Ai Nói Bánh Kem Chỉ Có Vị Ngọt?! (Cả Đám Nam Nhân Các Ngươi! Hối Hận Cũng Đã Muộn Rồi!)

Chương 7: Trở về




* Mọi người nhớ đọc kỹ phần này để có thể hiểu thêm về cuộc sống của nhân vật nha *
---2 tháng sau---
[ Sân bay Trung Quốc ]
Một cô gái từ trong sân bay đi ra. Dáng người nhỏ gọn, khuôn mặt V-line hơi hơi tròn trông rất dễ thương, mái tóc xanh dương xõa tự do kết hợp với khuôn mặt càng làm cho cô gái trở nên xinh đẹp hơn. Cô mặc một chiếc đầm trắng viền xanh. Đơn giản và không cầu kì (ảnh bìa chính là ảnh của cô ấy)
Một bên tai cô có đeo một thiết bị dạng như headphone không dây loại nhỏ, vừa vặn để đeo vào tai. Loại này có xuất xứ từ Nhật Bản. Tên gọi tắt là “ KR “. Cho phép thay thế điện thoại để nói chuyện. Nhưng do đây là bản sản xuất đầu nên không tránh khỏi có hạn chế. Là một KR chỉ có thể có một tên trong danh bạ. Tức, máy này chỉ có thể gọi cho một người.
“ Em đến nơi rồi. Hiện tại đang chờ xe. Anh có thể yên tâm! “
>
“ Đến nhà anh ở có phiền không? “ . Kì thật là ta có hơi do dự. Ta cũng có thể về lại nhà trọ cũ để ở cho đỡ làm phiền anh. Nhưng. .
>
“ Uầy, thật sao? Có ma không đó??? “ . Ta rất, rất, rất, vạn chữ rất, rất sợ ma!!!!!
Anh cười
>
Đúng lúc có xe chạy tới. Ta nhanh chóng xách vali lên xe nhưng vẫn không quên nói chuyện với anh. Cái máy này thật tiện lợi
“ Vậy em yên tâm rồi. Cám ơn anh.. Nhiều lắm! Em vẫn luôn có một thắc mắc.. “ _ nói đến đây, ta có hơi do dự
>
“ Dạ “
Ta chống tay lên cửa xe, nhìn ra bên ngoài. Trời bữa nay khá âm u. Nhưng ta thích thế. Hạ cửa xe xuống. Hít lấy không khí trong lành mang theo hơi lạnh rồi từ từ thở ra. Thật tốt, thật sảng khoái.. Đã hơn 2 tháng rồi. À không, tính cả từ lúc ta bị bắt và tra tấn thì đã là 3 tháng ta không thể tự do hít thở không khí nơi đây và ngắm nhìn cảnh vật mà ta cho rằng việc làm này chính là sở thích của ta
>
Ta giật mình, quên mất mình còn đang mở KR
“ Ừm. Anh không bận à? “
>
“ Này này, em sẽ còn gọi điện làm phiền anh dài dài. Chưa gì đã từ giã rồi chúc may mắn rồi. Hứ “
Anh lại cười. Nụ cười của anh nghe rất ấm. Rất quen tai. Mặc dù thấy rất nhảm vì suốt 2 tháng qua lúc nào chả nghe anh cười. Nhưng nụ cười này thực sự rất quen. Ta hình như đã nghe từ một ai đó và ở đâu đó rồi thì phải. Nhưng óc ta đãng trí, nhớ không ra... !
“ Em muốn thấy mặt anh. Xấu quá hay sao mà phải giấu mặt “ _ ta đùa, muốn chọc tức anh chơi vậy đó
> _ xong tắt máy
“ Wê. Wê. Wê “
Gì chứ. “ Ừm “ xong tắt máy là sao. Rốt cuộc là có ý gì. Hứ! Ta hờn.
__________
[ Nhà SAKURA ]
Miệng ta không tự chủ nhếch lên, giựt giựt vài cái. Gì thế này. Có cần phải thế không? Ta hôm bữa chỉ là nói giỡn thôi mà.
Thôi kệ! Nhà người ta!
Nhưng mà ngôi nhà này mới nhìn thôi đã rất ấn tượng rồi nha. Nhà mang phong cách Nhật Bản “ lai “ phong cách Trung Quốc => Nhà mang phong cách Bản - Quốc. Ý lộn Nhật - Trung. Ta nói lộn, nói lại.
Phòng khách có một cái bàn để chính giữa. Trên bàn là một bộ ấm làm bằng gốm. Họa tiết là hình cành hoa anh đào và vài cánh hoa đang rơi. Rất đẹp! Xung quanh bốn bên là gối dùng khi ngồi, thực là là quỳ ngồi đúng hơn. Sàn nhà có màu xanh nhạt, rất mát mặc dù không phải lát bằng nền đá. Ngoài ra còn có tivi và phía góc tường là tủ kính để đồ lưu niệm trống
Một câu thôi, ta rất thích phong cách này!
Xách vali lên lầu trên. Vào phòng của mình. May nga~ có gường, sẽ không phải nằm đất a~
Phòng này cũng rất đẹp. Có gường, có tủ quần áo, tủ cạnh gường, bàn ngồi, bình bông, kệ sách, tủ lạnh mini, tivi, máy tính bàn, có cả đàn nữa, còn có cả một bộ dụng cụ thu âm nữa chứ!
Thiệt là hết xảy~ Nam Thần ơi. Iu anh quớ ờ~ Moa moa~
( Ai đó: Ách.. Xì! *day day mũi* )
Cất hết đống đồ bỏ vô tủ. Để đống truyện lên kệ sách. Lôi mấy con gấu bông hình bé Đường Bảo quăng lên gường. Xong xuôi lại đi xuống phòng khách một lần nữa
Hình như phòng này có cửa mà. Kéo rèm cửa cột sang hai bên. OAAAAA~ Là hoa anh đào kìa!!!!!
Vội vàng kéo cửa kính trong suốt ra rồi hấp ta hấp tập chạy tuột ra sân không thèm mang dép. Chỉ vì ngắm hoa anh đào. Loài hoa bẩm sinh ta đã rất thích.
Hoa anh đào còn có tên là Sakura, cái này chắc ai cũng biết. Loài hoa này biểu tượng cho tâm hồn đẹp đẽ. Ta biết chứ. Ta vẫn luôn muốn giữ cho tâm hồn ta đẹp đẽ ở mức có thể nhất mà. Nhưng sao.. Vẫn luôn bị người ta nói. Ta sinh ra không phải dành cho nó. Liễu Thanh Thanh mới xứng!
Ta không phục! Ta khinh! Khi người ta biết ta thích hoa anh đào đã khinh bỉ ta và tôn cô ta lên là Thiên thần của nó thì cô ta nói đã rất thích loài hoa này từ lâu và luôn muốn xứng đáng với nó. Làm như ta không biết lời nói lúc đó của cô ta đã gián tiếp làm sự sỉ nhục người khác dành cho ta một bước tăng lên mấy lever!
Hứ! Ta khinh! Trước đây rõ mồn nói với ta thích bìm bìm. Trông những bông hoa nhỏ ấy chụm lại thật đẹp, thật dễ thương. Vậy mà giờ khi biết ý nghĩa của anh đào thì lại lật mồm.
Rõ lươn lẹo!
Đang suy nghĩ thì có giọng nói trầm ấm quen thuộc vang lên bên tai
>
Là anh ấy. Haizz, ta lại quên tắt KR rồi. Máy này ta vẫn luôn đeo ở tai và không tháo bao giờ suốt thời gian qua. Nhưng vẫn thường xuyên quên bấm nút tắt nên anh ấy vẫn có thể.. Bật máy của anh ta lên và.. gọi mà không cần ta ' duyệt '
“ Em đang ngắm hoa anh đào. Em biết rồi, mai em sẽ đến sớm mà “
“ À mà anh này. Mùa này là mùa mưa, anh trồng hoa ở đây nhỡ hoa rụng hết thì sao? “
>
“ Woa~ anh chu đáo thật “
>
“ Em biết rồi. Tạm biệt “ _ ta tắt máy
Haizz.. Ta còn ngồi ngoài ngắm cảnh thêm.. Vài tiếng nữa. Tâm trạng thật thoải mái a~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.