay, mặc kệ mọi việc, như vậy các ngươi có thoả mãn không?”
Triệu Lục Ly câm tịt, Triệu Thuần Hi cũng câm luôn, cha và con gái hai mặt nhìn nhau, đâm lao phải theo lao. Cho dù Diệp Phồn có huyết thống gần, quan hệ thân mật như thế nào, đến khi nàng ta về nhà chồng sẽ vẫn là thiếp, ở đâu có con trai trưởng đích nữ không dưỡng dưới gối chủ mẫu, ngược lại đưa cho thiếp thất? Nếu như tin tức lan truyền ra, ngày sau đừng nói Triệu Thuần Hi có thể gả cho nhà tốt, cho Triệu Vọng Thư khoa cử nhập sĩ, hai người có bước ra đại môn cũng thấy gian nan.
Quá thân cận với Diệp Phồn thì hậu quả chính như Quan Tố Y nói —— biến thành tiểu phụ dưỡng. Đúng là nàng hoàn toàn nói toạc ra, khiến người nghe khó chịu, nhưng lại không hề sai nửa chữ nào.
Trong nháy mắt lửa giận của Triệu Lục Ly toàn bộ tắt ngỏm, ngầm tự trách mình chuyển tức giận mẫu thân đổ lên đầu thê tử, cố tình chịu thua lại không biết nên mở miệng như thế nào, mặt đỏ tới mang tai, lúng ta lúng túng khó tả.
Diệp Phồn chỉ là thứ phòng đích nữ, ăn nhờ ở đậu, căn cơ đâu có thể sánh với Quan Tố Y? Nếu như Quan Tố Y thực sự bị tức ác quá, ném mình và đệ đệ cho Diệp Phồn giáo dưỡng, vậy ngày sau sống thế nào đây? Chính mình vốn không có huyết mạch thế gia, phụ thân không may bị Hoàng Thượng chán ghét mà vứt bỏ, nếu như không tiếp tục dựa vào Đế sư phủ, chính xác chỉ có thể thông gia với thương nhân. Đến lúc đó, những đám bạn bè kia chẳng phải cười chết mình à? Triệu Thuần Hi càng nghĩ càng sốt ruột, lục phủ ngũ tạng giống như hỏa thiêu, khó chịu vô cùng.
Trong miệng nàng phát khổ, đầu gối như nhũn ra, run lẩy bẩy quỳ xuống lạy mẹ kế, lại bị lòng tự trọng mãnh liệt chèo chống lấy, không chịu nhận thua đơn giản như thế.
Quan Tố Y không thèm nhận tạ lỗi của cha con họ Triệu, nói nhạt nhẽo, “Ta chân tâm thật ý cân nhắc cho Hầu phủ, nhưng các ngươi lại chưa bao giờ đối đãi ta như người trong nhà, nếu không cũng sẽ không ở đại hôn chưa được nửa tháng đã nạp thiếp, còn quên thông báo ta một tiếng. Được thôi, ta dứt khoát làm cái phủi tay mặc kệ, chỉ nói một chuyện thôi, một tháng sau ngày nạp Diệp Phồn tới đây, Minh Phương cũng phải theo tới, Hầu gia không đồng ý cũng phải đồng ý, nếu không ta liền về nhà, để cho cha mẹ ta nói chuyện với các ngươi. Nhìn khắp Yên kinh xem, chỉ có xuất thân nhà thương nhân đê tiện không hiểu cấp bậc lễ nghĩa mới có thể làm chuyện vừa cưới vợ mới đồng thời nạp thiếp, Triệu phủ các ngươi đã muốn noi theo, ta không cần phải cố ngăn cản làm gì, ai thích làm như thế nào thì làm, mặc kệ ai.”
“Phu nhân, ta…” Triệu Lục Ly lúc này mới giật mình, nạp thiếp không chỉ là chuyện của mình, mà còn là chuyện của Quan gia. Nếu như qua ba năm năm, Quan Tố Y chưa từng có thai, hắn muốn nạp thiếp sẽ không có ai ngăn trở, nhưng hiện tại tân hôn không đến nửa tháng đã vội vội vàng vàng cho thứ nữ Diệp gia gả vào, không khỏi làm quá khó coi, cũng tương đương với đánh thể diện Quan gia, thảo nào Quan Tố Y tức giận như thế.
Hắn hối hận không kịp, đang định giải thích một phen, đối phương đã mở miệng nói mỗi chữ mỗi câu lạnh nhạt, “Các ngươi đã không coi ta làm người một nhà, ta cũng sẽ không bận rộn níu kéo. Ta là người như thế đấy, dùng đức trả ơn, dùng oán báo oán, dùng thiệt tình đổi thiệt tình. Ngày sau các ngươi muốn làm gì thì cứ làm, không cần hỏi ta, ngoại trừ việc bếp núc, ta mặc kệ hết. Hiện tại mời các ngươi đi ra ngoài!”
Minh Lan lập tức tiến lên đuổi người, thoáng nhìn chổi lông gà cắm ở trong bình hoa, hận không thể cầm lên quất hai cha con này.
Triệu Lục Ly cảm thấy lo lắng, lại không biết nên giảng hòa như thế nào, đành phải chật vật lui về phía sau, lui đến cạnh cửa thở dài thật sâu, nói sám hối, “Phu nhân xin bớt giận, chớ cùng ta xa lạ. Chuyện Minh Phương ta đồng ý, cái nhà này từ đầu đến cuối đều là ngươi nói mới tính, mặc kệ người phương nào cũng không thể dao động địa vị của ngươi. Lần này là lỗi của ta, sau này nhất định không phạm phải nữa, hiện tại ngươi đang tức giận, ta sẽ quay về tỉnh táo suy nghĩ, sau mới đến trao đổi với ngươi, ngươi xem như vậy được không?”
Triệu Thuần Hi chứa nước mắt mở miệng, “Mẫu thân, ta cũng biết sai rồi, ngài đừng mặc kệ ta. Ta thuở nhỏ mất mẹ, là dì xem ta lớn lên, cho nên mới thân cận với dì ấy chút ít, quên mất cảm thụ của ngài. Ngày sau ta sẽ ngoan ngoãn nghe ngài nói…”
Quan Tố Y phất tay lạnh nhạt nói, “Không cần nhiều lời, đi đi.”
Minh Lan đón đuổi người, “Hầu gia, đại tiểu thư, các ngươi đi trước đi, tiểu thư lúc này đang khổ sở, các ngươi để người ở một mình tự chữa thương. Người nói những lời đó cực kì không xuôi tai, nhưng bản thân các ngươi cân nhắc đi, đến cùng cái lý đó có đúng không?” Vừa nói vừa đẩy người đi ra, đóng cửa sân.
“Rốt cục cũng thanh tĩnh rồi.” Quan Tố Y dùng đốt ngón tay đánh mặt bàn, trầm ngâm nói, “Nên đến đến rồi, nên đi đi rồi, trò hay cũng nên bắt đầu rồi.”
“Tiểu thư, nên đi là Minh Phương, nhưng thứ nữ Diệp gia là nên đến hay sao? Nhưng nếu không có nàng ta, tuyệt đối sẽ không có chuyện phiền phức như lúc này.” Minh Lan tức giận tới mức mắt trợn ngược.
“Nàng ta đến, cái nhà này mới náo nhiệt đấy.” Quan Tố Y cười rất nhẹ nhàng.
“Náo nhiệt cái gì chứ, yêu thiêu thân khẳng định không ít. Tiểu thư, người thật sự có ý để cho nàng ta nuôi dưỡng đại tiểu thư và đại thiếu gia sao? Vậy thật tốt quá, hai người kia thật khó hầu hạ, đại thiếu gia thích đánh mắng chửi người, đại tiểu thư mặt ngoài nhìn thì rất hòa khí, nhưng thỉnh thoảng sẽ lộ ra cái ánh mắt đặc biệt âm trầm, nhìn mà khiếp.” Minh Lan vỗ bộ ngực, dáng vẻ như là tránh không kịp.
Quan Tố Y lắc đầu, “Ta muốn đấy, nhưng Triệu Lục Ly tuyệt đối sẽ không đồng ý, hãy chờ xem đi.” Nàng vốn định gom góp chồng chất những người này lại, rồi để cho bản thân bọn họ tự chơi, nhưng bây giờ không phải thời cơ tốt. Nàng đang đợi, đợi người Triệu gia tiếp tục giày vò, sau đó mình “Nản lòng thoái chí, ảm đạm ly khai”. Đến lúc đó xem Hầu phủ có thể cổ sắt cổ cầm, sanh khánh cùng âm* hay không, có thể trong sinh hoạt “Hạnh phúc vô cùng” nở ra một đóa hoa hay không.
[*Cổ sắt cổ cầm, sanh khánh cùng âm: (Cổ: đánh, gõ; Sắt: đàn sắt; Cầm: đàn cầm; Sanh: khèn, Khánh: chiêng)
Là một câu thơ trong Tiểu nhã – cổ chung, một bài thơ trong Kinh thi (tổng tập bộ thơ ca đệ nhất Trung Quốc cổ đại). Cổ chung khâm khâm, cổ sắt cổ cầm, sanh khánh cùng âm, Lấy nhã lấy nam, lấy dược không tiếm. Đây là thơ miêu tả quân tử nghe âm nhạc, hoài niệm người lương thiện, trong thơ ký lục nhiều loại nhạc khí: chung, cổ, cầm, sắt, sanh, khánh, nhã, nam, dược, vân vân cộng đồng diễn tấu. Toàn thơ bốn chương, mỗi chương năm câu.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.