Ai Đem Ai Là Thật

Chương 18:




Trên đường lái xe, Lê Sóc nghĩ đi tay không đến nhà như vậy không tốt lắm, nên mua chút quà cho Triệu Cẩm Tân, nhưng nhất thời nghĩ không ra nên mua cái gì.
Vừa vặn khi đi qua một khu phố, Lê Sóc phát hiện một khu vực đang triển lãm gấm Vân Nam, bên ngoài treo áp phích lớn, chắc là những tác phẩm của nghệ thuật gia trẻ tuổi từ Vân Nam. Anh vội thoáng nhìn, thấy được những bức gấm thêu hoa văn 12 con giáp. Anh giật mình vội lái xe quẹo vào.
Bên trong khu triển lãm người không nhiều, khả năng bởi vì đây là ngày trưng bày cuối cùng. Anh tiện tay cầm lấy một quyển sách, lật lật, sau đó tìm nhân viên hỏi bức gấm thêu hoa văn hình con dê ở đâu, nhân viên dẫn anh đi đến phòng triển lãm lớn nhất.
Trên tường trong phòng triển lãm treo hơn ba mươi mấy tác phẩm gấm Vân Nam, chế tạo tinh tế, hoa văn sắc nét, màu sắc rực rỡ, nếu phải dùng từ để miêu tả, thì tựu chung lại một từ "đẹp". Vài người nước ngoài đang cầm kính lúp xem cũng chậc chậc khen ngợi.
Những tác phẩm hoa văn con giáp treo trên mặt tường lớn nhất, lồng trong khung ảnh kính bằng gỗ lim, ngay cả khung treo cũng điêu khác hoa văn hoa lá tinh xảo. Lê Sóc liếc mắt nhìn liền thấy được tấm gấm thêu hình con dê, là một tác phẩm cách điệu cực kỳ nghệ thuật. Lê Sóc nói với nhân viên: "Xin chào, tôi muốn mua bức gấm con dê kia".
"Xin ngài đợi một chút."
Cách vài phút, nhân viên quay lại: "Tiên sinh, bức gấm đó có giá bốn vạn đôla".
"Được, giúp tôi gói lại để làm quà tặng."
"Vâng."
Cầm hộp quà lên xe, Lê Sóc vừa cười vừa lắc đầu, anh thật sự bị những lời nói của mẹ anh ảnh hưởng, trước kia anh chưa từng để ý qua vấn đề tuổi tác cầm tinh con gì.
Đến nơi ở của Triệu Cẩm Tân, Lê Sóc ở dưới lầu ấn chuông cửa, hôm nay là cuối tuần, không biết Triệu Cẩm Tân có nhà không. Chuông cửa vang thật lâu, trên màn hình mới xuất hiện mặt Triệu Cẩm Tân, nhìn qua giống như chưa tỉnh ngủ, hắn kinh ngạc nói: "Lê thúc thúc?"
Lê Sóc hướng phía hắn cười: "may I?"
"Lên đi." Cửa phòng ca một tiếng mở ra.
Lê Sóc đẩy cửa ra, lên thang máy, nhìn nhìn hộp quà bên tay, bên trong mắt đầy chờ mong, anh chờ mong nhìn thấy biểu tình tràn ngập vui sướng của Triệu Cẩm Tân.
Cửa phòng mở ra, Lê Sóc đi vào, nghe được trong phòng vệ sinh truyền đến tiếng nước, cửa sổ sát đất trong phòng khách đang mở, gió lạnh thổi làm cho có chút không thoải mái, trong phòng tràn ngập mùi rượu, Lê Sóc nhìn quét qua phòng khách, suy đoán mùi rượu có thể là từ quần áo vứt trên mặt đất phát ra.
Một lát sau, Triệu Cẩm Tân đi ra, chân trần mặc một cái quần bò, thân trên trần trụi mạnh mẽ, trên mặt đều là nước, một tay vừa vuốt tóc vừa hỏi: "Sao anh không gọi trước lại đến đây? Phòng tôi lộn xộn lắm". Hắn cúi đầu, không nhìn Lê Sóc.
Trong lòng Lê Sóc thầm than một tiếng, đi qua đóng cửa sổ lại, sau đó chỉ chỉ dép lê trên sàn: "Mang dép vào, trời lạnh, cậu không sợ cảm à."
"Không đâu." Triệu Cẩm Tân rầu rĩ nói.
Xem ra chuyện hôm đó vẫn chưa qua, nhìn bộ dáng Triệu Cẩm Tân rõ ràng là say rượu vừa tỉnh, trong lòng Lê Sóc áy náy càng sâu, anh nói: "Hôm nay tôi tới xin lỗi cậu, còn mua quà cho cậu đây". Lê Sóc nhấc hộp quà trong tay.
Triệu Cẩm Tân rốt cuộc ngẩng đầu lên, đôi mắt tối đen không chớp nhìn Lê Sóc, đáng thương nói: "Anh không cần xin lỗi, chuyện này không có gì phải xin lỗi."
"Cần chứ." Lê Sóc đi qua, vuốt mái tóc ướt sũng của Triệu Cẩm Tân, ôn nhu hôn hắn một chút, "Tôi đã khiến cậu khổ sở, xin lỗi."
Triệu Cẩm Tân dừng một chút, sau đó ôm chặt Lê Sóc, ủy khuất nói: "Không sao, là tôi cam tâm tình nguyện."
Lê Sóc đau lòng. Con người đúng là động vật không dễ dàng thỏa mãn, Triệu Cẩm Tân chỗ nào cũng tốt, anh lại chần chờ cái gì? Chính vì trong lòng anh đủ loại băn khoăn, mới có thể khiến cậu nhóc này đau lòng, từ giờ trở đi, anh quyết định nghiêm túc cùng Triệu Cẩm Tân ở chung.
Lê Sóc lấy khăn mặt, lau tóc cho Triệu Cẩm Tân: "Cậu đi sấy tóc đi, rồi mặc quần áo, để như vậy dễ bị cảm lắm".
"Không cần, tôi muốn xem quà trước." Triệu Cẩm Tân nhếch miệng cười, lộ ra răng khểnh sáng bóng, rất đáng yêu.
"Vậy cậu mặc quần áo trước đi, xem xong quà rồi đi sấy tóc."
Triệu Cẩm Tân bay nhanh hôn Lê Sóc một chút, quả thực là chạy vào phòng ngủ, trên mặt Lê Sóc nở ra nụ cười ôn nhu, trong lòng cũng ấm áp dễ chịu.
Triệu Cẩm Tân chạy đến cửa phòng ngủ, đột nhiên một tay bám trụ khung cửa, quay đầu nói: "Nếu anh muốn xem cơ ngực của tôi, tôi lúc nào cũng có thể cởi vì anh". Nói xong hắn chớp chớp mắt, hướng Lê Sóc hôn gió.
Lê Sóc cười nói: "Nhanh mặc quần áo vào đi."
Qua nửa phút, Triệu Cẩm Tân mặc bộ áo lông đi ra, quần áo màu trắng, kiểu dáng đơn giản, nhưng chất liệu và cắt may tinh tế, Triệu Cẩm Tân lộ ra xương quai xanh, bả vai rộng lớn, cơ ngực tráng kiện, vòng eo săn chắc hoàn mỹ.
Hắn mặt đầy hưng phấn mà nói: " Lê thúc thúc mua quà gì cho tôi vậy?"
Lê Sóc cười nói: "Cậu tự mình mở ra xem xem."
Triệu Cẩm Tân gỡ ruy băng, mở ra hộp quà, thần bí nói: "Không phải là trang phục mỹ nhân ngư chứ?"
Lê Sóc dở khóc dở cười: "Cậu nghĩ gì vậy, cậu xem chiếc hộp này giống sao." Hộp quà này tuy là hàng gia công bằng máy nhưng hoa văn trang trí rất thanh lịch.
"Nói đùa thôi." Triệu Cẩm Tân liếm liếm môi, mở hộp quà ra, "Oa!" Hắn lấy bức gấm thêu hoa văn con dê từ vải lụa ra, hô: "Đẹp quá!"
Lê Sóc thấy hắn mặt mày hớn hở, trong lòng cũng vui vẻ: "Tôi lái xe đi ngang qua một triển lãm, đã chấm trúng cái này. Tên của cậu có một chữ "Cẩm", lại là tuổi Mùi, tặng cho cậu cái này là thích hợp nhất." (Cẩm: nghĩa là gấm)
Triệu Cẩm Tân nhìn Lê Sóc, ánh mắt sáng lấp lánh, hắn nghiêm túc nói: "Quà này thật sự rất có tâm, tôi rất thích, cám ơn anh."
"Cậu thích thì tốt." Nổi thấp thỏm trong lòng Lê Sóc rốt cuộc thả lỏng.
Triệu Cẩm Tân mang bức gấm thêu kia đi đi lại lại trong phòng khách khoa tay múa chân: "Treo ở đâu đây, không được, treo lên sẽ bị bụi mất..."
"Sấy tóc trước đi." Lê Sóc đặt bức gấm thêu vào trong hộp lại, "Cậu có thời gian suy nghĩ xem treo chỗ nào."
Triệu Cẩm Tân liền giống như người không xương dựa sát vào Lê Sóc: "Lê thúc thúc giúp tôi sấy đi".
"Được, lại đây."
Triệu Cẩm Tân ngồi ở đầu giường, Lê Sóc đứng trước mặt hắn, giúp hắn sấy mái tóc ướt sũng.
Triệu Cẩm Tân cười xấu xa giơ tay lên, vói ngón tay vào giữa khe hở cúc áo sơ mi Lê Sóc, xoa xoa làn da của anh.
"Đừng nghịch!" Lê Sóc lung tung xoa đầu hắn.
Triệu Cẩm Tân làm sao mà ngoan ngoãn nghe lời, bắt đầu cởi nút áo Lê Sóc, Lê Sóc gỡ tay hắn ra, hắn liền tiếp tục kéo kéo thắt lưng.
Lê Sóc cười mắng: "Tiểu dâm ma, cậu có thể đàng hoàng chút không?"
"Anh gọi tôi là tiểu dâm ma còn muốn tôi đàng hoàng, chẳng phải đã phụ lòng anh sao!"
"Lại còn ngụy biện." Lê Sóc nói, "Đặt hai tay ra sau lưng đi."
" Tôi đặt tay ra sau lưng thì tôi được cái gì."
"Cậu nghe lời, tôi làm đồ ăn cho cậu ăn."
Triệu Cẩm Tân ngoan ngoãn đặt hai tay ra sau lưng, ngửa đầu cười với Lê Sóc, bộ dáng gian manh lại nghịch ngợm này thực sự rất dễ thương.
Lê Sóc cũng nhịn không được cũng cười, tâm tình anh vô cùng tốt, vừa sấy tóc cho Triệu Cẩm Tân vừa ngân nga.
Triệu Cẩm Tân ngồi trong chốc lát, lại không an phận, dùng chân cuốn lấy cẳng chân Lê Sóc, cọ qua cọ lại.
May tóc cũng đã khô, Lê Sóc ném máy sấy sang một bên, một tay ấn Triệu Cẩm Tân xuống giường, giả ý uy hiếp nói: "Lại không đàng hoàng, có phải muốn bị đánh không hả?"
Triệu Cẩm Tân vui cười nói: "Bạo hành gia đình kìa, tôi gọi người tới đó!"
"Cậu gọi đi, xem ai tới cứu cậu." Lê Sóc lung tung xoa tóc Triệu Cẩm Tân.
Triệu Cẩm Tân kéo mạnh, khiến Lê Sóc cũng ngã xuống giường, xoay thân định đè lên, Lê Sóc không cam tâm yếu thế, hai người trên giường lăn lộn, đều liều mạng muốn áp chế đối phương, cuối cùng đều không nhịn được cười to.
Triệu Cẩm Tân ôm Lê Sóc hôn vài cái, dán bên lỗ tai Lê Sóc nói: "Lê thúc thúc, tôi rất thích anh."
Trong lòng Lê Sóc nhộn nhạo, nâng mặt Triệu Cẩm Tân, trịnh trọng nhiệt tình hôn môi hắn.
Nụ hôn của hai người ôn nhu mà lại triền miên, dường như trải qua chuyện hôm trước, tâm họ lại càng gần sát nhau hơn.
Lê Sóc tiến bàn tay vào trong quần áo Triệu Cẩm Tân, vuốt ve tấm lưng rắn chắc, cũng đặt tay ở xương quai xanh, cảm nhận được nó theo động tác mà phập phồng. Triệu Cẩm Tân cũng bị kích động bởi dục vọng của Lê Sóc, cọ qua cọ lại đùi anh.
Không khí giữa hai người nhanh chóng nóng lên, Triệu Cẩm Tân đột nhiên đẩy Lê Sóc ra, ngồi dậy, hắn cúi đầu, có chút khó chịu xoa xoa tóc.
Lê Sóc ngồi dậy kinh ngạc nói: "Sao vậy?"
Triệu Cẩm Tân cười khổ nói: "Hay là thôi đi, như vậy tôi càng khó chịu."
"Chúng ta có thể không làm đến cuối cùng." Lê Sóc nhớ lại mùi vị lần trước được thể nghiệm, cho dù không làm đến cuối cùng, cũng rất thoải mái.
Triệu Cẩm Tân nhảy xuống giường, lắc lắc đầu, quay lưng về phía Lê Sóc nói: "Anh có thể, nhưng tôi không được." Nói xong hắn đi ra ngoài.
Lê Sóc ngẩn ra nhìn bóng dáng Triệu Cẩm Tân đến khi biến mất. Anh đổ người lên giường, hai mắt vô thần nhìn trừng trừng trần nhà, sau một lúc lâu, bất đắc dĩ nở nụ cười.
Anh ngồi dậy, sửa sang lại quần áo, đi ra phòng ngủ, gặp Triệu Cẩm Tân đang uống nước. Lê Sóc dựa vào tường nhìn hắn, người thanh niên này có được dung mạo tuyệt đỉnh cùng thân thể hoàn mỹ, nghĩ hắn đối với chính mình yêu thích cùng săn đón, trong lòng anh không khỏi có vài phần đắc ý, cũng có rất nhiều ấm áp.
Triệu Cẩm Tân buông ly nước: " Lê thúc thúc nấu cơm cho tôi đi."
Lê Sóc cười nói: "Muốn ăn cái gì?"
"Chỉ cần là anh làm, tôi cam đoan ăn sạch cái đĩa."
Lê Sóc đi tới, nhéo nhéo cằm hắn: "Ăn cái gì lớn lên mà miệng ngọt như vậy."
"Chỉ đối với anh mới nói ngọt thôi." Triệu Cẩm Tân hôn lên thái dương anh, "Tôi muốn nhìn thấy anh mặc tạp dề."
"Được, nhưng tôi không khỏa thân mặc tạp dề đâu nha."
Triệu Cẩm Tân ra vẻ kinh ngạc nói: "Sao anh biết tôi muốn nói gì!"
Lê Sóc gõ đầu hắn một cái: "Lại đây phụ tôi đi."
Triệu Cẩm Tân thất vọng nói: "Sẽ có một ngày anh nhất định vì tôi mà khỏa thân mặc tạp dề!"
Lê Sóc nhịn không được tưởng tượng một chút cảnh tượng kia, thấy thật xấu hổ. Anh cũng không phải người bảo thủ, nếu anh cũng cỡ tuổi Triệu Cẩm Tân, khẳng định cũng muốn chơi đùa thú vị một chút, nhưng hiện tại muốn anh cùng người nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều chơi như vậy, anh rất ngượng ngùng.
"Mắc cỡ à?" Triệu Cẩm Tân cười mờ ám: "Nếu anh theo tôi, cam đoan mỗi ngày của anh đều mới mẻ."
Lê Sóc cười cười: "Tôi tin." Triệu Cẩm Tân thật sự có năng lực như vậy, cho nên đặc biệt mê hoặc người khác.
Triệu Cẩm Tân từ trong tủ bát cầm tạp dề ra, vẩy xuống mở ra, sau đó mặc lên người mình.
Lê Sóc khó hiểu hỏi: "Cậu nấu cơm à?"
Triệu Cẩm Tân chớp ánh mắt: "Để anh nếm thử tay nghề của tôi, lúc trước tay tôi bị thương, cũng chưa có cơ hội nấu cho anh xem."
Lê Sóc hơi bất ngờ, hỏi: "Thật không ngờ cậu còn biết làm cơm."
"Đâu chỉ là biết làm, còn làm ngon nữa cơ." Triệu Cẩm Tân đi vào phòng bếp, bước qua bên người Lê Sóc, cắn nhẹ lỗ tai anh, nói, "Cho anh thêm một lý do để yêu tôi."
Trái tim Lê Sóc run mạnh vài lần, anh cảm nhận được một loại cảm xúc khó có thể hình dung, mang chút tê dại, khiến anh dư vị không thôi.
Triệu Cẩm Tân làm cơm, Lê Sóc ở bên cạnh phụ giúp. Cuối cùng, hắn làm hai phần beefsteak, canh tôm hùm, hai phần khoai tây nghiền cùng một đĩa salad hải sản, hai ly nước ép kiwi.
Lê Sóc không ngờ Triệu Cẩm Tân không phải khoác lác, hắn nấu cơm cũng rất ra dáng, anh nhịn không được hỏi: "Cậu học được từ ai vậy?"
"Cái này đâu cần học, đọc sách hướng dẫn sẽ biết thôi." Triệu Cẩm Tân cười nói, " Tôi không thích ở chung nhà với bố mẹ, họ cứ coi tôi như con nít, cho nên tôi cố ý ở cách xa họ một chút, bình thường thì gọi thức ăn bên ngoài, không thì tùy tiện làm vài món, cũng rất dễ mà."
Lê Sóc cắt thịt bò, bỏ vào miệng, thịt bò vừa mềm lại vừa thơm, hương vị rất ngon, anh khen: "Ăn ngon lắm, đây là thịt bò gì vậy?"
"Là quản gia đưa tới, thịt bò này rất ngon, ông ấy bảo nên ăn lúc còn tươi, nhưng hôm đó tôi không rảnh làm, bỏ vào tủ đông nên có chút lãng phí. Lần sau tôi làm thịt bò tươi cho anh ăn." Hắn hướng Lê Sóc chớp mắt vài cái: "Có phải anh càng ngày càng thích tôi không?"
"Có chút chút." Lê Sóc lại cười nói.
Cơm nước xong, Lê Sóc giúp Triệu Cẩm Tân dọn dẹp phòng, ném quần áo toàn mùi rượu của hắn vào trong máy giặt, hai người nói nói cười cười, có vài phần hương vị giống vợ chồng già, điều này làm Lê Sóc sinh ra một loại ảo giác hai người đã quen biết từ lâu, cùng nhau trải qua lạc thú sinh hoạt của một gia đình bình thường.
Sau khi xong việc nhà, trời đã tối. Triệu Cẩm Tân mở máy chiếu, hai người sóng vai nằm trên chiếu tatami xem phim điện ảnh. Lúc đang xem, Triệu Cẩm Tân ngả lên người Lê Sóc, chốc lát lại lấy đầu cụng vào bụng Lê Sóc, chốc lát lại sờ eo Lê Sóc, tóm lại là tay chân nghịch ngợm không nhàn rỗi.
Lê Sóc lúc ban đầu còn chăm chú xem phim, xem Triệu Cẩm Tân như cún con ôm vào lòng, thuận tay vuốt vuốt tóc hắn, nhưng Triệu Cẩm Tân càng lúc càng không đứng đắn, trêu chọc anh đến châm lửa, khiến anh không thể không đáp lại.
Hai thân hình thon dài dây dưa qua lại trên tatami, rất nhanh, quần áo cả hai đều bị cởi ra ít nhiều, phân tán khắp nơi trong phòng, hai người họ mãnh liệt hôn môi, vuốt ve đối phương, cảm nhận được độ ấm cùng độ cứng của đối phương, lửa tình dục vọng bốc lên hừng hực, dường như thiêu cháy lý trí hai người.
Triệu Cẩm Tân cả người căng thẳng, giống như cung đã nạp đầy tên, bên trong mắt là khát vọng cực đại.
Tâm tình Lê Sóc phức tạp, nhìn thẳng Triệu Cẩm Tân, bên trong người toàn là dục hỏa thiêu đốt, anh cảm thấy đầu óc mình đã nóng lắm rồi.
Triệu Cẩm Tân càng không ngừng cọ vào anh, khàn giọng nói: "Có thể không? Lê thúc thúc, xin anh đó..."
Lý trí Lê Sóc dao động, anh cảm thấy trái tim mình đang run rẩy.
Triệu Cẩm Tân nhìn thấy rõ sự do dự trong mắt Lê Sóc, hắn rũ mi mắt, trở mình ngồi dậy, cúi đầu, mím môi, cười khổ nói: "Thôi bỏ đi." Nói xong liền muốn đứng dậy.
Lê Sóc hít sâu một hơi, quá nửa là đã nghĩ thông, nửa là nghẹn đến hỏng rồi, anh trở mình, một phen ôm chặt eo Triệu Cẩm Tân, kéo người hắn về trên tatami, đôi môi nóng bỏng dán bên tai Triệu Cẩm Tân, khàn khàn nói: "Đừng đi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.