Ai Đem Ai Là Thật

Chương 5:




Lê Sóc nấu chút cháo, xào đậu bắp và cà tím, làm thêm salad thịt xông khói.
Anh không thích người ngoài bước vào không gian riêng tư của mình, nên trong nhà chỉ thuê giúp việc định kỳ, còn làm cơm đều do anh tự mình làm, hương vị cũng khá, tốc độ làm cũng nhanh.
Anh đặt thức ăn lên bàn, gọi: "Đến ăn cơm đi."
"Tay đau, ngồi dậy không nổi." Triệu Cẩm Tân than thở.
Lê Sóc thật sự là phục hắn: "Cửa xe kẹp trúng tay cậu chứ không phải kẹp trúng đầu, mau ngồi dậy."
Triệu Cẩm Tân cằn nhằn na người qua, trông có vẻ tinh thần không được tốt lắm. Lê Sóc thấy ngón tay hắn còn sưng hơn và tím hơn khi nãy, thực sự có chút doạ người, trong lòng lại càng thêm áy náy, anh kéo ghế dựa ra: "Đến, ngồi đi."
Triệu Cẩm Tân nghiêng người ngồi trên ghế, một tay kéo caravat, ngửi một hơi, mới ngắm ngắm thức ăn trên mặt bàn, nở nụ cười: "Nhìn qua không tệ nha, rất thơm."
"Hương vị cũng không tệ đâu." Lê Sóc tiện tay đưa đôi đũa cho Triệu Cẩm Tân, giây tiếp theo, tay anh đứng hình ở giữa không trung.
Triệu Cẩm Tân lắc lư bàn tay bị "trọng thương" của mình y như chiến lợi phẩm.
Lê Sóc buông đũa, cầm lấy thìa: "Dùng tay trái múc ăn đi."
Hai người cơ hồ là cùng một lúc nói ra câu "Anh đút tôi" và "Đừng hòng tôi đút cậu", sau đó lại trừng mắt nhìn nhau.
Lê Sóc bất đắc dĩ nói: "Có thể đừng trẻ con như vậy không?"
Triệu Cẩm Tân chống cằm nhìn anh: "Tay của tôi thật sự rất đau."
Lê Sóc không biết hôm nay mình đã thở dài lần thứ mấy rồi, anh đành cầm lấy thìa múc một muỗng cháo, đưa đến bên miệng Triệu Cẩm Tân: "Đây."
Triệu Cẩm Tân đắc ý mỉm cười, há miệng ăn một ngụm: "Bảo bối đút cháo ăn ngon thật."
Lê Sóc không để ý đến hắn, gắp một miếng cà tím nhét vào miệng hắn.
"Thật không ngờ anh còn biết làm cơm." Triệu Cẩm Tân liếm liếm đôi môi đỏ rực, khẽ híp mắt, "Lại có thêm một lý do nữa để tôi thích anh."
Lê Sóc gắp một miếng đậu bắp ngăn chặn cái miệng của hắn, nhìn hắn giơ giơ cái tay bị thương mà vẫn không ngừng đùa giỡn, anh nhịn không được mà nở nụ cười.
Triệu Cẩm Tân cũng lộ ra ra nụ cười rạng rỡ như sao sáng, dùng ánh mắt chăm chú lại trân trọng mà ngắm nhìn Lê Sóc: "Anh cười lên thật là đẹp trai, con người lại dịu dàng như vậy, nếu anh là người của tôi, tôi thật không yên lòng để anh một mình ra ngoài đâu."
Ai ai cũng đều thích lời dễ nghe, nhất là từ miệng của người như Triệu Cẩm Tân nói ra, câu lấy lòng này không chỉ dễ nghe, mà quả thực còn mang theo lực sát thương.
Lê Sóc cảm thấy một trận tê dại trên da đầu. Anh trấn định tâm thần, thản nhiên nói: "Cám ơn đã khen." Đời này của anh đã gặp qua rất nhiều loại cán dỗ, tiền tài, địa vị, dục vọng, con người có thể chiến thắng bản thân hay không, phải dựa vào định lực của chính mình khi đối mặt với những cám dỗ ấy.
Hôm nay Triệu Cẩm Tân nói anh là "người thứ ba", sở dĩ anh nổi giận là do thẹn quá hoá giận, trước nay anh vẫn lấy cái cớ là "người đàn ông kia đang tổn thương Lý Trình Tú" để làm lý do tô vẽ cho việc mình chen chân vào giữa tình cảm của người khác, đương nhiên anh đến giờ vẫn không hối hận, bởi anh chẳng thể nhìn người mình thích phải chịu khổ, nhưng mặt khác anh cũng không tái vi phạm nguyên tắc của chính mình.
"Thật ra trước đây tôi đã nghe ba mẹ tôi nhắc tới anh, nhưng anh luôn ở trong nước nên chúng ta vẫn chưa có duyên gặp mặt, nếu tôi biết anh là người hoàn mỹ như vậy, lại vừa vặn là mẫu hình tôi thích, tôi nhất định sẽ đi làm quen với anh sớm một chút." Triệu Cẩm Tân hơi hơi gục đầu xuống, trong nụ cười có một chút cô quạnh, "Nếu là vậy anh sẽ thích tôi trước đi."
Lê Sóc buông thìa, thanh thanh cổ họng, ôn hòa nói: "Cẩm Tân, cậu không phải thích tôi, mà là thích thứ cậu "không chiếm được", nhưng tôi không có nghĩa vụ phải thoả mãn dục vọng chinh phục của cậu. Tôi thực sự rất trân trọng tình cảm giữa tôi và Trình Tú, tôi hi vọng cậu có thể xuất phát từ sự tôn trọng đối với tôi, xuất phát từ sự tôn trọng đối với mối giao hảo của trưởng bối hai ta, mà đừng làm những việc mờ ám kia nữa, cùng tôi làm bạn một cách bình thường, như vậy đối với hai chúng ta đều có lợi."
"Tôi..." Triệu Cẩm Tân cúi đầu, nhẹ nhẹ cắn môi.
Lê Sóc thấy hắn giống như đứa trẻ bị người lớn vạch trần nói dối, nhất thời có chút mềm lòng, dù gì thì hắn cũng chỉ là thanh niên hai mươi tuổi đầu, anh từ chối cứng rắn như vậy có phải có chút tổn thương hắn không?
"Tôi không muốn."
Lê Sóc giật mình.
Triệu Cẩm Tân ngẩng đầu, bên trong đôi mắt đào hoa xinh đẹp ẩn chứa ý cười gian xảo: "Anh ở bên cạnh tôi sẽ càng vui vẻ, càng hạnh phúc hơn, chim khôn chọn cành mà đậu, anh thông minh như thế, sao lại không hiểu đạo lý đơn giản như vậy?"
Lê Sóc cảm thấy mình đang bị bỡn cợt, cả người khó chịu: "Cậu dựa vào đâu mà cảm thấy chúng ta ở bên nhau sẽ hạnh phúc hơn, cậu hoàn toàn là...."
"Tôi nói này." Trên đuôi mắt Triệu Cẩm Tân hiện rõ một tia mê hoặc, "Anh cùng cái người tên Lý Trình Tú ấy ở bên nhau, đến cao trào thực sự cũng không có, lấy cái gì hạnh phúc đây."
Lê Sóc không khách sáo mà hỏi lại: "Quả thực buồn cười, sao cậu lại biết chúng tôi không có?"
"Anh ở bên cạnh cậu ta, là làm 1 đi."
"Cho nên sao?" Giọng nói Lê Sóc bất giác cất cao một chút.
Triệu Cẩm Tân nhướn mi mắt, ngước cổ nhìn anh vài giây, đột nhiên bật cười: "Kỳ lạ nha, lảng tránh vấn đề, lại còn cao giọng, anh đang chột dạ phải không. Có hai khả năng, một là Lý Trình Tú làm 1, nhưng mà nhìn cậu ta gầy thế kia, lại có bộ dáng như thận yếu, khó có khả năng, hai là, các người.... còn chưa từng làm qua."
Lê Sóc đang bị chọc trúng tim đen, trong lòng thầm mắng Triệu Cẩm Tân, anh thật sự hỏng mất rồi, bây giờ anh tình nguyện người bị thương ở tay là mình.
"Ha ha ha ha ha ——" Triệu Cẩm Tân nhất thời ôm bụng cười to, cười đến bả vai đều run run.
Lê Sóc cố nén tức giận, bình tĩnh nói: "Chúng tôi vừa bên nhau không bao lâu, vả lại cũng không phải tất cả tình cảm đều phải lấy "tình" để so sánh."
"Ha ha ha." Triệu Cẩm Tân cười đến hai tai đều đỏ, hắn uống một ngụm nước, vuốt vuốt khí, xua tay cười nói, "Tôi đồng ý, cực kỳ đồng ý, thế nhưng, cậu ta thật sự không thích hợp với anh."
"Thích hợp hay không chỉ có tự mình tôi biết, tôi không cần phải thảo luận với cậu sinh hoạt tình cảm của tôi, cậu ăn cơm xong rồi đi?"
Anh đứng dậy liền định thu dọn bàn ăn.
Triệu Cẩm Tân cũng cùng đứng lên, một bước chắn trước người Lê Sóc, cười nhẹ nói: "Anh từ trên người Lý Trình Tú vĩnh viễn không thể tìm được thỏa mãn, đàn ông bề ngoài nghiêm trang như anh thế này, thích hợp nhất là được khai thác bản năng dục vọng, cho nên.... anh nên bị tôi thượng."
Thân thể Lê Sóc cứng đờ, không dám tin trừng mắt nhìn Triệu Cẩm Tân, anh có cảm giác như nghe phải tiếng sét giữa trời quang.
Anh chưa bao giờ nghĩ tới, Triệu Cẩm Tân, vậy mà lại, muốn thượng anh?!
Tên nhóc này nhỏ hơn anh mười một tuổi, cả ngày cợt nhả, da mặt so với tường thành còn dày hơn cả tấc, vậy mà lại muốn thượng anh?! Ở trong lòng anh luôn nhận định Triệu Cẩm Tân giống như con mèo hoang phóng đãng lớn mật, tuy rằng dáng người hắn hơi lớn một chút, nhưng trong giới gay mà nói, hình thể không liên quan nhiều đến việc nằm trên hay nằm dưới, Triệu Cẩm Tân này vừa phóng đãng lại vừa thích làm nũng, bộ dáng giống như chờ bị anh làm chút gì đó, vậy mà lại....
Sau một hồi ngẩn người, Lê Sóc bật cười: "Cậu điên rồi?"
Triệu Cẩm Tân cười hì hì làm bộ nhún gối kéo tà váy vô hình mà nói: "Rất tỉnh táo."
"Lá gan cậu cũng thật không nhỏ, dám có ý đồ với tôi." Lê Sóc cảm thấy mình như đang nghe chuyện cười, không nhịn được muốn bật cười, anh vốn không thể tin Triệu Cẩm Tân thật sự có ý đồ như vậy với anh, chung quy cũng bởi tên tiểu tử này đến một câu nói của hắn cũng không đáng tin.
"Tôi thích anh, tôi muốn ngủ với anh." Triệu Cẩm Tân xòe bàn tay, trông vô cùng thản nhiên, "Tôi sai chỗ nào?"
"Cậu không có sai, cậu có thể tiếp tục nằm mơ." Lê Sóc buông bát đũa xuống, trực tiếp đi qua sô pha lấy áo khoác của mình chuẩn bị rời đi.
"Anh định bỏ đi như vậy sao?" Triệu Cẩm Tân lại lắc lắc bàn tay mình, cười nói: "Tôi sẽ đi tố cáo anh."
Lê Sóc xoay người trừng hắn.
"Tôi đi mách chú và dì, nói rằng anh ăn hiếp tôi, dùng cửa xe kẹp bị thương tay tôi, tôi không thể tự mình lo liệu cuộc sống, anh còn ngại phiền toái mà không chịu trách nhiệm." Triệu Cẩm Tân càng diễn càng nhập vai, một bộ dáng sắp khóc đến nơi.
Lê Sóc ôm ngực nhìn hắn: "Cậu không phải là cố ý đưa bàn tay kẹp vào cửa xe đi."
"Tôi không có ngốc như vậy." Triệu Cẩm Tân mạnh miệng, "Thật sự rất đau a, tay của tôi không biết về sau còn có thể chơi piano hay không, có khả năng còn không có sức để cầm vợt tennis nữa, còn trượt tuyết, bóng rổ nữa, cũng không biết sau nay có để lại di chứng gì không, hoặc có chút di chứng nhưng lúc tuổi trẻ nhìn không ra, sau này già đi sẽ..."
Lê Sóc buông áo khoác xuống: "Được được, cậu còn muốn làm cái gì?"
"Ít nhất giúp tôi thay bộ đồ mặc ở nhà đi."
Lê Sóc dùng sức hít một hơi, âm thầm nói với bản thân, bình tĩnh, phải bình tĩnh. Sau đó anh mới nói: "Đồ mặc nhà ở đâu?"
Triệu Cẩm Tân hất hất cằm: "Phòng ngủ."
Hai người đi vào phòng ngủ, Triệu Cẩm Tân mở tủ áo ra, chỉ vào một dãy áo ngủ: "Lấy bộ màu đen đi."
Lê Sóc lấy bộ đồ ra, Triệu Cẩm Tân đã giang hai tay chờ anh, tư thế kia giống như đang chờ đợi để ôm trọn anh vào lòng.
Lê Sóc đi đến phía sau hắn, giúp hắn cởi áo khoác âu phục ra, cũng thật cẩn thận không để cổ tay áo đụng trúng bàn tay hắn, sau khi cởi xong áo khoác, lại cởi ghi lê, cuối cùng là áo sơ mi.
Triệu Cẩm Tân cười như không cười nhìn Lê Sóc.
Lê Sóc có chút rung động khó hiểu, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ như không có việc gì mà tiến đến tháo nút áo sơ mi.
Lồng ngực đó với ảnh chụp giống nhau như đúc, không, cơ ngực rắn chắc này đang chậm rãi theo hô hấp mà phập phồng, so với ảnh chụp lại càng mạnh mẽ và nhiều cảm xúc hơn. Quá trình cởi từng chiếc nút giống như là mở một món quà, mỗi một bộ phận được nhìn thấy đều có thể khiến người ta hưng phấn, nếu đem món quà ấy hoàn toàn mở ra sẽ giống như đạt được một niềm kinh hỉ cực đại. Oành một tiếng mà đánh thẳng vào giác quan của con người.
Lúc trẻ tuổi Lê Sóc cũng từng lưu luyến bụi hoa, đã nhìn thấy không ít cơ thể xinh đẹp, nhưng Triệu Cẩm Tân này, nói thế nào đây, hắn không chỉ là đẹp, mà còn giống như phấn hoa, đến một sợi tóc cũng đang truyền đi kích thích tố nồng đậm của mình.
Triệu Cẩm Tân cố ý ưỡn ưỡn ngực, giọng nói khàn khàn từ tính vang bên tai Lê Sóc: "Muốn sờ thử một chút không? Không đã không lấy tiền."
Lê Sóc không đáp lời hắn, cẩn thận cởi nút tại cổ tay áo, cởi áo sơ mi của hắn xuống, mặc vào trang phục ở nhà. Sau đó anh chỉ vào quần hắn: "Cậu có thể tự mình cởi đi."
Triệu Cẩm Tân chơi xấu nói: "Không thể a."
Lê Sóc thầm nghĩ phải nhanh chóng chấm dứt để rời đi, anh nhanh tay cởi dây nịt ra, kéo dây kéo quần, cởi quần tây của hắn xuống.
Trong nháy mắt, một đôi chân dài lộ ra trong không khí.
Triệu Cẩm Tân cười nhẹ nói: "Anh thấy thế nào?"
Lê Sóc cầm quần ngủ trong tay: "Ngồi lên giường."
"Oa, nhanh như vậy đã kêu người ta lên giường."
Lê Sóc thật muốn khâu cái miệng của hắn lại, anh chỉ chỉ lên giường: "Mặc, hay là không mặc?"
Triệu Cẩm Tân lui về phía sau vài bước, banh lớn chân ngồi xuống, đôi chân kia cơ bắp rắn chắc, đường cong thon dài, vừa thấy liền biết là đôi chân được thường xuyên vận động, khiến người ta mơ màng bất tận.
Lê Sóc nửa quỳ xuống sàn, hạ thấp người, lồng hai ống quần vào chân hắn, sau đó nói: "Đứng lên."
Triệu Cẩm Tân ngoan ngoãn đứng lên, thân thể cố ý đổ về phía trước, cơ hồ là dán lên mặt Lê Sóc, Lê Sóc ưỡn lưng ngửa người ra sau, nhanh chóng kéo quần hắn lên: "Được rồi..."
Lời còn chưa dứt, cánh tay trái của Triệu Cẩm Tân một phen ôm chặt eo Lê Sóc, xoay thân qua, hai người song song ngã xuống giường, Triệu Cẩm Tân dùng thân thể nặng đè lên người Lê Sóc.
Lê Sóc một phen bắt lấy bả vai Triệu Cẩm Tân, định lật người qua, không ngờ sức lực một cánh tay của Triệu Cẩm Tân cũng tương đối lớn, gắt gao ôm chặt eo anh, khiến anh không thể nhúc nhích, anh lại không dám làm động tác quá lớn, sợ đụng trúng tay Triệu Cẩm Tân.
Lê Sóc trầm giọng xuống: "Triệu Cẩm Tân, tôi bực mình rồi."
Triệu Cẩm Tân cúi đầu, dùng chóp mũi đỉnh lên chóp mũi Lê Sóc, mềm nhũn nói: "Tôi muốn hôn anh."
Thân thể Lê Sóc cứng đờ, anh cảm giác được đang có một thứ khác đỉnh đỉnh vào anh, anh nhíu mi lại: "Đứng lên, bằng không đụng trúng tay cậu tôi cũng mặc kệ."
"Nếu có thể hôn anh một cái, đụng trúng tay thì có sao đâu." Triệu Cẩm Tân dùng ánh mắt miêu tả dáng môi Lê Sóc, khát vọng không hề che giấu ẩn chứa trong mỗi một ánh mắt chuyên chú của hắn, "Thật muốn nhìn thấy bên dưới âu phục này đang cất giấu thứ gì..."
Lê Sóc quyết tâm, một phen bắt lấy cổ tay phải của hắn, anh thường ngày ưa thích vận động, lực tay cũng không nhỏ, bây giờ bóp chặt xương cổ tay của hắn, lạnh lùng nói: "Để tôi xem thử có phải cậu thật sự không sợ đau hay không."
Triệu Cẩm Tân hơi nhíu mi, nghĩ với sức lực này mà đụng tới bàn tay bị thương của hắn thì thực sự là không tiêu hoá nỗi, đành phải phẫn nộ mà bò lên.
Lê Sóc âm thầm nhẹ nhàng thở ra, Triệu Cẩm Tân cọ qua cọ lại trên người anh, nếu cứ không đứng dậy nữa nói không chừng anh cũng sẽ có phản ứng, nếu như vậy cũng thật đáng sợ đi.
Triệu Cẩm Tân đáng thương hề hề chỉ vào cái gò núi nhỏ dưới hạ thân của mình: "Lê thúc thúc, anh ăn hiếp người ta a."
Lê Sóc vỗ vỗ khuôn mặt hắn: "Không phải cậu còn có tay trái sao." Nói xong anh đẩy Triệu Cẩm Tân ra, bước ra khỏi phòng không thèm quay đầu lại, anh lấy áo khoác đẩy cửa mà đi.
Rời khỏi nhà Triệu Cẩm Tân, Lê Sóc lau mặt một phen, hít vào vài hơi không khí trong lành, đầu óc hỗn loạn nãy giờ mới tỉnh táo lại vài phần.
Anh trở lại trong xe, lấy di động ra gọi điện thoại cho Lý Trình Tú.
"Alo, Lê đại ca."
Trong nháy mắt nghe được giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng kia, Lê Sóc cảm thấy lòng mình bình tĩnh lại, Lý Trình Tú chính là có năng lực như vậy, ở bên cạnh cậu ấy luôn có cảm giác thật nhẹ nhàng thanh tĩnh, rất dễ chịu.
"Trình Tú, đã ngủ chưa?"
"Vẫn chưa, hôm nay tăng ca, về nhà đã trễ rồi."
Lê Sóc ôn nhu cười: "Ông chủ của em thật xấu, vậy mà lại bắt Tiểu Trình Tú tăng ca."
Lý Trình Tú cười cười: "Không sao. Anh... Sao rồi? Nước Mỹ thú vị không."
"Trở về đâu có thời gian đi chơi, lúc nào cũng bận công việc, bồi ba mẹ, à, ngày mai em được nghỉ mà, vậy trò chuyện cùng mẹ anh đi, hai ngày nay mẹ anh vẫn luôn lải nhải nhắc em."
"Được." Bên đầu kia điện thoại yên lặng một chút, "Em, em không quá, biết nói chuyện."
"Không sao, tính tình mẹ anh rất tốt, còn tốt hơn anh."
"Được."
"Em có nhớ anh không?" Lê Sóc nhắm mắt lại dựa vào ghế ngồi, nhớ đến gương mặt thanh tú trắng trẻo ấy, khóe miệng bất giác tươi cười.
"Nhớ."
"Anh cũng nhớ em, anh mua cho em thật nhiều quà."
"Đừng, đừng mua, em không thiếu cái gì."
"Nhưng anh muốn tặng cho em mà."
Bên trong điện thoại yên lặng: "A... Rất tốn kém."
"Em không cần nghĩ chuyện đó, ngoan ngoãn đợi anh trở về."
"Ừ."
Bên trong điện thoại lại tiếp tục yên lặng.
Lê Sóc thở dài trong lòng: "Vậy em nghỉ ngơi sớm chút đi, ngủ ngon."
"Lê đại ca, ngủ ngon."
Treo điện thoại, Lê Sóc cười khổ.
Anh cùng Lý Trình Tú không có nhiều đề tài, Lý Trình Tú rất im lìm, mà giữa hai người họ dường như cũng không có điểm chung, nhưng anh nghĩ muốn có chung đề tài thì cần phải trải qua thời gian bồi dưỡng, anh cũng không nôn nóng, bởi anh biết rõ, trong lòng Lý Trình Tú có một người mà cậu vẫn không thể buông xuống được, cho nên trước sau vẫn không mở lòng với anh. Tuy rằng anh để ý, nhưng lại không biểu hiện ra bên ngoài, vì anh biết, chuyện đó cũng cần thời gian để phai mờ đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.