Ai Nói Ta Rất Yêu Sư Tôn

Chương 34: Chuyện Xưa Của Sư Tôn 2





Sở Tranh sinh ra trong một gia đình tu chân bình thường ở Đông Triều.
Phụ mẫu hắn đều có tu vi cùng sản nghiệp buôn bán, là cặp phu thê từng có tiếng tăm lừng lẫy cả một vùng.
Nhưng vì dòng đời thay đổi, thế hệ trước không theo kịp thế hệ sau, đôi phu thê vẫn luôn giậm chân, thậm chí là thụt lùi trong việc tu luyện.
Họ đành quyết định làm ăn buôn bán, lui về thoái ẩn.
Mười mấy năm sau khi thành thân, mẫu thân hắn mới sinh được đôi huynh đệ song sinh, cũng chính là hắn và Sở Chiêu.
Hắn sinh trước Sở Chiêu, được làm ca ca.
Nhưng trớ trêu thay, hắn sinh vào giờ xấu, trùng với lúc nhật thực, còn cùng lúc với quỷ vương xuất thế.
Giữa mi tâm hắn bẩm sinh có một vết bớt hình ngọn lửa màu đen, là kí hiệu của quỷ vương, sau này hắn còn che nó đi không cho ai biết.
Phụ mẫu Sở Tranh rất sợ hắn.
Phụ thân hắn còn định bóp ch.ết hắn khi hắn mới chào đời nhưng bị mẫu thân hắn ngăn lại.
Bọn họ mời cao nhân đến xem, cao nhân chỉ nói mấy câu: "Mệnh sát cô tinh.
Mệnh rủi.

Mệnh bạc."
Vì thế Phụ mẫu Sở Tranh không ưa gì Sở Tranh, ngay ngày thứ hai sau khi hắn sinh đã vứt hắn cho bảo mẫu nuôi mà không hề ngó ngàng.
Cùng là huynh đệ giống nhau một trời một vực, nhưng Sở Chiêu được nuông chỉ chiều yêu thương che chở, còn Sở Tranh thì bị hắt hủi ghét bỏ.
Năm hắn bốn tuổi, mẫu thân hắn lại sinh ra một nữ nhi.
Nhưng cũng chưa đầy một năm, đứa trẻ này đột nhiên chết.
Ai cũng đều nói Sở Tranh khắc chết muội muội, cả phụ thân hắn cũng cho là như vậy.
Gia nghiệp nhà họ Sở thì ngày càng tụt dốc.
Các cửa hàng thua lỗ rồi đóng cửa liên tiếp, các mối làm ăn lớn đều bị lỗ nặng.
Chỉ trong một năm sau khi tụt dốc, nhà họ Sở do phụ mẫu Sở Tranh làm chủ có nguy cơ phá sản hoàn toàn.
Thế nên, cứ mỗi khi tức giận hoặc có trăn trở vì chuyện làm ăn, phụ thân Sở Tranh lại lôi hắn ra đánh, vừa đánh hắn vừa mắng hắn xui xẻo.
Đệ đệ hắn tuy còn nhỏ tuổi nhưng rất biết cách vu oan giá họa, liên tiếp gây phiền toái cho hắn, khiến cho hắn ngày càng bị phụ thân đánh đập nhiều hơn.
Thêm nữa, dẫu không đến mấy người, nhưng người hầu trong nhà ai nấy cũng đều thích làm khó hắn.
Bởi vì họ đều có thân phận thấp nên cảm thấy có thể lên mặt với một người đường đường là đại thiếu gia Sở gia là chuyện vô cùng khoái trá, dẫu cho vị đại thiếu gia này cũng chẳng có địa vị gì cho cam.
Những hạ nhân này dù có đánh bầm dập mặt mũi hắn, thì phụ thân hắn cũng đều mắt nhắm mắt mở không thèm quản thúc.

Trong nhà chỉ có duy nhất mẫu thân Sở Tranh là không đánh hắn, thi thoảng còn lén lút quan tâm hắn, mua cho hắn đồ ăn ngon.
Nhưng một ngày nàng lén đưa đồ cho Sở Tranh bị Sở Chiêu nhìn thấy nên đã đi mách với phụ thân, nàng bị quở trách một trận, từ đó cũng chẳng dám quan tâm Sở Tranh nữa.
Tuy trong lòng nàng vẫn có phần yêu thương Sở Tranh, nhưng vì nàng nhu nhược, lại quá phụ thuộc phu quân nên cũng không dám làm gì khác nữa.
Thậm chí có một ngày, phụ thân Sở Tranh đột nhiên đối tốt với hắn, còn nói dẫn hắn đi Quy Nam thành ở trung địa chơi mấy ngày.
Lúc đó hắn mới chỉ có năm tuổi, còn tưởng phụ thân không ghét mình nữa, hào hứng đi theo ông đến Quy Nam thành.
Sau khi bước qua cổng thành không bao lâu, phụ thân Sở Tranh đột nhiên nói có việc gấp phải đi một lát, bảo hắn đợi ở trên đường.
Hắn đợi từ sáng đến trưa, trưa đến chiều, chiều đến tối...!vẫn không thấy phụ thân quay trở lại tìm hắn.
Đêm ấy trời mưa rất to, hắn cũng không tìm chỗ trú, mà vẫn đứng đó chờ phụ thân đến tận sáng hôm sau.
Vì ban ngày hôm trước phơi nắng, ban đêm lại dầm mưa, nên hắn bị cảm rất nặng, hôn mê bất tỉnh giữa đường.
Một người tốt - ít nhất là Sở Tranh cảm thấy người này tốt - đi qua thấy hắn bất tỉnh đã đút cho hắn một viên đan dược.
Đến tận bây giờ, hắn cũng không biết người nọ là ai, tìm thế nào cũng không được.
Sở Tranh lang thang ở Quy Nam thành mấy ngày vẫn không tìm thấy phụ thân, cũng không biết mình bị vứt bỏ, nên đã hỏi đường quay về nhà.

Hắn cũng thật là may mắn, mạng lại lớn, đường về xa như vậy mà hỏi thăm thuận lợi, còn có người cho hắn đồ ăn mang theo, dọc đường không gặp nguy hiểm gì sất.
Mò mẫm hơn một tháng, hắn lại tìm về đến nhà.
Hắn ra sức đập cửa hồi lâu, mới có người ra mở cửa.
Đó là đệ đệ song sinh Sở Chiêu và một hạ nhân.
"Trời ơi!" Sở Chiêu la lên khi thấy hắn.
"Chuyện làm ăn đang bắt đầu tốt mà ngươi quay về làm gì? Xui như vậy còn dám quay về nhà này à! Phụ thân không cần ngươi rồi, ngươi có biết không hả? Bây giờ nhà này chỉ có mình ta làm thiếu gia thôi!"
Nói rồi Sở Chiêu đá Sở Tranh một cái.
Gã đã có căn cơ tu luyện, vì thế khiến Sở Tranh ngã văng ra, sau đó định quay vào đóng cổng lại.
Đến lúc này Sở Tranh mới hiểu ra việc phụ thân dẫn hắn đi Quy Nam thành là để vứt bỏ hắn.
Hắn biết phụ thân không thích hắn, cũng nhớ những trận đòn sống dở chết dở, nhưng hắn vẫn luôn cho rằng sẽ có một ngày phụ thân hắn đổi ý và đối tốt với hắn.
Chuyện đi Quy Nam thành chính là hi vọng của hắn.
Nhưng hi vọng bỗng nhiên vụt tắt.
Hắn vượt đường xa quay về nhà chỉ để biết được mình bị vứt bỏ.
Sở Tranh không biết lúc ấy mình đã kích động ra sao, chỉ biết mình chạy như điên xông vào nhà, chạy đến sân trước viện của phụ thân mà khóc lớn, nói:
"Phụ thân...!Phụ thân! Sao người lại vứt bỏ con? Chỉ vì người ta nói con xui xẻo sao? Con không tin Cửu Quy đông người như vậy mà sinh vào giờ xấu năm đó chỉ có mỗi mình con, chẳng lẽ họ đều bị cha mẹ vứt bỏ sao?"

Lần đầu tiên trong đời, Sở Tranh hiểu chuyện như thế, cứ ở trong sân viện la lối chất vấn phụ thân mình.
Phụ thân hắn ra gặp hắn, chẳng nói chẳng rằng đã đánh hắn trước, sau đó sai người nhốt hắn vào một căn phòng tối om suốt mấy ngày.
Thế rồi, có một người đột nhiên tìm đến Sở gia, nói muốn mua Sở Tranh với giá một vạn linh thạch thượng phẩm và ba ngàn lượng bạc! Đang lúc gia nghiệp khốn khó mà lại có người trả giá trên trời như vậy chỉ để mua một đứa trẻ xui xẻo, phụ mẫu Sở Tranh chỉ mất một thời gian ngắn đã đồng ý bán hắn đi, rằng từ nay hắn không còn là người họ Sở nữa, theo ai thì mang họ người đó.
Người mua Sở Tranh chính là sư tôn của hắn, Tư Vu.
Tuy Tư Vu không nói không rằng, nhưng có dung mạo rất đẹp, lại còn không hề bạc đãi Sở Tranh.
Y nhận hắn làm tam đồ đệ, dạy hắn đọc sách viết chữ, dẫn dắt hắn tu luyện.
Tư Vu đã nói thế này: "Ngươi vốn dĩ là một viên ngọc quý, sau này ắt thành nhân tài.
Là người Sở gia ngu muội không biết trân trọng, sau này ngươi mang họ của ta, cắt bỏ hết với Sở gia đi."
Sở Tranh từ đó theo họ sư tôn, gọi là Tư Tranh.
Nhưng vì cố chấp, hắn vẫn luôn không muốn đổi họ, vẫn tự ý lấy họ Sở đến bây giờ.
Ban đầu hắn rất ít nói, nhưng hắn có một nhị sư huynh như tiểu cô nương hay lải nhải luôn chơi với hắn nên hắn cũng trở nên hoạt bát vui vẻ hơn.
Việc tu luyện mặc dù khổ cực nhưng cũng thuận lợi, hơn nữa trong một lần vào bí cảnh hắn còn nhận được một truyền thừa kiếm pháp thượng cổ.
Thế nên chỉ trong vòng gần mười năm ngắn ngủi hắn đã thành danh, trở thành tu tiên giả Nguyên anh trẻ tuổi nhất trong lịch sử lục địa Cửu Quy, được người ta gọi một tiếng "chân nhân".
Mà Sở gia ở Đông Triều sau khi bán Sở Tranh đi thì có phất lên một chút thật, nhưng vẫn không bằng xưa.
Khi biết được Sở Tranh được Vô Khuyết tiên tôn nhận làm đồ đệ, còn thành danh sớm như vậy thì vô cùng bất ngờ.
Họ bắt đầu mượn hơi Sở Tranh để đánh bóng danh tiếng, hận không thể cho cả lục địa Cửu Quy đều biết Sở Tranh là người Sở gia...!Thậm chí Sở Chiêu còn ỷ vào mình giống hệt Sở Tranh nên đã nhiều lần giả mạo hắn rồi ngang nhiên đi vào Vô Cực tiên tông, muốn thay thế vị trí của Sở Tranh..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.