Ai Là Ai Đích Thương

Chương 12:




Trong phòng ngủ của mình, Lục Bất Phá nôn nóng đi tới đi lui. Chỉ còn 5 ngày nữa hắn sẽ đi New York, tuy nhiên cho đến bây giờ, sự tình càng ngày càng khó khống chế. Nhóm bạn tốt đã phát động cuộc tấn công lần thứ ba vào “Thế Hoa”. Lần này nhóm bạn tốt tựa hồ vì trả thù việc có người truyền virut vào máy tính của họ nên đã xâm nhập vào hệ thống máy tính của New York Times, đối với người thần bí kia phát ra lời khiêu chiến trong vòng 48 tiếng sẽ phá được hệ thống phòng ngự của “Thế Hoa”. Tệ hơn nữa là Vương Chỉ mới đây lại công bố việc tìm được thêm một bằng chứng xác thực nữa nhằm chứng minh Nhược Lan có dính líu tới vụ mưu sát Đoạn Hoa, Đoạn Vũ tuyên bố sẽ trừng trị những kẻ giết người bằng mọi giá.
Rất nhiều người đang biểu tình trước cửa “Thế Hoa”, phản đối Tây Môn Trúc Âm bạc tình bạc nghĩa, phản đối anh sau tất thảy mọi việc vẫn cố che chở cho vợ mình, thậm chí có người kích động cộng đồng đồng tính ném bom xăng vào Thế Hoa. Cổ phiếu của Thế Hoa hiện đang giảm mạnh.
Mà ngay tại thời điểm mấu chốt này, anh lại ngất ở văn phòng, phải đưa đến bệnh viện cấp cứu. Phương tiện truyền thông nói rằng vì những đả kích không ngừng tấn công mấy ngày nay mà thân thể anh không chịu nổi áp lực dẫn tới té xỉu. Ngay sau đó còn có phóng viên bảo rẳng có vẻ như phổi của anh xuất hiện vấn đề, hình chụp X-Quang ngực cho thấy một khoảng tối ở lá phổi trái. Trước các loại đồn đại phỏng đoán, bệnh viện vẫn chưa đưa ra câu trả lời rõ ràng.
Ung thư, khi vừa nhìn đến hai chữ “khoảng tối” kia, trong đầu Lục Bất Phá ngay lập tức hiện ra từ đáng sợ này. Nghĩ đến khuôn mặt gầy guộc của anh trên tờ báo, Lục Bất Phá cảm thấy sợ hãi không thôi.
“Ngu ngốc,quá ngu ngốc” Lục Bất Phá càng nhìn càng bực, hô hấp càng ngày càng dồn dập. “Ngốc chết đi được! Không phải mỗi sáng cậu đều chạy bộ sao? Sao lại có thể ngất được. Lão bà của cậu, đứa nhỏ của cậu vẫn còn chờ cậu đấy, làm sao cậu có thể bị bệnh vào lúc này! Ngốc chết đi được”. Tên ngốc này chỉ giỏi chăm sóc mọi người xung quanh, trong khi ngay bản thân mình lại chăm sóc không nổi, chưa từng thấy qua người ngốc thế này.
Còn cả Đoạn Vũ với Vương Chỉ, cả nhóm bạn tốt nữa. Việc cũ đều đã qua rồi, hắn giờ chẳng hận ai mà cũng chẳng đổ lỗi cho ai. Hãy cứ để chuyện quá khứ trôi qua đi, không cần cố tra tấn hắn, tra tấn anh thêm nữa. Có người gõ cửa, Lục Bất Phá lập tức tắt mạng internet đi, đập nhẹ vào mặt mấy cái làm bộ như không có việc gì đi ra mở cửa.
“Lão mẹ?”
“Uống thuốc”.
“Lão mẹ….”
Bịt cái mũi lại rồi nhận bát độc dược từ trên tay lão mẹ, Lục Bất Phá nghiến răng một cái rồi ngửa đầu lên uống một hơi. Thấy hắn vừa uống xong, Lục Đường Phương Phương liền lấy một viên kẹo đường trái cây nhét vào mồm thằng con.
“Lão mẹ, con còn phải uống bao lâu nữa?” người nào đó đang có xu hướng muốn nôn.
Liếc mắt nhìn căn phòng siêu bừa bộn của thằng con, Lục Đường Phương Phương trả lời: “Chờ đến lúc ngươi không phải uống thuốc nữa thì không cần uống”. Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của Lục Bất Phá, hắn cứ nghĩ lão mẹ sẽ bảo là chờ đến lúc hắn trở thành cường thụ a.
“Đi ngủ sớm một chút, không được thức khuya” dặn dò con một phen, Lục Đường Phương Phương cũng chẳng nói thêm lời nào nữa, cầm bát rời đi.
“Lão mẹ, con sẽ béo phì mất” sau khi nói với theo lão mẹ đang rời đi, Lục Bất Phá xoay người đóng cửa vào phòng. Tuy nhiên chưa tới một phút sau, hắn đã vội mở cửa lao ra ngoài.
“Lão mẹ”.
Đang ở trong bếp sắc thuốc ngày hôm sau cho thằng con, Lục Đường Phương Phương quay đầu, nhìn thấy thằng nhóc tiểu Phá nhà mình đang mang bộ dạng thẹn thùng như có điều muốn nói, bà liền đem thuốc cho vào trong ấm sắc, sau đó xoay người: “Có việc gì?”.
“Lão mẹ, hắc hắc” Lục Bất Phá liền tiến đến ôm lấy lão mẹ: “Con có một việc muốn bàn qua với mẹ”
Có việc gì? Lục Đường Phương Phương dùng ánh mắt để hỏi.
“Lão mẹ….” Lục Bất Phá nịnh nọt cười: “Con đã thi xong hết rồi, con muốn đi New York trước vài ngày”.
Lục Đường Phương Phương mặt không chút thay đổi nhìn con. Vào lúc thằng con đang bất an chờ đợi, bà tao nhã ngáp một cái rồi đẩy con ra: “Vậy thì cứ đi đi. Vừa hay ta cùng lão ba ngươi đang muốn đi nghỉ phép hai ngày”.
Lục Bất Phá vừa nghe liền vội vàng đuổi theo sau: “Lão mẹ, mẹ cùng lão ba muốn đi nghỉ chỗ nào vậy?”
“Còn chưa quyết định. Có lẽ sang đại lục thăm bà ngoại và dì” nghĩ tới cái gì đó, Lục Đường Phương Phương xoay người: “Ngươi tính bao giờ đi?”.
“Ngày mai đi” càng nhanh càng tốt.
“À” Lục Đường Phương Phương xoay thân chuẩn bị lên lầu “Buổi chiều mai đi. Buổi sáng ta qua tiệm thuốc chuẩn bị thuốc Đông y cho ngươi dùng ở New York. Gì chứ riêng thuốc thì không thể dừng”.
Lục Bất Phá đứng tại chỗ nhìn lão mẹ lên lầu “Lão mẹ, cám ơn mẹ” người nào đó hiện tại cái mũi đang thấy cay cay.
“Còn không mau đi ngủ đi biết mấy giờ rồi không” đã ở trên lầu, nữ thần đột nhiên quát xuống một câu.
“Vâng thưa lão mẹ” đang mải cảm kích thượng đế, một người giật mình phóng về phòng của mình.

Xốc chăn lên, chui vào giường, lui vào trong lòng của chồng, Lục Đường Phương Phương ôm chặt chồng.
“có chuyện gì vậy?”
“Bất Phá nói ngày mai nó muốn đi New York”.
Lục Duy Thành vỗ về vợ: “Vậy thì cứ để nó đi đi. Nó dù sao cũng đã trưởng thành rồi”.
“Em lo lắng”
“Không có việc gì, Bất Phá đã có chúng ta”.
“… Anh”
“Ừ?”
“Em muốn đi du lịch. Em muốn nhìn trời xanh mây trắng, bờ cát sóng biển”
“Ha ha ha, được. Bất Phá đi New York thì chúng ta đi Maldives (*).
(*): một quốc đảo nằm ở Ấn Độ Dương, là quốc gia phẳng nhất thế giới

Ngồi trên chuyến bay sang New York, Lục Bất Phá suy tư nhìn cửa sổ, tâm tình dao động không thôi. Trong giây phút hắn tỉnh lại, cái người tên Đoạn Hoa kia đã tan biến.
Không phải đau khổ muốn chết đi sống lại cũng không phải hận nỗi tuyệt vọng sâu thẳm bên trong mà là thực bình tĩnh, không có gì không cam lòng, hết thảy đều buông tay. Hắn thực hạnh phúc, không phải giả bộ hạnh phúc. Hắn đối với Nhược Liên Khải cũng chẳng làm việc gì trái với lương tâm, hắn yêu Tây Môn, là chuyện của riêng hắn, ai cũng không đoạt được. Mà sau khi trải quan nhiều chuyện như vậy, hắn đã hoàn toàn tỉnh ngộ, hắn yêu Tây Môn nhưng Tây Môn không có nghĩa vụ phải yêu hắn. Tình yêu cần xuất phát từ cả hai phía, tâm dù đau nhưng hắn thoải mái.
Tuy nhiên hiện tại hắn mới ý thức được để đoạn tuyệt được với hết thảy quá khứ là rất khó … thực rất khó. Hắn sẽ không trở về nhưng tình cảm mười tám năm lại quá khó dứt bỏ, còn cả Đoạn Vũ, Vương Chỉ, nhóm bạn tốt… mọi thứ đều đã cắm sâu rễ vào trong đầu, với mọi việc, hắn có thể bỏ qua nhưng không thể gạt sang một bên được.
“Đoạn Vũ…lão ca của ngươi lúc này cũng bị ngươi hại chết rồi a”.
“Vương Chỉ… ta nhất định phải đem mấy tấm ảnh nude của ngươi tung lên mạng, ngươi chết chắc rồi”.
Máy bay hạ cánh, kéo hành lý ra, Lục Bất Phá đầu đau dữ dội rời khỏi sân bay. Hắn trước kia sao có thể chịu được việc bay tới bay lui như vậy nhỉ? Mười mấy giờ ngồi máy bay thế này xương cốt hắn đều rơi ra hết a.
“Thưa ngài, ngài muốn đi đâu?” lái xe taxi hỏi.
“số 112 phố xx” vừa nói xong, Lục Bất Phá liền ngây ngẩn cả người, vội vàng sửa lời: “Đến khách sạn Heaton”.
“Ok”.
New York, nơi hắn mới rời khỏi hai năm nhưng không hiểu sao lúc này lại cảm thấy như đã mấy đời qua đi. Hiện tại là 7 giờ sáng ở New York, trên đường rất ít người so với Hồng Kong hoàn toàn khác. Đầu đau quá, muốn ăn bữa sáng của lão mẹ, muốn về nhà. Đang lúc buồn ngủ thì xe taxi đỗ trước cửa khách sạn.Ccố gắng kéo cái thân lên đến phòng, Lục Bất Phá tê liệt ngã xuống giường, sau này nếu không cần thiết hắn tuyệt đối không bay lâu như này nữa, mệt chết mất.
Nằm bất động trên giường, Lục Bất Phá lại ngủ không được, Trong đầu hắn giờ toàn là những chuyện đã qua của kiếp trước, Đoạn Vũ, ba mẹ, anh, Nhược Lan, Vương Chỉ, chị Lyli, nhóm bạn tốt, Nhược Liên Khải… Khúc nhạc hôn lễ… tiếng súng. Vai trái không hiểu vì cái gì mà thấy nhoi nhói đau, tiếp tục nằm úp sấp như thế, một lát sau Lục Bất Phá đã ngủ.

“Tây Môn! Cô ta là gián điệp kinh tế! Cô ta tiếp cận cậu để trộm tin mật của “Thế Hoa”!”.
“…”
“Tây Môn! Tôi đang nói chuyện với cậu a! Chết tiệt, cậu nói chuyện chút đi! Cậu vì sao không tin tôi!”
“Chị Lyli, mời phó tổng ra ngoài cho tôi”.
“Tây Môn! Tên khốn này! Cậu vì sao lại không tin tôi!”
“Đoạn Hoa, cậu cũng không còn là trẻ con nữa. không cần phải làm mấy việc ngây thơ như thế nữa”
“Tây Môn! Ngươi là thằng khốn!”

“Nhược Lan tôi sẽ không cho cô cơ hội thương tổn cậu ấy. Dù cho cậu ấy hận tôi cả đời, tôi cũng phải giết cô và Nhược Liên Khải. Tôi sẽ bắt các người phải đền mạng, thật xin lỗi”.
“Đoạn Hoa”.
“Bằng”
“Tây Môn?… cậu muốn giết tôi?”
“… Chị Lyli. Đi gọi xe cứu thương”
“Tây Môn! Cậu muốn giết tôi?!”
“Đoạn Hoa, cậu muốn tôi nói gì thì mới chịu hiểu hả, tôi không yêu cậu”
“…Ha ha … ha ha a… Tây Môn Trúc Âm! Ngươi là đồ khốn! Đồ khốn!”

“Cậu có thể hận tôi, nhưng cậu không thể lấy vận mệnh của “Thế Hoa” ra để đùa giỡn.Cậu nói Nhược Lan là gián điệp kinh tế, vậy là sao?”.
“Cậu nghĩ rằng tôi đã làm?”
“Sự thật đang phơi bày trước mặt”
“À ha, vậy thì là tôi làm”.
“Đoạn Hoa”
“Chuyện cần nói cũng đã nói, muốn bắt muốn giết tùy cậu. Lần sau cậu nhắm cẩn thận chút, bắn vào vai rất đau”
“… Cậu đi đi, cậu bị đuổi việc”.
“…”
“Đây là tiền công, đủ để cậu sống vui vẻ nửa đời sau. Còn hòn đảo này nữa, cậu ký tên lên văn kiện đi”.
“…Được, tôi đi. Tiền tôi đã cầm, đảo cậu cứ việc giữ”.
“Ký tên lên trên đó đi”.
“Đoạn Hoa”.
“Còn có việc gì nữa thưa ngài Tây Môn “.
“Rời khỏi nước Mĩ, vĩnh viễn không cần trở về”.
“… Sợ tôi phá hỏng chuyện của cậu với Nhược Lan à? Cậu yên tâm đi, tôi sẽ không làm chuyện điên rồ”
“Rời khỏi nước Mĩ đi!”
“… A, tổng giám đốc Tây Môn quát lớn, tôi không thể trêu vào a. Được, tôi rời khỏi nước Mĩ, vĩnh viễn không trở lại”.
“Đoạn Hoa…”.
“Còn có việc gì a. Cậu nói một lần cho xong luôn đi được không? Tin mật của công ty tôi sẽ không mang đi dù chỉ một chút, cậu không tin thì có thể niêm phong văn phòng của tôi, cái gì tôi cũng không mang ngoại trừ bản thân này! Cậu nếu không yên tâm thì có thể thuê người giám thị tôi!”
“…”
“Còn có việc gì?”
“Không còn gì”
“Tiền công cậu chuyển thẳng vào tài khoản của tôi, không cần gặp trực tiếp”
“Đoạn Hoa”
“Tây Môn tiên sinh, kính nhờ ngài nói một lần cho xong đi, OK? Nếu ngài đang muốn mời tôi tham gia hôn lễ của ngài thì xin miễn, tôi sợ bị ai đó bắn lắm”.
“… hãy chăm sóc bản thân mình”.
“Không phiền ngài lo lắng , tôi sống hay chết chẳng liên quan gì đến ngài”.
“Rầm”.
Cửa bị đóng mạnh lại.
Hắn ở bên ngoài.
Anh ở bên trong.
Mở mắt ra trời đã tối. Vai trái đau vô cùng, tựa như ngực hắn vậy. Trên mặt có chút ướt át, hắn đưa tay lên sờ cư nhiên nước mắt đã chảy ràn rụa tự bao giờ, ngay cả áo, gối cũng bị thấm ướt.
Thật lâu, thật lâu rồi không mơ thấy những ngày tháng đó, khuôn mặt anh trong mộng lúc sáng lúc tối, làm cho hắn không phân ra được đây là cảnh mộng hay cảnh thật.
“Tây Môn … cậu và tôi rốt cuộc là ai nợ ai?”
-=====-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.