Ai Cho Anh Mắng Em?!

Chương 2:




Editor: D Ẹ O Beta: Nấm
Nhắm mắt lại, Văn Điềm hít sâu một hơi để bình ổn cảm xúc thô bạo trong lòng, nói: “Đi theo ta.”
Kiếp trước cậu đã từng sang Nhạc Hà trấn mấy lần, nên cũng có chút quen thuộc với đường xá nơi này, vác người đi qua ngõ khuất đằng sau cây liễu tìm một quán thanh lâu, Văn Điềm để đại hán gọi tú bà, rồi sai một tên khác ra dược quán gần đây mua một bình kim phong tán.
Mấy dược quán gần xóm làng chơi thì hơn quá nửa đều có bán mấy loại dược vật dùng để trợ hứng, mà bình kim phong tán Văn Điềm muốn mua là loại xuân dược có dược hiệu mạnh nhất.
Tên được sai đi mua rất nhanh đã trở lại. Văn Điềm cạy nắp bình, nắm lấy cằm Tiêu Trường Hiến, đổ thẳng nguyên chai vô miệng gã, sau đó cho gã uống thêm hớp rượu trôi thuốc nữa mới yên tâm.
Đút thuốc xong, vừa hay tú bà cũng đang lắc mông lắc quạt ra đón khách.
Bà ta quét mắt một vòng nhìn cả đám, cười híp mắt hỏi: “Các vị khách quan muốn đến tìm cô nương sao?”
Văn Điềm gật đầu, lấy một nén bạc bỏ vào trong tay tú bà, “Một gian, rồi tìm mấy vị cô nương lại đây.”
“Các vị mời đi theo ta.” Tú bà liếc mắt âm thầm đánh giá Tiêu Trường Hiến đang bất tỉnh nhân sự, thế nhưng do khuất tầm nên bà ta không thấy rõ được mặt đối phương, nhìn nén bạc trong tay, bà ta nịnh nọt cười cười, xoay người dẫn cả đám vào trong.
Phòng nhỏ tại lầu hai, tú bà dẫn theo vài vị cô nương trẻ tuổi có chút nhan sắc đứng thành một hàng, để Văn Điềm tự chọn lựa.
Văn Điềm tùy tiện chỉ bừa bốn cô, rồi để những người khác rời đi.
Tiêu Trường Hiến sớm đã bị quăng ở trên giường, đoán chừng thuốc cũng bắt đầu phát huy tác dụng, đằng sau tấm màn che thỉnh thoảng truyền đến vài tiếng rên rỉ vụn vặt. Văn Điềm lại lấy ra hai nén bạc ném lên bàn, “Bốn người các ngươi, liệu mà hầu hạ cho tốt vị nằm trong kia.”
Các cô nương tiến lên nhận, đem tiền cất kỹ cẩn thận, dạ vâng một tiếng, sau đó ung dung đi vào phòng trong.
“Tiêu công tử!” Tiếng kinh ngạc thoảng thốt truyền ra từ phòng trong, Tiêu Trường Hiến hiển nhiên là khách quen ở đây, Văn Điềm chỉ cần tiện tay điểm bừa vài ba cô cũng có thể nhận ra gã ta.
Sau khi thanh âm hoảng loạn qua đi, là âm thanh xô đẩy cùng xột xoạt của quần áo, một lát sau, xuất hiện tiếng va chạm cót két do thành giường gỗ bị rung lắc.
Văn Điềm không nhúc nhích ngồi ở gian ngoài canh chừng, chẳng mấy chốc bên trong đã truyền đến những tiếng rên dâm mỹ.
Ba tên đại hán liên tục nuốt nước miếng. Văn Điềm ngồi thêm chặp nữa, khi đã chắc chắn sẽ không phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn mới yên tâm mang người rời đi.
Một bình kim phong tán, thừa sức vắt khô Tiêu Trường Hiến trong vòng một ngày một đêm.
Chờ đến ngày mai, khi Tiêu gia phát hiện không thấy tân lang đâu, hối hả đi tìm lại lôi được đối phương ra từ trong kỹ viện, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đủ quậy tung cái đám cưới này rồi.
Quay lại bến tàu, lão đánh cá vẫn còn chờ tại đấy, đoàn người lên thuyền, men theo ánh trăng trở về Tứ Phương trấn.
Đúng với thỏa thuận, Văn Điềm đem số tiền còn lại đưa cho ba tên hán tử, nghĩ ngợi một chặp rồi quyết định đưa thêm mười lượng nữa, “Chuyện tối hôm nay, các ngươi biết xử lý thế nào rồi đấy. Làm tốt lắm, sau này có việc gì ta sẽ tìm các ngươi.”
Một buổi tối kiếm được những 30 lượng, bình quân chia ra ba người mỗi người được mười lượng, nhiêu đây dư sức để bọn họ ăn chơi xả láng.
Gã cầm đầu đứng ra nhận bạc, thái độ còn cung kính hơn trước gấp mấy lần, “Gia yên tâm, cái gì không nên nói, huynh đệ bọn ta một chữ cũng sẽ không hé răng.”
Văn Điềm gật gật đầu, rồi lại tựa như lúc mới đến đây, hơi thu người, sau đó biến mất trong màn đêm.
Đêm trăng thanh vắng, thiên môn Văn phủ cũng đã đóng, Văn Điềm nhìn vách tường hơi nhỉnh hơn đầu cậu một chút, tháo nón ra ném qua tường, bám chắc điểm tựa, linh hoạt trèo tường vào nhà.
Tường vây không cao, chỉ là phần mái ngói hơi lồi lõm, cộm cộm cứa vào lòng bàn tay Văn Điềm đau điếng, cậu thân được nuông chiều từ bé, da dẻ mềm mại dễ tổn thương hơn người bình thường. Kiếp trước sau khi lang bạt vật lộn với cuộc sống khắc khổ nhiều năm, tuy không khá hơn là bao nhưng ít nhiều cũng đã chai sạn theo năm tháng.
Mà giờ đổi về cái thân thể chưa nếm qua vị đắng của cuộc đời này, lòng bàn tay trắng mịn do bất cẩn bị miếng ngói cứa rách tạo thành một vệt dài thoạt nhìn rất đáng sợ.
Dòng máu đỏ thẫm chảy dọc theo miệng vết thương, lòng bàn tay truyền đến cảm giác đau đớn, Văn Điềm cắn chặt răng, nhịn đau nhảy xuống, sau đó đem khăn vải quấn trên cổ bọc miệng vết thương lại, vội vàng chạy về viện của mình.
Đại Phúc ngồi ngay cửa ngủ gà ngủ gật, Văn Điềm thả nhẹ bước chân, định thừa dịp hắn còn đang thiêu thiêu ngủ thì chuồn lẹ vào trong.
Mặc kệ vết thương còn chảy máu, cậu vội vã thay y phục, tháo khóa Trường Mệnh luôn đeo trên cổ xuống để qua một bên, Văn Điềm buộc lại gọn gàng mái tóc xù như tổ quạ bị cậu vò đến rối bời, đứng trước gương soi soi, thấy ngoại trừ viền mắt đỏ chót nhìn như vừa mới khóc xong ra mọi thứ đều ổn cậu mới yên tâm.
Cậu thoáng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới cau mày đưa tay tháo khăn vải ra, khăn vải bị máu tươi nhuộm ướt dính vào miệng vết thương, lúc kéo nó ra Văn Điềm đau muốn ứa nước mắt, cậu dùng sức cắn môi, nuốt ngược nước mắt vào trong, chuyên tâm lau sơ vết thương, xong xuôi mới yếu ớt gọi Đại Phúc vào.
Đại Phúc còn đang ngủ gà ngủ gật nghe gọi thì sợ hết hồn, lóng ngóng chạy vào, “Công tử, cuối cùng ngài cũng đã chịu về!”
Nụ cười trên mặt hắn còn chưa kịp nâng lên đã chợt tắt khi thấy vết thương trên tay Văn Điềm, hốt hoảng hỏi, “Công tử, tay ngài bị làm sao vậy!?”
Văn Điềm bị hắn hét ong ong cả đầu óc, dùng tay áo quẹt nước mắt, thanh âm mang theo tiếng nức nở nói: “Ngươi mau lấy cho ta một chậu nước nóng, nhớ đừng kinh động đến những người khác.”
Đại Phúc lập tức che miệng mình lại, cẩn thận từng li từng tí gật đầu, sau đó giống hệt một con thỏ béo vọt lẹ đến chỗ nhà bếp —— vừa hay trong bếp có nước nóng.
Nước nóng được bưng lại, Văn Điềm nhịn đau xử lý sạch sẽ vết thương, để cho Đại Phúc băng bó hộ cậu, xong mới khịt khịt mũi, sửa sang tâm tình hỏi, “Nương và…” Cậu ngập ngừng vài giây mới hỏi tiếp: “… và phụ thân đã ngủ chưa?”
Đại Phúc đau lòng thổi thổi tay giúp cậu, nghe vậy mới sực nhớ đến chính sự, hoảng sợ nói: “Lão gia và phu nhân vẫn còn đang chờ ngài đấy ạ, bảo khi nào công tử về thì kêu ngài đến chính viện.”
Văn Điềm cũng đã sớm đoán được, cậu dùng nước lạnh hắt lên mặt xoa dịu vành mắt đỏ hoe, vơ lấy khóa Trường Mệnh toan lau khô rồi đeo lên lại, nhưng bất ngờ thay khóa Trường Mệnh rõ ràng ban nãy còn dính một vệt máu mà giờ đây lại sáng như mới.
Văn Điềm ngạc nhiên nghi ngờ trợn to mắt, đem khóa Trường Mệnh đặt trong tay nhìn nhìn ngó ngó.
Tính cả hai kiếp, cái khóa Trường Mệnh này đúng đã theo cậu hơn 20 năm. Mà kể ra cũng lạ, thứ đồ quý giá gì Phó gia cũng có, nhưng cố tình cái khóa Trường Mệnh được di truyền từ đời này sang đời khác lại không hề bắt mắt một chút nào, mà đặc biệt nó chỉ  được truyền cho dòng trưởng đích tôn, đến đời mẫu thân Văn Điềm do không có con trai nên chiếc khóa này mới rơi vào tay cậu.
Văn Điềm nghi hoặc ngó nghiêng một hồi, còn tưởng ban nãy mình hoa mắt, đeo khóa Trường Mệnh lên rồi cùng Đại Phúc hướng đến chính viện.
Bên trong chính viện đèn đuốc sáng choang, Văn Điềm liếc mắt nhìn phòng chính, mơ hồ thấy bóng dáng hai người đang ngồi phía sau tấm giấy cửa sổ.
Cậu rũ mắt thu hồi tâm tình, chậm rãi tiến vào.
Phó Hữu Cầm lo lắng cả buổi tối, vốn tưởng đến giờ cơm con nó sẽ về, ai ngờ đợi đến khi thiên môn đã đóng vẫn chưa thấy bóng dáng tiểu nhi tử nhà mình đâu, vội vàng sai hạ nhân ra ngoài tìm cũng không có kết quả.
Giờ khắc này nhìn thấy Văn Điềm, bà vội vã kéo cậu lại gần, vỗ một cái không nặng không nhẹ lên lưng cậu, cả giận mắng: “Con chạy đi đâu? Sao giờ này mới chịu về.” Chợt nhìn thấy bàn tay bị băng vải trắng của cậu, liền quên cả mắng trách, hớt hãi cầm tay cậu lên xem: “Tay con làm sao vậy?”
Văn Điềm cuộn tròn ngón tay, rút ra giấu đằng sau lưng, cúi đầu nói dối, “Trên đường vấp chân té, bị cạ vào mặt đường nên mới xước tay, không sao đâu ạ.”
“Mai đã là ngày đại hôn của tỷ tỷ ngươi rồi đấy, vậy mà giờ ngươi còn chơi bời lêu lổng khắp nơi, đêm hôm khuya khoắt mới chịu về, chuyện này mà để cho người khác biết thì còn ra cái thể thống gì nữa?” Người ngồi ở chủ vị, Văn Bác Lễ sẵn giọng mắng.
Cơ thể Văn Điềm run lên, nhấc mắt nhìn về phía ông ta.
Văn Bác Lễ có thói quen mặc trường bào trắng, tóc tai được dùng bạch ngọc quan cố định, khuôn mặt đoan chính, khí chất nho nhã, cho dù đang tức giận quát mắng nhìn cũng không thô tục.
Quân tử khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc, đây là đánh giá của người dân khắp Tứ Phương trấn đối với Văn Bác Lễ.
Nhưng mà sau khi đã trải qua một đời, Văn Điềm chỉ cảm thấy buồn cười xen lẫn dối trá, cậu nhìn thẳng vào mắt Văn Bác Lễ, nhẹ giọng hỏi: “Phụ thân là đang lo lắng cho con hay là đang sợ con sẽ làm hỏng danh tiếng Văn gia?”
Văn Bác Lễ nghẹn lời, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn cậu. Văn Điềm luôn được nuông chiều từ nhỏ, tính cách mềm mại yếu ớt, trước giờ vẫn luôn kính trọng phụ thân của mình là ông ta, Văn Bác Lễ thực không thể ngờ rằng có một ngày sẽ nghe được câu chất vấn như vậy phát ra từ miệng cậu.
Ông ta ngạc nhiên nhìn Văn Điềm, thần sắc chuyển từ khiếp sợ sang phẫn nộ, “Ngươi vừa nói cái gì?! Người dám cái thái độ ấy mà nói chuyện với phụ thân của mình vậy hả?!”
Phó Hữu Cầm nhẹ đẩy tay ông ta, “Ông cũng bớt cáu giận tý đi.”
Sau đó bà lôi kéo Văn Điềm ngồi sang một bên, nhìn sắc mặt tái nhợt của cậu cùng hai vành mắt đỏ hoe, đau lòng sờ sờ mặt cậu hỏi han, “Phụ thân chỉ đang lo lắng cho con mà thôi, lần sau nếu có về trễ cũng phải nhớ báo cho hạ nhân một tiếng biết không.”
“Ngày mai còn phải dậy sớm nữa, để Đại Phúc sức thuốc cho con rồi mau đi nghỉ ngơi đi.” Vỗ nhẹ lên lưng Văn Điềm, Phó Hữu Cầm đẩy cậu ra ngoài, rồi sai Đại Phúc rọi đèn lồng dẫn cậu về.
Văn Điềm vâng lời đi về, lúc sắp đi lại nhịn không được quay đầu nhìn, vừa vặn bắt gặp cảnh Văn Bác Lễ mặt nhăn mày nhó, tức tối nhìn chằm chằm tấm lưng nương tử.
Nhận thấy ánh mắt của Văn Điềm, vẻ mặt ông ta cứng đờ, giấu đầu hở đuôi giả bộ cười cười, diễn cảnh phụ từ tử hiếu, “Lo về ngủ sớm đi.”
Dùng sức bấm móng tay vào thịt lòng bàn tay, Văn Điềm đè xuống kích động muốn nhào lên chất vấn, tự nhủ trong lòng đây không phải thời cơ thích hợp để trở mặt, sau đó thẳng lưng từng bước đi ra khỏi viện.
Trở lại viện của mình, Đại Phúc bưng nước nóng lau sơ cho cậu, thay một thân trung y mềm mại, Văn Điềm rúc người vào trong chăn ấm.
Thấy cậu đã ngủ, Đại Phúc thổi tắt ngọn nến trên bàn, rón rén đi ra ngoài.
Tiếng bước chân xa dần, trong căn phòng tối om như mực bất chợt xuất hiện thanh âm nức nở nghẹn ngào, Văn Điềm gắt gao cắn chặt góc chăn, mặc nước mắt cứ tuôn như mưa.
Từng đợt ký ức ở kiếp trước xoẹt qua đầu cậu, cảm xúc bất lực khi chứng kiến những mất mác đau thương đan xen với cảm giác vui sướng khi mất mà tìm lại được dệt thành một loại cảm xúc rối bời khó tả, ban ngày cậu còn có thể cố gắng giả vờ trấn định, nhưng khi màn đêm buông xuống, cậu không thể kiềm chế được nữa.
Đặc biệt là khi gặp lại kẻ mà cậu thống hận nhất.
Kiếp trước cậu nghĩ mãi không ra, tại sao một người lại có thể ngụy trang lâu đến như vậy. Cậu còn nhớ như in vẻ mặt vặn vẹo oán giận của ông ta ban nãy. Khác xa với bộ mặt nho nhã giả tạo hằng ngày, tựa như một con quỷ đội lốt người, xấu xí lại độc địa, khiến Văn Điềm nghĩ mà buồn nôn.
Trốn trong chăn khóc nửa ngày, cảm xúc hỗn độn trong lòng cũng theo nước mắt vơi đi bớt, Văn Điềm xụt xịt mũi, bắt đầu tính toán kế hoạch mai sau.
Cậu cũng không có bản lĩnh gì đặc biệt cả, chẳng qua hơn người ta ở chỗ biết trước được tương lai mà thôi, thứ cậu muốn bây giờ là có thể xoay chuyển được bi kịch phát sinh trong quá khứ.
Miên man suy nghĩ hồi lâu, đảm bảo rằng mình không bỏ sót bất cứ thứ gì, Văn Điềm dần ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Hôm sau trời hẳn còn tờ mờ sáng, bên ngoài đã nhộn nhịp như trẩy hội.
Đại Phúc bưng chậu rửa mặt vào gọi Văn Điềm dậy, Văn Điềm thân là tiểu cựu tử (em vợ), phải có trách nhiệm hộ tống tân nương sang nhà phu gia, vậy mới giữ được thể diện cho nhà mẹ đẻ, vì lẽ đó cậu cũng phải ăn mặc thật long trọng, cần dậy sớm để chuẩn bị.
Sau khi rửa mặt, Đại Phúc giúp Văn Điềm thay y phục.
Ngày đại hỉ, lễ phục từ quần áo cho đến ngoại bào đều là màu đỏ. Tơ lụa đỏ thêu hoa văn kim tuyến tinh xảo, được viền bằng gấm đen, vừa thể hiện sự vui mừng lại không mất đi vẻ trang trọng.
Đại Phúc giúp cậu sửa sang cho thẳng thóm, đầu đội hồng ngọc quan đồng màu với y phục.
“Công tử mặc như vầy trông thật đẹp mắt, chỉ cần ra ngoài dạo một vòng, khẳng định có bao nhiêu vị tiểu thư, công tử muốn quỳ dưới chân ngài.”
Văn Điềm đứng trước gương đồng, tự quan sát bản thân, cũng không để tâm đến những lời ấy.
Dân phong Đại Sở phóng khoáng không gò bó, cả nam và nữ đều yêu thích sắc đẹp, chỉ cần có một gương mặt đẹp thì đi đến đâu cũng sẽ được hoan ngênh không ngớt, nhưng mà ở đời, trong thuận cảnh có một gương mặt đẹp sẽ như gấm thêm hoa, còn trong nghịch cảnh thì nó chỉ khiến ta rước thêm là tai là họa mà thôi.
Nam phong thịnh hành ở Đại Sở, có không ít các quan to hiển quý yêu thích nuôi dưỡng nam sủng, kiếp trước cậu cũng suýt chút nữa đã trở thành một trong số đó. May mắn có mẫu thân quyết nhẫn tâm rạch một đường lên mặt cậu để hủy dung, còn không chắc có lẽ cậu cũng chẳng thể kéo nổi hơi tàn thêm vài năm như vậy.
“Đi thôi.” Văn Điềm dời mắt, hướng đến viện Văn Thư Nguyệt.
Bên Văn Thư Nguyệt lại càng thêm ầm ĩ náo nhiệt, Phó Hữu Cầm dẫn theo quản gia kiểm kê lại các hòm đồ cưới nằm la liệt khắp sân, sau đó cho người chuyển chúng lên xe ngựa.
Nhìn thấy Văn Điềm, Phó Hữu Cầm liền đem sổ sách giao cho quản gia, đến kéo lấy tay cậu.
Lòng bàn tay bị thương, tuy sâu hoắm lại còn dài, nhưng sau một đêm thay băng sức thuốc, chỉ còn hơi chút nhoi nhói, Đại Phúc cố ý dùng khăn vải đỏ băng bó cho cậu, giấu dưới ống tay áo cũng đỡ bị người khác chú ý.
Thấy vết thương đã được băng bó cẩn thận, Phó Hữu Cầm yên lòng, lại dặn dò cậu thêm một chặp.
Hai trấn tuy nằm cạnh nhau, nhưng đội ngũ xe ngựa đưa dâu đông đảo khẳng định không đi nhanh được, mà muốn đi đường quan mở thì cũng phải mất ít nhất hai canh giờ. Nếu không có sơ sót gì, đoàn rước dâu Tiêu gia sẽ đến đây vào canh Thìn (cỡ 7h). Thế nhưng bây giờ chỉ cách thực thời đúng một khắc, vậy mà vẫn chưa nghe được chút tin tức gì từ đoàn đón dâu cả.
Thực thời: canh Thìn, 7 giờ. 1 khắc: 15 Phút
Phó Hữu Cầm có hơi lo lắng, “Có phải trên đường xảy ra sự cố gì không?”
Văn Điềm mím mím môi đè xuống ý cười bên mép, nghĩ thầm Tiêu gia giờ này chắc cùng đang hoảng rồi đây, ngoài miệng thì giả bộ an ủi: “Chắc họ chỉ xuất phát muộn xíu thôi, mình cứ chờ đi đã xem sao.”
Phó Hữu Cầm gật gật đầu, bất an sờ bên mắt phải, mí mắt bà đã nháy nguyên một buổi sáng nay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.