Ái Tình Dạt Dào

Chương 4:




13.
Tôi cẩn thận kiểm tra lại bản báo cáo mà mình đã viết vào buổi sáng một lần, rồi lấy thêm hồ sơ phỏng vấn cho ngày mai cũng đem ra xem nốt.
Thắt lưng lại bắt đầu tiết ra dịch axit pantothetic*, tôi từ từ vặn mình giơ tay chống ngay eo.
Bỗng có tiếng gõ cửa, tôi bước đến và mở khóa.
Trương Dương đứng ở ngoài cửa, trong tay là hai túi nilon lớn.
Tôi ngạc nhiên, làm sao cậu ấy lại biết tôi ở đây?
Thấy tôi ra mở cửa, cậu ấy nở nụ cười hỏi: "Còn đôi dép lê nào không?"
Tôi lấy dép lê ra đặt xuống, tiện hỏi: "Sao cậu lại đến đây? Chị họ cậu nói tôi sống ở đây à?"
Cậu ấy cứ thế đi thẳng vào bếp, thoải mái đặt đồ lên bàn, nói: "Ừ, tôi hỏi chị ấy. Cô ăn gì chưa?"
Tôi trả lời cậu ấy với vẻ khó hiểu: "Vẫn chưa. Cậu tìm tôi có việc gì sao?"
Cậu ấy quay đầu lại và đi về phía tôi, cười nói: "Không có việc gì không thể tìm cô sao?"
Tôi nhìn lướt qua những thứ bày trên bàn, có gà, cá, táo đỏ, nhãn, hạt sen và các loại nguyên liệu nấu ăn khác cùng trái cây tươi.
Mấy thứ này rõ ràng là dùng để bồi bổ sức khỏe, tôi lại càng khó hiểu hơn: "Chị họ cậu nhờ cậu mua cho tôi?"
Cậu ấy sắp xếp từng chút một, cười nói: "Không nên đem công lao của tôi tính lên người chị ấy, là tôi mua cho cô."
Vừa nói cậu ấy vừa mở tủ lạnh ra, đem những thứ trên bàn cất vào như cũ.
Giống như là nhà của chính mình.
Tôi sững người đứng ở đó: "Làm sao cậu biết tôi..."
Dường như biết được tôi đang hỏi về việc gì, cậu ấy tự nhiên đáp: "Tôi có ghé qua chủ nhiệm Lưu."
Chủ nhiệm Lưu là vị bác sĩ mà tôi đăng ký kiểm tra sức khỏe.
Thành thật mà nói, tôi hết sức xúc động.
Chuyện xảy ra cho đến bây giờ cũng chỉ có hai chị em nhà họ giúp tôi.
Tôi không nói với ai, người trong nhà càng không biết. Bởi vì bọn họ đều đã lớn tuổi, tôi sợ nói ra sẽ khiến bọn họ lo lắng, tôi nghĩ cứ để mọi chuyện chậm rãi trôi đi, chờ đến lúc tôi cảm thấy thích hợp thì có lẽ bọn họ có thể chấp nhận rồi.
Mà Trương Dương lại là bạn tốt của chồng cũ tôi.
Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhận ra bây giờ mới có cơ hội đánh giá cậu ấy.
Đường nét trên khuôn mặt cậu ấy có gì đó vẫn còn non nớt, đôi mắt to, tròng mắt đen sáng rõ rệt, mái tóc đen ngắn và lúc nào cũng có nụ cười trên khóe miệng. Rõ ràng bằng tuổi nhau, nhưng trông cậu ấy giống như một đứa trẻ.
Cậu ấy quay đầu lại liền thấy tôi đang nhìn, chớp chớp mắt, khóe miệng càng cười lớn hơn.
Cậu ấy hỏi tôi: "Muốn ăn gì nào? Tôi sẽ giúp cô một tay."
Tôi vô cùng kinh ngạc: "Cậu biết nấu cơm sao?"
Cậu ấy hừ với tôi một tiếng: "Mau, ngồi xuống đây. Chờ tôi cho cô biết thế nào là lễ hội*."
Tôi vẫn không yên tâm, quyết định đứng dựa vào phòng bếp xem cậu ấy tính làm gì.
Cậu ấy đứng trong bếp làm cho không gian có chút nhỏ đi, bắt đầu nghiêm túc nhặt rau.
Tôi ra sô pha ngồi xuống.
Nửa tiếng sau, các món ăn lần lượt được bày ra.
Tôi bước đến nhìn ba món mặn một món canh được đặt ngay ngắn trên bàn, sau đó ngẩng đầu lên giơ ngón tay cái với cậu ấy.
"Thành thật mà nói, chưa tính đến việc ăn được hay không. Riêng về màu sắc cùng cách trang trí, tôi chấm cậu điểm tối đa."
Cậu ấy nhếch miệng cười: "Vậy thì cô nên cho tôi 120 điểm."
Nghe câu nói này, tôi lập tức có động lực hơn.
Mang theo tâm trạng vô cùng phấn khích, tôi ngồi xuống gắp một miếng cá và nếm thử, thật sự rất tươi và mềm.
Tôi vội vã ăn thêm một đũa ngó sen xào rau cải, thanh nhẹ giòn tan trong miệng, mùi vị không tệ tí nào.
Tôi đi qua ấn cậu ấy ngồi xuống ghế: "Cậu từ đâu tới? Sao trước đây không biết cậu còn có tuyệt chiêu này? Nhanh ngồi xuống ăn đi, không thể đối đãi không chu đáo với đầu bếp được."
Cậu ấy bị một loạt động tác thuần thục của tôi làm cho bối rối, cơ thể thoáng cứng ngắc, nhưng rất nhanh khôi phục lại trạng thái bình thường.
Trương Dương cười nhẹ: "Người khác làm sao lọt vào mắt cô trước kia được."
Tôi ngây ra một lúc, khi nói ra những lời này, ngay cả bầu không khí cũng sượng lại.
Cậu ấy nhanh chóng chủ động chuyển đề tài: "Cô nên chăm sóc sức khỏe thật tốt, đừng gắng gượng quá, trước tiên phải học cách yêu chính mình thì mới có khả năng yêu người khác."
Sau đó chúng tôi như những người bạn cũ đã lâu không gặp, vui vẻ trò chuyện và ăn tối với nhau.
Lúc sau cậu ấy vì nghĩ cho sức khỏe của tôi nên định rửa chén, làm sao tôi có thể để cậu ấy làm thêm việc này được.
Vì thế tôi liền đẩy cậu ấy ra chỗ khác, cậu ấy cũng không làm khó, tiện thể tạm biệt tôi rồi ra về.
14.
Cuộc sống của tôi lại trở về quỹ đạo như cũ, vết thương trong lòng đã đóng thành vảy, chậm rãi khép lại.
Buổi sáng, Trương Manh gửi cho tôi một tin nhắn và nói: "Vân Tuyết, cuộc phỏng vấn ở Bệnh viện số 6 cậu không đi à? Đối tượng được phỏng vấn là Trương Dương đó."
Trương Manh không chỉ là bạn thân mà cô ấy còn là sếp của tôi, chúng tôi làm việc cùng nhau đã được ba năm.
Tôi nhắn lại: "Em họ cậu? Cậu ấy làm gì vậy? Cục báo chí muốn phòng vấn cậu ấy?"
Trương Manh trực tiếp trả lời lại: "Có đi hay không nào, không đi thì tớ giao cho người khác."
Tôi lập tức trả lời: "Đi chứ, nhân tiện mời cậu ấy ăn một bữa để cảm ơn lần trước đã đến tận nhà thăm tớ."
Tôi cùng chiếc máy ảnh nhanh chóng xuất phát. Bản tin này đã được báo cáo lên trên, tôi liền trực tiếp đi lấy báo cáo phỏng vấn độc quyền của người có liên quan.
Tôi gọi cho Trương Dương bảo cậu ấy đợi một lát, tôi sẽ qua ngay.
Trên đường đi, tôi đã tìm hiểu sơ lược về những gì xảy ra.
Một đứa trẻ hai tuổi đột nhiên sốt cao trong một cửa hàng, đồng thời có triệu chứng co giật rồi hôn mê và đang trong tình trạng nguy cấp, đúng lúc Trương Dương đi ngang qua.
Cậu ấy bế đứa bé lên, đặt ngón tay vào miệng để phòng ngừa đứa bé tự cắn chính mình.
Hơn nữa cho đứa bé nằm nghiêng để hô hấp được lưu thông, năm phút sau đứa bé đã ngừng co giật, mười phút sau nữa đứa bé bắt đầu khóc, Trương Dương vẫn luôn ôm đứa bé chờ xe cứu thương đến nơi mới rời đi.
Đoạn video do người dân xung quanh quay lại đã được lan truyền rộng rãi trên mạng, tôi lén sửa lại nội dung phỏng vấn, nhanh chóng đi tìm cậu ấy.
Tôi nhớ rất rõ những gì cậu ấy nói khi được tôi phỏng vấn.
Cậu ấy nói rằng, "Thực ra lúc đó tôi không nghĩ đến chuyện này sẽ trở thành một sự kiện lớn được đánh giá cao, tôi làm điều đó bởi vì đây là trách nhiệm của tôi."
Nhưng dính đến loại chuyện này, một khi được phát tán sẽ làm người ta bắt đầu tính toán chỗ tốt chỗ xấu, như vậy chuyện đó sẽ trở thành gánh nặng cho những người khác.
Tôi không có mang máy ảnh đi về mà chờ cậu ấy tan làm cùng đi ăn cơm.
Tôi ngồi ở hành lang của bệnh viện, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy cậu ấy.
Không còn nghi ngờ gì nữa, cậu ấy rất xuất sắc, mang đến quầng sáng tự tin cùng kiêu ngạo không ai có thể so sánh được, làm cho người khác không thể không chú ý đến.
Tôi vừa ly hôn, mất đi đứa nhỏ, hoàn toàn mất hết cảm giác an toàn.
Tôi hi vọng mình có thể tìm được một người đàn ông giống như cậu ấy, để chứng minh bản thân vẫn còn sức hấp dẫn và cuốn hút.
Nghĩ đến đây, bỗng tôi tỉnh táo lại.
Phi, cái đồ tra nữ này.
Tôi nghe thấy một nhóm y tá nữ đang cùng trò chuyện, đều là lời nói tán thưởng cùng ngưỡng mộ, đương nhiên không thể thiếu sự mến mộ được.
Sau khi tan làm, tôi mời Trương Dương đi ăn đồ Tây.
Dọc đường đi cậu ấy có chút phấn khích.
Tôi không sao nói rõ được, khi nhìn thấy cậu ấy vui vẻ, tôi cũng vui vẻ theo.
Cậu ấy thực sự là một người đàn ông tốt.
Khi lên xe, cậu ấy sẽ mở cửa và đưa tay qua để tôi vào.
Khi xuống xe, cậu ấy sẽ đi đến mở cửa cho tôi, khiến tôi có cảm giác bản thân được người ta chiều chuộng.
Tôi nhịn không được bị phân tâm, khôi phục tinh thần lại, lập tức ngăn mình suy nghĩ lung tung.
Vào lúc dùng bữa, cậu ấy vừa ăn vừa hỏi tôi: "Cô có đặc biệt thích làm gì không?"
Tôi nghĩ ngợi một lúc, nói: "Tôi thích đọc sách, thích ngẩn người."
Cậu ấy nở nụ cười: "Tôi cũng thích đọc sách, ngẩn người thì thôi vậy. Tôi không có thời gian cho lắm, còn không bằng tranh thủ ngủ một ít."
Tôi trực tiếp bị chọc cười: "Biết bác sĩ các cậu bận rộn, nhưng không ngờ ngay cả ngẩn người cũng không có thời gian."
Cậu ấy cười nói: "Đúng vậy. Chỉ là bỗng dưng ngẩn người một lát, liền cảm thấy thật lãng phí thời gian."
Tầm mắt cậu ấy dừng trên người tôi, đôi mắt mang theo ý cười cong cong như trăng non, hàng mi dày và mảnh như sợi tơ tằm mỏng manh.
Đôi mắt này, đừng nói là đàn ông, chỉ cần đặt trên một cô gái liền trực tiếp cứu vớt cả khuôn mặt.
Ánh mắt của cậu ấy làm hai gò má tôi nóng bừng, tôi đưa tay ra che mặt, vén mái tóc ra sau tai.
Cậu ấy ngồi bên kia ho nhẹ một tiếng, tôi thấy được tai cậu ấy có chút đỏ. Bầu không khí lúc này phảng phất mầu nhiệm.
Sau khi ăn xong, cậu ấy đưa tôi về.
15.
Về nhà tắm rửa xong, tôi nằm trên chiếc giường lớn trong căn nhà đang thuê, trong đầu hiện lên khuôn mặt đẹp trai của Trương Dương.
Loại cảm giác này khiến tôi không biết phải làm sao. Cũng không phải là tôi rung động, mà là vào thời điểm tôi đang ở dưới đáy tận cùng của hố sâu vạn trượng, bỗng dưng xuất hiện một tia sáng khiến cho tôi vui vẻ cùng tự tin trở lại.
Giống như tôi đang gấp rút tìm kiếm một nhân chứng cho việc tôi vẫn rất ưu tú, vừa vặn Trương Dương đem đến cho tôi cảm giác này.
Tôi nghĩ về tình hình của mình một lần nữa.
Bỗng tôi giật mình, lập tức tỉnh táo lại.
Tôi bây giờ không có tiền, vóc dáng cũng không chuẩn, công việc lại chẳng đâu vào đâu.
Ở cùng với Bạch Ngọc Đình rất an nhàn, hầu như mài dũa hết toàn bộ sự sắc sảo của tôi.
Hiện tại tôi cần một người đàn ông, chẳng qua là bị tổn thương nên cần một người khác giúp tôi thoát khỏi bóng tối, nhưng tôi không thể lợi dụng cậu ấy.
Nếu bản thân tôi đủ mạnh mẽ, tôi còn cần đàn ông sao? Nhưng thực tế không như vậy, tôi cực kì yếu đuối.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng, tôi lập ra một kế hoạch cho bản thân ngay đêm hôm đó, chuẩn bị thực hiện nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.