Ai Yêu Ai

Chương 15: Ghiệt tử




Edit: Hắc Phượng Hoàng
Quan Tố Y xem xong trò vui trở về nhà giữa, trời rất lạnh, nàng không muốn đi tự đòi mất mặt, chỉ sai Minh Phương mang theo mấy miếng thuốc dán đau nhức đi Kinh Trập lâu thăm đại thiếu gia. Minh Phương cho rằng Triệu Lục Ly ở đó, bưng hộp gấm vui vẻ thẳng bước mà đi.
“Nhìn bộ dạng hớn hở của nàng ta kìa, ngay cả ta cũng đã nhìn ra, còn tưởng rằng tiểu thư không biết cái gì cả.” Minh Lan gắt một câu sau bóng lưng vặn eo lắc mông của nàng ta.
“Chớ so đo với nàng ta. Minh Phương là người lạ kỳ hiểu được tiến tới, qua vài ngày nữa ta sẽ tính toán cho nàng ta một tiền đồ tốt.” Quan Tố Y trong tay nắm một chiếc kéo xinh xắn, chậm rãi cắt tỉa vài cọng mai hồng, tìm đúng vị trí cắm từng cành vào miệng bình. Nói trở lại, thời gian ở Hầu phủ không hề khó khăn chút nào, có trò hay để xem, có tiểu viện thanh tịnh và nô bộc thành đàn, so với làm nữ quan thì thoải mái hơn nhiều.
“Tiểu thư, người muốn cất nhắc nàng ta làm di nương sao? Coi chừng nuôi hổ gây họa đấy!” Minh Lan nhíu lông mày khuyên can.
“Hôm nay cãi nhau thế này, chỗ Lão phu nhân và Triệu Lục Ly ta xem như hồ lộng qua rồi, nhưng ngươi đừng quên còn có một Diệp gia. Ta mới vừa vào cửa không được vài ngày đã giựt giây Hầu gia đòn hiểm con trai trưởng một chầu, Diệp gia sao sẽ chịu từ bỏ ý đồ?
Tuy chức quan nhà họ không hiển hách, trong nội cung lại có Tiệp dư nương nương, không tiện vạch mặt rõ ràng với Quan gia, nhưng cho ta thêm rào cản thì dễ dàng thôi. Có lẽ mấy ngày nữa, Diệp phu nhân sẽ đến thăm khích lệ Triệu Lục Ly nạp thứ nữ Diệp gia làm thiếp. Dù sao cũng là dì ruột, đáng tin cậy hơn người ngoài ta đây nhiều.”
Cắm xong một bình mai hồng, Quan Tố Y chậm rãi thanh lý cành lá nhỏ vụn trên bàn, ánh mắt buông thả. “Hả? Hầu gia mới vừa thành thân với người không bao lâu đã nạp thiếp, chẳng phải là trước mặt mọi người cho người khó chịu sao?”
Phụ tử Quan gia không nạp thiếp, cho nên Minh Lan biểu lộ cực kỳ kinh ngạc, thế này mới hiểu vì sao tiểu thư không có lòng trung thành với Hầu phủ. Vô cùng đơn giản, so sánh với Quan gia hòa hòa mỹ mỹ, nơi này chính là cái hố lửa!
“Nam nhân mới thành thân với thê tử không được vài ngày đã nạp thiếp còn thiếu sao? Ngươi nhìn xem Lý thương hộ ở Thành Đông kia, ngày thành thân với thê tử còn mang tới ba chiếc kiệu nhỏ đỉnh hồng nhạt đấy, người ngoài chỉ thán một câu chân dưới phong lưu cũng không sao. Thế đạo này nam tử vi tôn, ai đến đồng tình nữ tử, giữ gìn nữ tử? Chúng ta vô lực phản kháng, chỉ có thể mua vui trong đau khổ mà thôi. Nếu Triệu Lục Ly đồng ý yêu cầu của Diệp gia, ta sẽ thuận tay nạp thêm mấy người cho hắn, mang tới cùng một chỗ mới náo nhiệt.” Quét sạch sẽ mặt bàn, đặt bình hoa đến bên cửa sổ, Quan Tố Y cởi bỏ dây thắt lưng chuẩn bị an nghỉ, trên mặt không thấy buồn bã chút nào.
Minh Lan cẩn thận từng li từng tí hầu hạ nàng nằm xuống, thầm nghĩ tiểu thư chướng mắt Hầu gia cũng tốt, không động tâm sẽ không khiến cho mình đầy thương tích. Thì ra gả vào nhà cao cửa rộng là một việc khó như vậy, còn không bằng tìm anh nông dân trung thực đâu.
Nhà giữa đã tắt đèn, Triệu Lục Ly và Lão phu nhân vẫn ngẩn người trong chốc lát, lúc này mới đi đến Kinh Trập lâu. Trong ngoài lâu ánh nến tươi sáng, có nô bộc lui tới, ra ra vào vào, cầm trong tay chậu nước, khăn lau, vân vân, có mấy người cầm dụng cụ hốt rác, dụng cụ hốt rác mang ra bên ngoài chứa đầy đồ sứ vỡ vụn, có thể thấy được bị giày vò không nhẹ.
Hai người còn chưa đến gần đã nghe Triệu Vọng Thư hổn hển chửi bới, mở miệng một tiếng “tiện nhân Quan thị, lão tử làm thịt bà ta, lấy loan đao ra cho lão tử” vân vân, ở giữa còn kèm theo đồ đạc rơi vỡ nổ mạnh. Nha hoàn gã sai vặt nhao nhao tránh ra ngoài cửa, chỉ có Triệu Thuần Hi canh giữ ở bên giường, không ngừng khuyên hắn không nên tức giận, coi chừng rách miệng vết thương.
Hai mẹ con Triệu Lục Ly vốn bị Quan Tố Y làm cho run sợ trong lòng, lúc này không còn thấy may mắn chút nào. Đứa nhỏ mười tuổi đã không coi là nhỏ nữa, nếu có lĩnh ngộ tuyệt luân hiện tại đã sơ lộ tranh vanh, mà đệ tử Cửu Lê Tộc ở tuổi này đã đầy rẫy trên chiến trường. Nhưng Vọng Thư, lại du đãng cùng những du côn ác bá độc nhất vô nhị ở ngoài đường.
“Làm bậy mà! Ta vốn là thương nó tuổi còn nhỏ không có mẫu thân thương yêu nên dung túng, nào có ngờ chiều nó thành cái dạng này. Hôm nay Yên kinh đã được định là thủ đô, thời cuộc không so với lúc trước, thú vật trên mái hiên mất một khối mái ngói cũng có thể đập chết mấy cái tôn thất huân quý, nếu nó chạy ra bên ngoài làm xằng làm bậy, đắc tội người không nên đắc tội, ai có thể giữ được nó? Chẳng lẽ trông cậy vào tiện phụ kia hay sao? Trần Quang, vợ của ngươi nói đúng, Vọng Thư hoàn toàn chính xác nên dạy bảo cho kĩ rồi, nếu không khó tránh khỏi đi lệch đường.” Lão phu nhân giọng điệu sa sút tinh thần, khuôn mặt hôi bại, phảng phất trong một đêm già đi mười tuổi.
Triệu Lục Ly lúc này cũng không có tâm tư tức giận cùng mẫu thân, bước nhanh vào nội thất, nghiêm nghị quát mắng, “Nghiệt tử, ngươi ngại chưa ăn đủ roi hả, còn muốn thêm 50 hay sao?”
Triệu Vọng Thư rất e ngại phụ thân, thấy hắn tiến đến, lập tức yên tĩnh. Triệu Thuần Hi vội vàng ngăn ở trước giường reo lên, “Phụ thân đừng đánh nữa, đệ đệ không hiểu chuyện, người có chuyện từ từ nói với nó.”
“Tới lễ mừng năm mới sẽ mười một tuổi, còn không hiểu chuyện?” Triệu Lục Ly không quan tâm thương thế nhi tử, gọi mấy gã sai vặt tới, hỏi thăm biểu hiện của nó ở trong tộc học như thế nào. Gã sai vặt nào dám nói thật, không có lỗ hổng mà khen thiếu gia thông minh tuyệt đỉnh, chăm chỉ khắc khổ, tương lai tiền đồ không thể đong đếm vân vân….
Triệu Lục Ly nghe xong chỉ cười lạnh một tiếng, mệnh quản gia lấy rương sách của nhi tử tới lật xem, bên trong có đao nhỏ, ná cao su, tượng điêu khắc gỗ, bánh ngọt, vân vân, không thấy sách vở, thật vất vả từ cái góc dưới tầng chót móc ra một cuộn giấy Tuyên Thành, mở ra xem xét, tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu. Chỉ thấy chữ viết bên trên xiêu xiêu vẹo vẹo, khó coi—— Khổng Tử nói: “Học thìphảiluyện tập, chẳng phải vui lắm sao? Có bạn hữu nơi xa đến thăm, chẳng mừng lắm sao? Người chẳng hiểu ta mà ta không cần buồn giận họ, thì chẳng phải người quân tử ư?”
Tổng cộng ba mươi mấy chữ, đã sai mất sáu cái, có bút họa quá nhiều, chẳng muốn miêu tả khái quát, lại trực tiếp dùng mực thay thế. Nếu như đây là chữ của thiếu niên mười tuổi choai choai, thì so ra còn không bằng đứa bé vừa vỡ lòng! Triệu Lục Ly tức giận tăng lên não, đầu mê muội; Lão phu nhân đi qua xem xét, cũng thở gấp gáp mấy hơi khó khăn lắm mới trì hoãn được.
“Mấy người các ngươi đã không hầu hạ tốt chủ tử, vậy thì không cần hầu hạ nữa, đều đi về nhà đi. Người tới, cầm gia pháp ra đây, hôm nay ta nhất định phải đánh nghiệp chướng này mở miệng nhận sai mới thôi!” Triệu Lục Ly lật đi lật lại giấy Tuyên Thành, nện vào trên đầu gã sai vặt quỳ xuống đất cầu khẩn. Một đám thị vệ đi tới, kéo mấy người đi, thuận tiện dâng một nhánh dây thô cứng rắn tới.
Triệu Thuần Hi vốn tưởng rằng phụ thân nghe xong nàng ý hữu sở chỉ chắc chắn hận sang người Quan thị, sau đó vội vàng chạy tới bồi tội với đệ đệ. Sau đó nàng lại khóc lóc, làm bộ rộng lượng mà thay Quan thị nói vài lời, phụ thân nhất định càng thêm áy náy, cũng càng yêu thương nàng tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Nào có ngờ được chuyện lại diễn ra ngược với nàng nghĩ, phụ thân nào có dấu hiệu nguôi giận, rõ ràng càng tăng thêm nổi giận.
Tiện nhân Quan thị kia đến cùng nói gì với phụ thân đây? Trong lòng nàng chửi bới, khóe mắt lại chảy xuống hai hàng nước mắt, quỳ xuống ôm lấy hai chân Triệu Lục Ly, “Phụ thân người đừng đánh nữa, Vọng Thư biết sai rồi!”
“Hắn biết sai ở đâu?” Triệu Lục Ly sợ làm bị thương con gái, giơ nhánh dây không dám dịch bước.
Triệu Vọng Thư là mặt hàng bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kinh sợ kẻ mạnh, vội hỏi, “Cha ơi, con thật sự biết sai rồi, con không nên nhục mạ Quan thị.” Dứt lời cảm thấy tủi thân, khóc ròng nói, “Con chỉ là quá muốn một người mẫu thân thôi. Mẫu thân có thể chơi với con, chiếu cố con, lúc sinh bệnh sờ trán của con, lúc ngủ vỗ lưng của con. Con chỉ muốn có một mẫu thân như vậy thôi, nhưng Quan thị không chịu theo giúp con, còn ghét bỏ con, muốn đuổi con đi.”
Đây là khát vọng chân thật nhất trong lòng hắn, nhưng mà mặc dù đời trước Quan Tố Y thực hiện được chờ mong của hắn, cũng không thể đổi lấy nửa câu cảm ơn của hắn. Cho nên đời này nàng mới học cái gì gọi là “Ý chí sắt đá”.
Nhưng Triệu Lục Ly và Lão phu nhân không phải ý chí sắt đá, nghe xong lời ấy, đầy ngập lửa giận lập tức trừ khử vô hình, cũng đã quên phải quản giáo hắn, mũi đau xót, song song rớt nước mắt xuống. Triệu Thuần Hi vội vàng đoạt lấy nhánh dây, ném cho thị vệ ngoài phòng.
Triệu Lục Ly rất vô lực, châm chước rất lâu mới nói giọng khàn khàn, “Con về sau phải ngoan ngoãn, mẫu thân của con dĩ nhiên là thương con rồi. Hôm nay ta cho các con biết cái đáy ngọn nguồn, tránh khỏi sau này các con xông hạ đại họa khó có thể xong việc. Trấn Bắc Hầu phủ chúng ta đã không được nữa, phụ thân đời này không thể tái nhập triều đình. Huân quý không có tước vị lại không quyền thế thì được ngày mấy, các con nhìn xem Tấn vương phủ và Thành vương phủ thì hiểu.”
Tấn vương và Thành vương bởi vì mưu nghịch mà bị vòng cấm, cuộc sống trôi qua nghèo rớt mùng tơi thì cũng thôi đi, còn khắp nơi bị người ta coi thường. Triệu Vọng Thư cùng mấy người bạn chơi bò qua đầu tường Thành vương phủ, từng dùng cục đá nện thế tử thành Vương, chửi rủa hắn, nhổ nước bọt, hết sức nhục nhã, cho nên lập tức bị ảnh hưởng lây. Hắn khó có thể tin mà nói, “Cha, phụ thân, Trấn Bắc Hầu phủ chúng ta không đến mức…”
“Là chuyện sớm muộn mà thôi. Các con chỉ cần nhớ kỹ, quan hệ giữa ta và hoàng thượng không phải là như người ngoài nói thân thiết đâu, đó đều là chuyện quá khứ rồi. Bây giờ trái lại, hắn hiện tại xem ta như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, có lẽ có một ngày sẽ nghĩ cách loại bỏ ta. Mà Quan gia hôm nay quang vinh sủng chính thịnh, đang được đế tâm, chớ nói phụ thân ta, chính là Hoàng Thượng ở trước mặt Quan lão gia tử cũng phải tất cung tất kính mà chấp lễ đệ tử. Tiền đồ của các con về sau, có lẽ còn phải dựa vào Quan gia đến đỡ, phụ thân đã bất lực rồi.”
Nếu không có Diệp Trăn trong cung hòa giải, Triệu Lục Ly tin tưởng bản thân mình đã sớm chết mấy trăm lần rồi. Vì hai đứa con có thể ở chung hòa hảo với Quan thị, cũng vì để cho bọn họ trôi qua bình an trôi chảy, Triệu Lục Ly không thể không bỏ qua tự tôn, vạch ra chân tướng khó khăn nhất trước mắt bọn họ.
Thấy nhi tử vẫn khó có thể tiếp nhận, hắn không thể không truy hỏi một câu, “Cùng là đệ tử huân tước, ngày thường có người nguyện ý chơi đùa với con không?”
“Không, không muốn.” Triệu Vọng Thư mặt xám như tro, phảng phất cái này mới ý thức tới vì sao mình bị đám đệ tử huân quý ghét bỏ. Hắn không hề ồn ào, chậm rãi dúi đầu vào gối mềm, khóc lên ô ô. Tự ti và sợ hãi trong nháy mắt chứa đầy trong lòng hắn.
Triệu Thuần Hi rất thông minh, sớm hiểu được nhiều hơn đệ đệ, cho dù không cam lòng, không thừa nhận cũng không được phụ thân vô năng và Quan gia cường thế. Cho nên nàng mới giấu sau lưng người nhà quen biết Diệp Trăn, bởi vì bà ta là trợ lực duy nhất của nàng. Nàng hận phụ thân nhu nhược uất ức, hận Lão phu nhân bất công tuyệt tình, cũng hận Quan Tố Y mắt chó nhìn người thấp. Nhưng có biện pháp gì đây? Nhờ vả chút quan hệ với Quan gia, thân phận của nàng thoáng cái quý trọng rất nhiều, ngày gần đây liên tiếp có bái thiếp là chứng minh.
Bởi vì cái gọi là trên đầu chữ nhẫn có một thanh đao, chống cự qua nhất thời sẽ được thoải mái cả đời, ngày sau sớm muộn có cơ hội trừng trị Quan thị. Nghĩ như vậy, Triệu Thuần Hi cũng phục nhịn.
Thấy hai đứa con cuối cùng cũng nghe lời, lúc này Triệu Lục Ly mới ôm lấy bọn họ rơi lệ. Hôm nay, hắn bóc da mặt mình sống sờ sờ xuống, cũng ném tự tôn xuống đất giẫm nát, nhưng nếu có thể làm cho bọn nhỏ bình an khỏe mạnh lớn lên, cái gì cũng đáng giá.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.