Ác Thê Của Quốc Sư

Chương 9: Ta Là Phu Nhân Của Ngài





Phong Chi Danh về phủ khi trời đã tối khuya.
Y định đi đến phòng riêng nhưng nhớ lại phòng riêng bây giờ đã có thêm một người khác, nửa đêm đi vào sẽ khiến cả hai khó xử, vì vậy quyết định qua đêm ở luyện dược đường.
Vừa sáng ra, Sài Thất lại chạy đến, tự tiện xô cửa vào làm phiền y: "Quốc sư, ta biết ngài miệng cứng mà lòng mềm nhũn như đậu hủ.
Tên Trương công đó giờ Ngọ hôm nay sẽ bị trảm thủ giữa chợ.
Ngài làm cách nào mà thay đổi bản án nhanh đến vậy?"
Phong Chi Danh đang đắp sách lên mặt ngủ, nghe Sài Thất léo nhéo bên tai câu có câu không, mở sách than phiền: "Ta có cảm giác ngươi là mật thám của Bắc Đường Du cài đến bên cạnh ta.
Chuyện ta bảo ngươi làm cũng chẳng thấy ngươi sốt sắng đến vậy."
Sài Thất chột dạ: "Ta nhớ mà.
Nhưng nếu ta đi bắt độc vật thì ai đưa phu nhân đến pháp trường đây? Quốc sư dặn ta phải theo sát bảo vệ phu nhân còn gì? Ta chỉ có một cơ thể này nhưng phải phân ra làm nhiều việc như vậy, ngài nói ta nên xử sao đây?"
"Hắn đến nơi máu me đó làm gì?" Phong Chi Danh hỏi.
"Phu nhân nói muốn tận mắt nhìn thấy cảnh xử trảm Trương công."
"Nhìn rồi sẽ thay đổi được gì?"
Sài Thất phản bác: "Không thể nói như vậy được.
Nếu ở trong giang hồ thì nợ máu phải trả bằng máu, đích thân ra tay với kẻ thù rồi.
Đằng này phu nhân không ra tay được, nhìn máu chảy đầu rơi cũng an ủi phần nào."
Phong Chi Danh ném sách vào người Sài Thất: "Vớ va vớ vẩn! Đi bảo vệ hắn, lỡ hắn xảy ra chuyện gì nghĩa phụ sẽ cắt cổ ta lấy tiết mất."
"Quốc sư không đi cùng sao?" Sài Thất tiu nghỉu hỏi.
"Bây giờ là đi xem người ta bị chặt đầu chứ không phải đi lễ hội, không có kiểu càng đông càng vui đâu."
Sài Thất khó xử: "Nhưng phu nhân lại hỏi đến ngài.
Ngài về rồi cũng nên đi gặp phu nhân một lần cho ra dáng phu quân người ta đi."
"Ta chẳng qua là cho hắn ở nhờ thôi.

Ngươi đừng cứ một tiếng phu nhân hai tiếng phu nhân.
Hắn làm xong việc rồi sẽ tự thu dọn đi."
Phong Chi Danh còn chưa nói hết, bên ngoài cửa đã truyền đến giọng của Bắc Đường Du rắn rỏi vang lên: "Ta sẽ không đi."
Phong Chi Danh liếc Sài Thất một cái, Sài Thất hoảng loạn lắc đầu như muốn nói y không hề tiết lộ nơi này với Bắc Đường Du.
Bắc Đường Du ngang nhiên bước vào: "Không liên quan đến Tiểu Thất.
Trong thời gian quốc sư không ở phủ, ta đã tự đi thăm dò mọi nơi, duy chỉ có phòng nuôi rắn và phòng chứa cương thi là không dám vào thôi."
Phong Chi Danh cười đay nghiến: "Bắc Đường công tử, ngươi cũng quá tự nhiên đến mức tự tiện luôn rồi."
Bắc Đường Du bắt bẻ lại: "Quốc sư từng cho phép ta rồi."
"Ta cho phép khi nào?"
Bắc Đường Du lặp lại câu mà trước đây Phong Chi Danh từng nói với hắn: "Vào cái lần ta đến phủ thăm viếng, quốc sư từng nói báo ân thì báo ân, ta không được viện cớ chiếm tiện nghi của ngài.
Còn lại những chuyện khác, ta thích làm gì thì làm, thích náo thế nào thì náo, ngài sẽ không quản tới.
Đã không quản tới tức là đồng ý."
Sài Thất muốn cười mà không dám, chỉ đành khổ sở nín nhịn.
Xem kìa! Quốc sư nhà y cũng có lúc bị người khác dùng gậy ong đập lưng ong.
Phong Chi Danh nín thinh.
Hình như lúc nói ra câu đó thì có ý như thế thật, nhưng ý như thế không có nghĩa là để cho Bắc Đường Du can dự vào sinh hoạt của y.
Y chỉ muốn biểu đạt mình sẽ không can dự vào sinh hoạt của Bắc Đường Du.
Phong Chi Danh ra hiệu cho kẻ đang nhịn cười kia cút ra ngoài.
Sài Thất le lưỡi trêu y rồi chạy vọt khỏi phòng.
Khi chỉ còn hai người đối diện nhau trong căn phòng rộng lớn, Phong Chi Danh bước xuống nhuyễn tháp nhặt lại cuốn sách vừa ném.

Bắc Đường Du tranh thủ ngắm nghía quanh căn phòng một lúc.
Ngoài một nhuyễn tháp phủ chăn bông mềm mại dùng để ngủ thì hầu như không còn gì khác đáng chú ý.
Toàn bộ đều là đỉnh nung thuốc, có tất cả năm đỉnh, rất nhiều bàn và ngăn kệ đựng chai lọ chứa thuốc, các bình độc vật đang bò lúc nhúc và dược liệu khô.
Phong Chi Danh thỏa hiệp: "Được rồi, xem như ta cho phép đi, vậy thì cũng phải có thời hạn.
Ngươi ở một năm thì được, nhiều hơn thì không được."
Bắc Đường Du thất vọng nói: "Quốc sư, ta gả cho ngài rồi.
Ngài định đuổi ta đi sao?"
"Chỉ là một bước đệm trong kế hoạch tiêu diệt Bắc Đường gia của ngươi.
Ta thành toàn cho ngươi vì ta biết nghĩa phụ cũng có cùng mục đích, không phải là vì ta muốn cùng ngươi trăm năm giai lão.
Bắc Đường công tử, ngươi đến thế nào thì một năm sau cũng nên ra đi thế nấy."
Bắc Đường Du hít sâu.
Hắn còn tưởng Phong Chi Danh rất dễ thương lượng, giờ mới hụt hẫng phát hiện y còn khó gần gũi hơn cả trước lúc thành thân.
"Nếu ta nói...ta thật lòng muốn được cùng quốc sư trăm năm giai lão thì sao?"
"Vậy phải xin Bắc Đường công tử thứ lỗi rồi.
Ta không kề cận nữ nhân không có nghĩa là ta thích nam nhân.
Ta thưởng thức sự thông minh nhạy bén của ngươi không có nghĩa là ta không nhìn ra ngươi muốn lợi dụng tài lực của nghĩa phụ trả thù những gì Bắc Đường gia từng gây ra cho ngươi.
Đây là cuộc giao dịch sòng phẳng, xem như nghĩa phụ ta có lợi thì ngươi cũng không lỗ, nhưng đừng kéo theo ta vào cuộc giao dịch này.
Ta không hứa hẹn gì với ngươi cả."
Mỗi câu mỗi từ Phong Chi Danh nói ra đều sắc bén đến độ Bắc Đường Du không phản bác được.
Hắn mờ mịt hỏi: "Ý của quốc sư là ta và ngài không cần phải tiếp xúc gì.
Đợi khi ta thực hiện xong lời hứa với hầu gia, ngài cho ta một tờ hưu thư, ta tự do rời đi, đúng không?"
"Ta chính là có ý đó." Phong Chi Danh hài lòng mỉm cười.
Bắc Đường Du nhìn chằm chằm vào y, giống như cái nhìn mà trước đây y từng cảm nhận qua rằng cả thế giới trong đôi mắt kia chỉ tồn tại mỗi mình y.
Y bị nhìn suốt nửa nén hương, không nghe Bắc Đường Du nói gì, chỉ cảm nhận được hơi thở cực kỳ nặng nề của đối phương, sau cùng không nhịn được hỏi: "Ta nói sai gì sao?"
Bắc Đường Du kiên định tuyên bố: "Không sai, chỉ là xin quốc sư thứ lỗi.
Ta sẽ không rời đi.
Ta không phủ nhận những lời ngài nói đều đúng cả.
Hôn sự này giúp ta rời khỏi Bắc Đường gia, mà chỉ có rời khỏi Bắc Đường gia thì ta mới trả thù bọn họ được.
Thế nhưng ngài có nghĩ qua, kẻ thù của Bắc Đường gia không ít, vì sao ta nhất định phải chọn hầu gia để dựa dẫm? Ta chọn hầu gia vì ta biết hầu gia là nghĩa phụ của ngài.
Cho nên, tóm lại, mục đích ban đầu mà ta nhắm đến vẫn là chuyện quốc sư từng cứu ta, ta thật lòng muốn dùng cả đời này báo ân ngài."
Phong Chi Danh khổ não sờ trán.
Thật sự là gặp quỷ rồi.
Y đã cố gắng hết sức làm rõ tình hình, còn tưởng thế là xong, nào ngờ bị ba tấc lưỡi của Bắc Đường Du nói một hồi lại trở về quỹ đạo rối loạn như cũ.
"Bắc Đường công tử," Phong Chi Danh bắt đầu bực mình một chút, "ta cảm thấy giữa chúng ta có sự bất đồng ngôn ngữ rõ rệch.
Vậy để ta trực tiếp hơn một chút.
Ta mặc kệ ngươi muốn báo ân hay báo thù, ta chỉ cho ngươi thời hạn một năm, sau đó..."
Bắc Đường Du bất ngờ vươn người tới giữ chặt gáy của Phong Chi Danh và dùng môi chặn đứng những lời y sắp nói ra.

Phong Chi Danh đứng đờ ra như pho tượng trố mắt nhìn xuống.
Đây là lần đầu tiên ngài quốc sư nếm trải qua thứ mà thiên hạ gọi là hôn, thần kinh chưa kịp phản ứng, nhất thời chỉ biết nhìn trong bàng hoàng.
Bắc Đường Du cũng chưa từng hôn ai, nhưng mà hắn đang chiếm thế chủ động, không thể để Phong Chi Danh chê cười kỹ thuật hắn tệ hại chỉ biết li3m láp bên ngoài, bèn cố ý tách môi y ra để chen vào trong.
Phong Chi Danh hồi phục tinh thần, thẳng tay đẩy Bắc Đường Du ra xa một đoạn, hầm hầm nét mặt hét: "Bắc Đường Du, ngươi!!!!"
"Mẫu thân ta từng dạy nếu lời nói không hiểu được nhau, vậy thì hành động sẽ thiết thực hơn.
Mong là quốc sư hiểu được ý của ta.
Nếu như quốc sư còn chưa hiểu thì ta sẽ làm tiếp." Bắc Đường Du xuống giọng đầy uy hiếp.
Phong Chi Danh giật mình, gấp gáp giơ tay ra ngăn cản và nói nhanh: "Hiểu rồi, hiểu rồi!" Sau đó y lại nhận ra có điểm không đúng, trừng mắt với Bắc Đường Du: "Không cần một năm.
Ngươi.
Lập tức dọn đi!"
Bắc Đường Du ngây ra, sao ánh mắt y bỗng dưng biến đổi trở nên vô cùng đáng sợ?
Phong Chi Danh lạnh lùng không đổi, đáy mắt thu hẹp: "Ngươi dám phạm vào cấm kỵ của ta, một khắc cũng không thể lưu."
Bắc Đường Du sực nhớ lời Phong Chi Danh từng cảnh cáo hắn, liền tìm cách bẻ cong sự thật: "Ai nói ta phạm vào cấm kỵ? Quốc sư nói không thích tiếp xúc thân mật với người lạ, nhưng ta là phu nhân danh chính ngôn thuận của ngài, không phải người lạ."
Phong Chi Danh ngờ nghệch ra.
Tên tiểu tử này dám chỉnh từng chữ của y.
Đây là lý do vì sao y không thích những người quá thông minh.
"Ngươi được lắm, Bắc Đường công tử."
Bắc Đường Du không có ý làm cho Phong Chi Danh ghét bỏ nên xuống nước trước: "Quốc sư, ta vẫn là câu nói đó.
Nếu như quốc sư có ý trung nhân rồi, ta sẽ tự giác rút lui, nhưng nếu ngài chưa có, xin cho ta cơ hội.
Một cơ hội đối với quốc sư không có gì là khó, giống như quốc sư từng nói cứu ta chỉ là tiện tay, nhưng đối với ta lại vô cùng quý báu, giống như ta nguyện mang ơn quốc sư cả đời vậy."
"..."
Phong Chi Danh nhìn sang hướng khác, vành tai vô thức nóng đỏ lên.
Đừng nghĩ y không nhận ra chiêu trò vừa đánh vừa xoa của Bắc Đường Du, chỉ tại y cảm thấy có nói tiếp cũng là phiền hà nên phất tay đi thẳng: "Tùy ngươi vậy.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.