Đánh giá: 8.4/10
từ 18134
lượt
Trần Vũ yêu thiên chi kiêu tử Hứa Tố suốt bảy năm trời, cuối cùng thành công trở thành vợ anh.
Bạn bè vui mừng chúc phúc cô được như ước nguyện, cuối cùng cũng chờ đến lúc ngày mây tan gặp trăng sáng.
Nhưng nào ngờ vào năm thứ ba sau khi kết hôn, mối tình đầu của Hứa Tố lại quay về, hắn gạt cô vì mối tình đầu lo liệu tốt mọi thứ, thậm chí còn lén đi quán bar đón mối tình đầu uống say trong lúc cô đang ngủ.
Ngay cả khi Hứa Tố dùng mọi cách để đối tốt với cô, Trần Vũ vẫn đủ bình tĩnh để biết rằng cuộc sống hiện tại cũng không phải điều cô hằng mong ước.
Trong tiếng khóc kêu cầu xin cô ở lại của Hứa Tố, Trần Vũ chỉ cười nhẹ, bình tĩnh đưa đơn ly hôn ra.
– – –
Chu Duật chưa bao giờ cho rằng mình là một thánh nhân, nhưng quả thực anh là một người đàn ông rất có kiên nhẫn.
Dù là sự nghiệp hay tình yêu.
Vào thời điểm bản thân chưa đủ ưu tú, anh chỉ có thể bàng quan đứng nhìn người mình yêu trở thành cô dâu của người anh em.
Nhưng sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, tấm pha lê chỉ cần một vết nứt nhỏ sẽ lộ ra một khe hở để gió thổi vào.
Anh sẽ dùng chiêu nước ấm nấu ếch xanh, dùng mọi cách để từ từ có được cô.
– – –
Khi Hứa Tố đã chuẩn bị tốt hết tất cả, từ đây không còn có ai sẽ làm phiền anh và Trần Vũ yêu nhau nữa.
Lòng anh tràn đầy vui mừng ôm bó hoa hồng trắng thuần khiết, đi dọc bờ biển xanh tìm Trần Vũ.
Lại ở dưới dải lụa trắng nhẹ bay phấp phới thấy người duy nhất mà mình yêu đang được ôm eo nhỏ, nhón mũi chân, dịu dàng hôn lên môi người đàn ông khác.