Ai Đem Ai Là Thật

Chương 16:




Lê Sóc cho rằng mẹ anh chỉ thuận miệng nói thôi, không ngờ ngay hôm sau, mới sáng sớm đã kêu anh dậy, hỏi anh có muốn cùng bà đi gặp "Đại sư" không.
Lê Sóc bất đắc dĩ nói: "Mẹ, con không đi đâu, mẹ cũng đừng đi được không?"
"Đại sư này phán chuẩn lắm, ngay cả chú Triệu của con cũng tin ổng. Nếu con không đi, con đưa cho mẹ một bộ quần áo mới nhất con vừa mặc, như thế coi mới chuẩn."
Lê Sóc còn chưa tỉnh ngủ, mặc áo ba lỗ quần đùi ngồi ngẩn ra trên giường, phát ngốc vài giây, mới chỉ vào áo sơ mi vừa thay ra hôm qua còn để trên ghế, nói: "Vậy cái kia đi."
Lê phu nhân cầm áo lên lập tức nhăn mũi: "Toàn là mùi lẩu thôi, hôi chết." Bà quay đầu nhìn nhìn con trai mình, "Con cởi áo ba lỗ ra đưa mẹ đi."
"Mẹ..."
"Ai nha, mẹ đâu có bắt con làm cái gì, chỉ đưa mẹ một bộ quần áo thôi mà, con không tin thì không tin, coi như để mẹ đi cầu một chút an tâm cũng được mà." Lê phu nhân là mẫu phụ nữ Giang Nam điển hình, khi nói chuyện luôn nhỏ nhẹ từ tốn, dịu dịu dàng dàng, lúc làm nũng lại có vài phần đáng yêu như tiểu cô nương, khiến người không đành lòng cự tuyệt.
Lê Sóc hết cách, chỉ có thể cởi áo ba lỗ ra.
Lê phu nhân nhìn từ trên xuống dưới cơ ngực Lê Sóc, tự hào nói: "Con mẹ soái như vậy, chắc chắn nhân duyên sẽ rất tốt."
Lê Sóc nở nụ cười, dặn dò nói: "Trở về sớm chút."
Sau khi Lê phu nhân đi, Lê Sóc cũng hết buồn ngủ, anh đứng lên đi rửa mặt, sau đó kiểm tra điện thoại, trong hộp thư có một email do Hạng Ninh gửi đến, là dự thảo hợp đồng hợp tác với tập đoàn Ân Nam, Hạng Ninh còn lưu lại một voice message có liên quan đến vụ án của anh, nội dung đại khái là điều tra viên trong mấy ngày nay không có động tĩnh gì, cũng không đến công ty, cũng không tìm bọn họ nói chuyện, có thể sự việc có chuyển biến tốt.
Lê Sóc cũng không cảm thấy ngạc nhiên, hoặc là Thiệu Quần muốn cho anh về nước cùng tìm Lý Trình Tú, hoặc là căn bản không rảnh bận tâm chuyện của anh, hơn phân nửa là vế sau, chỉ cần đợi sự việc lắng xuống một ít là anh có thể về nước.
Thực ra anh cũng không nghĩ ra được Trình Tú có thể đi đâu, Ôn Tiểu Huy cũng không có manh mối gì, so với Thiệu Quần, hiểu biết của anh về Lý Trình Tú càng ít hơn. Anh đã dùng mọi cách có thể nghĩ ra để tìm người, hiện tại chỉ có thể làm hết sức mình, nghe theo ý trời.
Lê Sóc in ra bản dự thảo hợp đồng, sau đó lái xe đi trụ sở Ân Nam. May là thời gian anh ở Mỹ cũng không rảnh rỗi gì, nếu không thì trong lòng càng khó bình tĩnh.
Triệu Vinh Thiên vừa đúng lúc đang rãnh rỗi, Triệu Cẩm Tân cũng có ở công ty, ba người vào văn phòng chủ tịch bàn hợp đồng.
Triệu Vinh Thiên rất tán đồng các điều khoản đặt ra trong hợp đồng, cơ bản không có thắc mắc gì, nguyên nhân chủ yếu cũng là vì hợp đồng này thảo rất hợp lý.
Lê Sóc làm ăn có nguyên tắc riêng của mình, anh trước giờ không vì lợi ích mà tính toán chi ly. Anh rất tâm đắc với một triết lý kinh doanh của một triết gia người Do Thái, đó là nếu 3 người hợp tác làm ăn, chia 10 đồng tiền, như vậy chỉ cần có thể lầy phần 3 đồng là được, không cần nhất định phải chia 3,3333~, thực ra đạo lý làm người cũng như vậy, anh không ngại kiếm ít tiền một chút, nhưng có thể giảm bớt rất nhiều phiền toái, còn có thể thu hoạch được danh tiếng và bạn bè.
Trong quá trình đàm phán, Lê Sóc cảm giác được Triệu Cẩm Tân vẫn luôn nhìn anh, ánh mắt không chút che giấu như vậy khiến anh có chút đau đầu, thực ra thì anh chột dạ, nếu không phải vì định lực của anh tốt, thì đúng là đã dễ phân tâm.
Bàn hợp đồng xong với Triệu Vinh Thiên, hai người đi ra ngoài văn phòng.
Triệu Cẩm Tân sâu xa mà nói: "Đây có thể là hợp đồng mà ba tôi bàn nhanh nhất, đặc biệt là lần đầu tiên hợp tác."
"Chúng ta phải chú ý hiệu suất mà, dứt khoát một chút đối với ai cũng có lợi." Trong lòng Lê Sóc cũng rất thoả mãn, anh cực kỳ coi trọng lần hợp tác này cùng Ân Nam.
"Anh biết có tính cách ba tôi là dạng gì không?" Triệu Cẩm Tân mỉm cười nhìn Lê Sóc.
Lê Sóc nghĩ nghĩ: "Văn hoá xí nghiệp của Ân Nam là lang tính*, bản thân chú Triệu cũng là người sát phạt quả quyết, tác phong nhanh nhẹn mạnh mẽ, cho nên, chú ấy cực kỳ cường thế"
(*lang: là sói)
"Bên này." Triệu Cẩm Tân nhẹ nhàng vịn eo Lê Sóc, đưa anh rẽ vào phòng trà nước, "Anh nói không sai, ba tôi là loại người như vậy, anh tiến thêm một bước, ông ấy sẽ muốn tiến ba bước, anh lui một bước, ông ấy cũng có thể lui ba bước, anh cường thế, ông ấy sẽ càng cường thế hơn so với anh, anh rộng rãi, ông ấy lập tức sẽ rộng rãi hơn anh, nói chung, ông ấy luôn muốn là "đại nhân vật" hơn so với anh." Triệu Cẩm Tân nói nói, chính mình nở nụ cười: "Thú vị không? Tôi quan sát ba tôi đã lâu, ông ấy đặc biệt thú vị."
Lê Sóc cẩn thận ngẫm nghĩ những điều Triệu Cẩm Tân vừa nói, cũng nhịn không được nở nụ cười: "Thật sự rất thú vị, chính nhờ tính cách có thể tiến lui linh hoạt như thế mới có Ân Nam của ngày hôm nay, ba của cậu đúng là cực kỳ giỏi."
Triệu Cẩm Tân dựa lên bàn bên cạnh máy pha cà phê, tràn đầy ý cười mà nhìn anh: "Cho nên hôm nay anh thực sự khiến tôi rất bất ngờ."
"Tại sao?"
"Tôi không biết là anh cố ý hay vô tình, anh hoàn toàn nương theo tính tình của ông ấy mà đi, ông tiến thì anh lui, ông lui anh liền tiến, nhịp độ này có khi ngay cả tôi cũng không thể nắm được tốt." Ánh mắt Triệu Cẩm Tân nhìn Lê Sóc càng ngày càng thâm trầm, giọng nói cũng trở nên có chút khàn khàn: "Lê Sóc, anh còn bộ mặt nào mà tôi chưa phát hiện ra không?"
Lê Sóc cười nói: "Tôi không biết nên nói cậu đánh giá cao tôi, hay là coi nhẹ tôi, đến kỹ thuật đàm phán cơ bản tôi cũng không có thì sao có thể lăn lộn nhiều năm như vậy, nhưng tôi cũng không lợi hại như cậu nghĩ, trong mắt chú Triệu, tôi là tiểu bối của người bạn hữu lâu năm của ông, nên trong lòng ông cũng đã nhường rồi. Do đó chỉ cần không quá khác biệt nhau trên vấn đề nguyên tắc, thì hợp đồng này tự nhiên sẽ bàn bạc nhanh thôi."
Triệu Cẩm Tân tà tà cười nói: "Là anh coi nhẹ bản thân. Anh biết không, vừa rồi anh một thân âu phục giày da, lúc nghiêm túc bàn việc, tôi luôn muốn lột sạch âu phục của anh xuống...."
Lê Sóc cất bước chân, bước một bước dài lao qua, lấy tay bịt kín miệng Triệu Cẩm Tân. Dư quang trong mắt anh nhìn thấy có người đang đến.
Triệu Cẩm Tân cười đến cong đôi mắt ma mị.
"Cậu không đứng đắn được quá ba phút." Anh vừa dứt lời, liền cảm thấy lòng bàn tay bị thứ gì đó nóng nóng liếm qua, vừa nhột vừa ngứa, anh nhanh chóng rút tay về, trong tay còn vương lại một vệt nhỏ ướt át.
"Tôi không đứng đắn, có phải anh sẽ trừng phạt tôi không." Triệu Cẩm Tân dùng đầu lưỡi đỏ hồng nho nhỏ liếm qua môi, "Ví dụ như, phạt tôi một tiếng không được bắn tinh."
Lê Sóc vỗ vỗ khuôn mặt hắn, nhướn mày nói: "Khoác lác đi."
"Không khoác lác, xem anh có dám thử hay không?" Triệu Cẩm Tân lôi kéo tay anh dán lên người hắn, mờ ám nói: "Như vầy được không, chúng ta tính thời gian, thiếu một phút tôi bồi thường cho anh một trăm vạn, dư một phút anh phải cùng tôi chơi một cảnh tượng, hoặc là đạo cụ, hoặc tư thế, tuỳ anh chọn."
Lê Sóc cười một tiếng, dán bên tai hắn nhẹ giọng nói: "Nhạn trên trời còn chưa bắt xuống được, cũng đừng lo nghĩ đến việc hấp hay khô*." Anh hôn má Triệu Cẩm Tân một cái, cười lớn rồi đi.
(* ý ám chỉ Triệu Cẩm Tân đã dụ anh lên giường được đâu mà lo suy nghĩ tư thế đạo cụ gì =))))))
Triệu Cẩm Tân lấy ngón tay sờ sờ nơi gò má mà đôi môi Lê Sóc vừa hôn qua, trong mắt ánh lửa hừng hực thiêu đốt.
Cùng dạng người này so chiêu, mới không thấy chán.
Triệu Cẩm Tân đuổi theo Lê Sóc ra ngoài công ty: "Anh đi đâu vậy?"
"Đi..." Nhất thời Lê Sóc chưa biết đi chỗ nào, ba mẹ anh đều đã ra ngoài, gây dựng sự nghiệp nhiều năm như vậy, anh chưa bao giờ nhàn như lúc này, "Đến phòng tập thể thao, đã lâu không vận động rồi."
"Cùng đi đi, tôi đưa anh đến câu lạc bộ của tôi."
"Được đó."
Vừa ngồi lên xe, Triệu Cẩm Tân lập tức nghiêng qua ôm cổ Lê Sóc, làm nũng nói: "Lê thúc thúc, hôm nay anh còn chưa hôn tôi."
Lê Sóc lại cười nói: "Vừa nãy mới hôn."
"Mặt không tính." Triệu Cẩm Tân chu môi ra.
Trong mắt Lê Sóc chợt loé lên một chút giảo hoạt, anh chạm nhẹ môi hắn một cái như chuồn chuồn lướt nước: "Được rồi, ngồi yên cài dây an toàn đi."
Triệu Cẩm Tân đương nhiên không hài lòng, bàn tay đè ót Lê Sóc lại, dùng sức ngăn chặn môi anh, nóng bỏng mà hôn, hai người dán sát triền miên, cuối cùng không ngừng thở gấp, khiến bên trong xe chật hẹp nhuốm đầy hơi thở tình sắc.
Triệu Cẩm Tân vẫn chưa thoả mãn mà buông Lê Sóc ra: "Như vầy mới tính."
Lê Sóc chỉnh chỉnh áo, liếc xéo hắn: "Bây giờ có thể ngồi yên cài dây an toàn chưa. Lại giở trò nữa tôi lập tức đi mua cho cậu ghế em bé."
Bàn tay Triệu Cẩm Tân đang kéo dây an toàn chợt dừng lại một chút, cười dâm đãng nói: "Có vài loại sex chair làm theo kiểu ghế em bé....."
Lê Sóc cười mắng: "Cậu đủ rồi nha." Anh đưa tay bẹo má Triệu Cẩm Tân, "Cậu đó, có phải là dâm ma chuyển thế không vậy."
Triệu Cẩm Tân bật cười ha ha.
Hai người đến một câu lạc bộ thể hình cực kỳ xa hoa có tiếng nhất nhì ở Mỹ, nơi này thậm chí còn có lướt sóng và sân trượt tuyết nhân tạo.
"Muốn chơi cái gì?"
Lê Sóc vung vung cánh tay: "Đánh bóng quần* một lát đi."
(*Bóng quần hay squash là môn thể thao dùng vợt, có hai người chơi (đơn) hoặc bốn (đôi) trong một sân kín bốn bên với một quả bóng cao su nhỏ và rỗng. Người chơi phải luân phiên nhau thực hiện cú đánh bóng bằng vợt vào các khu vực hợp lệ trên bốn vách tường của sân thi đấu. – source: wikipedia.org)
Triệu Cẩm Tân đưa thẻ hội viên ra trước quầy, chỉ trong chốc lát, đã có mỹ nữ thân hình cực nóng bỏng đưa họ đến phòng đánh bóng quần.
Triệu Cẩm Tân có để quần áo thể thao trong này, nhưng số đo lại hơi lớn, Lê Sóc mặc không vừa, nên anh đến cửa hàng mua bộ quần áo mới.
Lúc Lê Sóc thay quần áo, Triệu Cẩm Tân đã thay xong đang tà tà đứng tựa lên tủ chứa đồ, nhìn anh không chớp mắt.
Lê Sóc bật cười một tiếng, cũng không tránh không né nhìn thẳng ánh mắt Triệu Cẩm Tân: "Muốn nhìn đến thế sao, vậy cậu nhìn cho kỹ nè." Lê Sóc dùng ngón trỏ thon dài móc vào nút thắt caravat, nghiêng nhẹ cổ, tháo lỏng caravat ra, sau đó từ từ chậm chậm mà cởi từng cái từng cái nút áo sơ mi, cuối cùng cởi toàn bộ áo ra, ném sang một bên, lộ ra cơ ngực rắn chắc và vòng eo bằng phẳng. Toàn bộ quá trình anh luôn cười cười nhìn Triệu Cẩm Tân.
Hầu kết Triệu Cẩm Tân lăn lên lộn xuống, ánh mắt theo lồng ngực một đường đi thẳng xuống, ánh nhìn suồng sã mà trần trụi.
Lê Sóc nhẹ nhàng đẩy móc thắt lưng, kéo dây kéo, cởi quần tây xuống. Anh thưởng thức ánh mắt khát vọng như lang sói kia, ánh mắt nóng bỏng ấy cũng khiến anh tâm tình dao động không yên.
Lê Sóc mặc bộ quần áo thể thao vào, Triệu Cẩm Tân bước tới, bàn tay vuốt ve lên mông Lê Sóc dưới lớp quần mỏng, không cam tâm nói: "Lê thúc thúc, anh thật sự đủ xấu xa."
"Tôi cảm thấy..." Lê Sóc nghiêng mặt sang cắn một cái vào tai Triệu Cẩm Tân, "Đây mới là trừng phạt đối với tên tiểu dâm ma như cậu."
Triệu Cẩm Tân ôm mạnh lấy eo Lê Sóc, đè cả thân người anh dựa vào tủ chứa đồ, thân thể va chạm với dãy tủ kim loại vang lên tiếng động chói tai kịch liệt, tựa như cảm xúc đang nổ tung trong lòng hai người lúc này.
Mặt hai người họ dán sát vào nhau, gần đến nỗi như trao đổi hô hấp cho nhau, thân thể cũng kề sát quá gần rồi, Lê Sóc có thể cảm nhận được rõ ràng hạ thân Triệu Cẩm Tân đã biến hóa.
Nhất thời, ngay cả hô hấp của họ cũng trở nên gấp gáp.
Triệu Cẩm Tân hít sâu một hơi: "Thật muốn cường bạo anh." Khẩu khí kia tuy là nói đùa, nhưng ánh mắt lại mang theo vài phần bá đạo chiếm đoạt.
Lê Sóc cảm thấy trái tim đập thình thịch thình thịch kịch liệt. Anh biết cả hai đều không thể thỏa mãn nếu chỉ hôn hôn sờ sờ, như thế không đủ, thật sự không đủ, họ cần những thứ kịch liệt hơn, nguyên thủy hơn, hạ lưu hơn..... để phát tiết khát vọng trong lòng đối với đối phương. Cứ tiếp tục nghẹn như vậy, đối với thân thể không tốt chút nào, Lê Sóc anh đã lớn đến chừng này còn chưa bao giờ để bản thân mình phải ức chế trên phương diện này.
Nhưng mà, anh không dám đụng vào Triệu Cẩm Tân, nghĩ đến khả năng tình huống bệnh của Triệu Cẩm Tân có thể xuất hiện, anh chắc chắn sẽ mềm ngay lập tức.
Chẳng lẽ, thật sự phải thử làm 0 sao.... Kỳ thực nếu bỏ qua chướng ngại tâm lý, thân thể của anh cũng rất hiếu kỳ. Kinh nghiệm giường chiếu từ trước đến giờ cho anh một khái niệm, đó chính là làm 0 có thể sẽ thích hơn so với là 1, ít nhất những người cùng anh lên giường đã rất thỏa mãn. Nhưng sự thỏa mãn về thể xác anh đạt được trong rất nhiều cuộc tình so ra còn kém hơn sự thỏa mãn về mặt tâm lý khi anh cho đối phương được khoái cảm trong chuyện này.
Phải thử sao... Nhưng anh chính là không bước qua được chướng ngại trong lòng này.
"Woh!"
Một tiếng thét kinh hãi dọa hai người giật nẩy người, hóa ra có một người khách khác vừa bước vào.
Triệu Cẩm Tân buông Lê Sóc ra, nháy mắt với người anh em vừa vào.
Đối phương búng ngón cái kèm theo một nụ cười gượng gạo thay cho câu trả lời, sau đó rút lui ra ngoài.
Lê Sóc cào tóc, dĩ nhiên đã khôi phục bình tĩnh: "Đi thôi, đi chơi bóng."
"Thua thì tính thế nào, thắng thì tính thế nào?"
Lê Sóc cười ha ha hai tiếng: "Thua tôi để cho cậu thao."
Lời vừa ra khỏi miệng Lê Sóc lập tức hối hận, vốn anh chỉ thuận miệng định đùa một câu, cũng kỳ lạ sao vừa rồi trong lòng lại nghĩ đến chuyện này, lời nói nhanh hơn não nghĩ mất rồi. Kết quả nhìn thấy hai mắt Triệu Cẩm Tân tỏa sáng, xem ra đã cho đó là thật.
"Á..."
"Được, một lời đã định!" Triệu Cẩm Tân còn xoa xoa hai tay.
Lê Sóc lắc đầu cười cười, bình tĩnh nói: "Bảo bối, lúc tôi học đại học trình độ đánh tennis đã như tuyển thủ chuyên nghiệp rồi, bây giờ tuy đã kém một chút nhưng cậu vẫn không thắng nổi tôi đâu."
"Không thử làm sao biết." Triệu Cẩm Tân khiêu khích nhìn anh.
Lê Sóc lắc lư cổ: "Được, tôi nói lời giữ lời, cậu thua, cũng hứa với tôi một điều kiện, bất cứ điều kiện gì."
"Được!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.