Ai Tông Mạt Quốc

Chương 59: Đánh Bẫy Ma Thú





Trước giờ Dạ Ngao và Túc Anh đã gặp vài ma thú trong đời, đơn cử như khi cùng sư phụ xuống bình nguyên bắt Cuồng Ngưu và Cự Tê Giác.
Những ma thú này đều có tuổi đời hàng trăm, nếu như không phải hàng nghìn; lượng nội công tích tụ trong cơ thể chúng sau từng ấy năm hít thở tinh khí đất trời, dù chỉ là thụ động nhưng có những con cũng phải có nguồn công lực đạt đẳng cấp của võ sư tầng thứ ba.
Đã vậy, thể chất của lũ quái vật này chắc chắn hơn gấp nhiều lần phàm nhân.Đó là những ma thú thông thường.
Còn Trường Mao Tượng thì còn thuộc hàng quý hiếm hơn nữa.
Bản thân họ Quỳ chưa gặp nó bao giờ, và y còn chẳng biết thực sự nó còn tồn tại trên đời không.
Chỉ khi tận mắt chứng kiến một ma thú kích cỡ kh ủng bố thế này, y mới nhận ra rằng có thứ gì tồn tại trên đời có mãnh lực có thể ít nhất khiến y e ngại.Đó là nếu như nó là phàm nhân.
Còn đây là một ma thú có sức mạnh ngang bằng ít nhất phải một trăm phàm nhân.Ma thú tiến gần bọn họ, chỉ còn cách có chục trượng.
Thấy Dạ Ngao ngẩn người suy nghĩ, Túc Anh vội hối thúc.
“Ca ca! Ca ca có thể một mình ngăn chặn nó không?”“Không biết nữa.” Lâu ngày không gặp cường địch đã khiến Quỳ Dạ Ngao chủ quan.
Nếu y có thanh Kinh Thiên Kích của mình ở đây thì có thể tự tin đơn phương giao đấu với ma thú này, nhưng tay không thì quả thực thập phần khó khăn.“Muội sẽ mau về sơn cốc báo tin cho mọi người.

Muội để lại vài phân ảnh ở đây, còn đâu ca ca hãy cố kìm chân nó lại nhé.
Đừng để nó tiến về phía sơn cốc!”“Biết rồi! Muội không cần phải nhắc ta.
Nhớ lấy ta thanh kích của ta!”“Được!” Túc Anh múa hai lòng bàn tay thành vòng tròn, luyện ra một quả cầu tròn xoắn ốc màu trắng sữa.
Nàng bắn nó ra phía trước, và nó bung tỏa như một bông hoa sen, phóng ra bốn dòng nội công bốn hướng xung quanh Túc Anh.
Bốn dòng nội công này ngay lập tức hóa thành bốn nhân ảnh, hình dung hết như Túc Anh, chỉ là trông trắng xóa, hư ảo như mây mù.
Bốn nhân ảnh này ngay lập tức phi về phía con trường mao tượng, bay lơ lửng trên không trung, chiếm lĩnh lấy bốn vị trí ngay trên đầu con thú.
Con dã tượng bối rối nhìn lên, trong chốc lát bị phân tâm bởi những hư ảnh đó.“Chúng không giữ chân được nó lâu đâu.
Muội đi đây!” Túc Anh nhanh chóng biến mất.Những hư ảnh lòng bàn tay luyện chưởng hệt như người thật, chưởng phóng ra về phía mặt con dã tượng cũng hiện ra những nguồn kình phong bạch sắc, nhưng kì thực không hề có sát thương nào.
Con thú nhắm mắt quay mặt tránh né đôi lần.
Nó không cảm thấy gì, và ngay khi nhận ra mình bị lừa thì nó điên cuồng lấy vòi quăng quật.
Một lần quăng vòi, nó lập tức đánh tan hai hư ảnh.
Lần thứ hai quăng vòi, hai nhân ảnh còn lại tan thành mây khói.Ngay khi các hư ảnh biến mất, một nhân ảnh khác hiện ra trên đầu con quái thú.
Nhưng đây không phải ảo ảnh, mà chính là Quỳ Dạ Ngao! Một bước nhảy của họ Quỳ cao một trượng, trên tay y cầm theo phi tiêu ám khí giấu trong túi áo, quăng liên hồi về phía đôi mắt quái thú.
Chỉ cần chọc mù mắt nó là trận chiến sẽ sớm kết thúc, dù ma thú có mạnh mẽ thế nào.
Dạ Ngao cũng đã luyện tập bài ném phi tiêu bách phát bách trúng của Cổ Long phái, mũi tiêu nào cũng vận nội kình phóng vun vút.
Nhưng con thú đâu chịu đứng yên để bị chọc mù! Nó quay đi, nghiêng chiếc ngà cong vênh lên, chặn đứng những mũi tiêu của họ Quỳ.Dạ Ngao biết đòn tấn công bất ngờ đầu tiên mà bất thành thì không nên cố chấp.
Y phóng phi tiêu lần nữa, lần này xuống chân con quái thú.
Lớp lông dài quanh chân của nó như một cự thạch giáp, phi tiêu phóng tới nảy tanh tách ra, không gây chút sát thước nào.
Vừa lúc hết phi tiêu thì y đáp xuống một ngọn cây cao.

Y cứ nghĩ thế này là đủ xa để chuẩn bị đòn tấn công tiếp theo, nhưng không ngờ vòi con thú dài hơn y ước lượng.
Nó lấy vòi quật một phát, cái cây Dạ Ngao đang đứng trên gãy làm đôi.
Y vô cùng chớp nhoáng phi thân trên không, sang một ngọn cây cách đó hai trượng, cố tình chọn ngọn cây thuộc hướng khác biệt so với sơn cốc.
Quả nhiên, con thú cùng vùng vẫy, trở mình theo hướng đó, lập tức quật đổ ngọn cây mới mà Ngao vừa đặt chân lên.
Dạ Ngao không có một giây ngơi nghỉ, lại phải nhảy sang một ngọn cây khác, nhanh tay bẻ lấy những nhành cây sắc nhọn sử dụng thay thế khí giới.Ngao biết rằng miễn sao giữ được khoảng cách với quái thú thì nó không thể làm gì được y.
Y chọn những cành cây nhọn nhất, dày nhất làm vũ khí.
Thay vì sử dụng Cổ Long Phi Tiêu đề cao tính chính xác, Ngao chuyển qua vận chiêu Tiễn Hóa Kích Sóc, biến cành cây thành một mũi kích xuyên thấu.
Y cần phải khiến nó thấy đau đớn, chọc nó thật tức giận để nó còn bám theo y.Dường như kế hoạch của y đã có hiệu nghiệm! Những cành cây xuyên qua được lớp lông dày đặc của ma thú và khiến đôi mắt nó long lên sòng sọc.
Dưới đôi tay Dạ Ngao, chỉ một cành cây vô hại thôi cũng thành một ngọn kích sắt.
Phải chi y có binh khí bên người thì đã có thể gây được sát thương nghiêm trọng hơn rồi.Con thú vẫn điên cuồng quăng vòi, lấy ngà húc những thân cây mà Quỳ Dạ Ngao đáp xuống.
Cứ cây này đổ, họ Quỳ lại thoăn thoắt nhảy sang thân cây khác, vừa di chuyển vừa phi cành cây chọc giận nó.
Con thú cũng ngoắc đầu theo.
Khi nó chuyển hướng, hai chi sau của nó chỉ đạp một phát, một hàng cây nối đuôi nhau đổ rầm xuống, tiếng động kinh thiên động địa cách cả chục dặm vẫn có thể nghe thấy.“Đây! Đi theo ta hướng này này, con thú ngu ngốc!” Ngao biết rằng gần đây có một vách núi dựng đứng.

Nếu y có thể dụ con thú sẩy chân ngã xuống đó thì không cần đánh có khi cũng diệt được nó.Y dụ nó đi thêm vài phút nữa là tới ngọn cây cuối cùng, nằm ngay sát vách núi.
Vách núi này chỉ cao hơn chục trượng, nếu người ngã xuống có thể thịt nát xương tan, nhưng một dã thú khổng lồ thì có lẽ chỉ đủ để nó ngoại thương và mắc kẹt lại.Phía sau Dạ Ngao là không gian trống hoắc, trải dài tới tận đường chân trời.
Vách núi bên kia cách y xa một khoảng đáng ngờ.
Y mong là con thú đang hăng máu xông đến sẽ không nhận ra.Dã thú thấy Dạ Ngao dừng lại, vận hết tốc lực phóng đến.“Phải rồi! Bước bước nữa đi!” Ngao hai tay mới khua khoắng, mời gọi nó vào gần.
“Lại đây nào, thứ đầu óc bã đậu này.”Tuy vậy, tới ngay gần thân cây cuối cùng, con thú lại dừng lại.
Thay vì húc đổ thân cây, nó chỉ lấy vòi quật tung rễ cây lên.
Dạ Ngao giật mình, vội khinh công sang một cành cây bên tả ngay trước khi dã tượng bật rễ nó lên.
Con thú dùng vòi quặp chặt thân cây, rồi quăng nó xuống vực.
Thân cây va chạm với mặt đất kêu lên một tiếng rầm, vỡ tan tành dưới chân vực.Ma thú này đã sống hàng trăm năm, đâu có ngu xuẩn tới mức đó!Dạ Ngao đung đưa trên ngọn cây gần đó, vừa mới hoàn hồn thì nhận ra con thú đã quay đầu chạy ngược trở lại.
Nó lại hướng về phía sơn cốc lần nữa! Mọi công sức y dành để bẫy nó đã tan thành mây khói.“Con thú bã đậu! Mau quay lại đây!” Y hộc tốc đuổi theo..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.