Ác Thê Của Quốc Sư

Chương 5: Ngày Thành Thân





Ngày thành thân, tại Bắc Đường phủ.
Bắc Đường Du đợi cho hai nha hoàn mặc xong hỉ phục và cài trâm vàng ngay ngắn thì mới lên tiếng hỏi bọn họ: "A Cát đâu rồi? Sao từ đêm qua tới giờ ta không thấy con bé?"
Hai nha hoàn lắc đầu, một trong hai người nói: "Bọn nô tì được đưa tới đây để sửa soạn cho lục thiếu gia, những chuyện còn lại đều không biết."
Bà mai họ Lý hối hả từ ngoài cửa bước vào mắng hai nha hoàn: "Các ngươi làm gì mà lề mề vậy? Đến khăn trùm đầu cũng chưa đội lên cho lục thiếu gia nữa."
Hai nha hoàn lật đật tóm lấy khăn trùm đầu từ trong khay định đội lên nhưng bị Bắc Đường Du ngăn lại: "Đi tìm A Cát cho ta.
Nha hoàn theo ta về phủ quốc sư nhất định phải là A Cát."
Bà mai họ Lý không biết A Cát là ai, chỉ sợ chậm trễ thời gian nên khuyên ngăn: "Lục thiếu gia, đường từ Bắc Đường phủ tới phủ quốc sư không gần, hay là người ngoan ngoãn ra kiệu trước, có việc gì thì để sau hẳn nói được không?"
Hai nha hoàn cũng đốc thúc vào: "Phải đó lục thiếu gia, lão chủ nhân và mọi người đang chờ ở trước cổng.
Để trễ giờ lành thì không hay đâu."
Bắc Đường Du dứt khoát giật lấy khăn trùm đầu từ tay nha hoàn chạy ra ngoài cửa.
Hắn vừa đi vừa hỏi những hạ nhân rải rác khắp dãy hành lang xem thử bọn họ có gặp A Cát không nhưng hết người này tới người nọ đều lắc đầu.
Bà mai họ Lý nôn nóng đuổi theo phía sau hét lớn: "Lục thiếu gia, ngài đừng làm khó ta mà.
Nếu trễ giờ lành thì ta biết ăn nói sao Bắc Đường lão gia đây?"
Bắc Đường Du bỏ mặc đi tiếp.
Hắn đã hứa sẽ đưa A Cát cùng rời khỏi cái nơi đen tối này, không thể nào vào lúc sắp sửa rời đi lại bỏ mặc A Cát một mình ở đây được.
Bắc Đường Vũ từ xa trông thấy Bắc Đường Du chạy loạn khắp nơi tìm người, không nhịn nổi vui vẻ trong lòng cười lớn mấy tiếng.
Bắc Đường Lĩnh đứng bên cạnh nói: "Vẫn là nhị ca nói đúng, lục đệ thực sự coi trọng A Cát đó."
Bắc Đường Vũ nói: "Mẫu thân hắn qua đời chỉ để lại cho hắn mỗi con bé đó bầu bạn, không coi trọng sao được? Chỉ cần hắn không tìm được con bé đó, nhất định sẽ không lên kiệu hoa, vậy hôn sự này xem như bị hủy.
Nếu hoàng thượng trách tội xuống, chúng ta cứ nói hắn có tư tình với nha hoàn nên cả gan chống đối lại thánh ý, xem thử hắn làm sao mà chối cãi?"
Bắc Đường Vũ và Bắc Đường Lĩnh quay đi, đúng lúc bị Bắc Đường Du bắt gặp.
Hắn không suy nghĩ gì liền nhảy vọt qua hành lang tìm lối tắt chạy đến chỗ Bắc Đường Vũ bằng cách nhanh nhất.
Bà mai họ Lý không thể đọ sức với hắn, đứng lại thở phì phò, ngay cả kêu cũng không kêu nổi.

Bắc Đường Du chặn được Bắc Đường Vũ thì chộp ngay cổ áo của y, đôi mắt long sòng sọc hỏi: "Ngươi giấu A Cát đi đâu rồi?" Ở trong Bắc Đường phủ này, tuy rằng cũng có nhiều người không ưa gì hắn nhưng luôn tính kế với hắn thì chỉ có mỗi mình Bắc Đường Vũ.
Hắn thật sự không nghĩ ra là còn ai khác rảnh rỗi hơn y.
Bắc Đường Lĩnh xen vào can ngăn, cố giúp Bắc Đường Vũ gỡ tay hắn ra: "Lục đệ, có gì thì từ từ nói."
Bắc Đường Vũ cười như không cười mai mỉa: "Lục đệ, nhà ngươi mất chó cũng không thể đổ tội là ta lấy cắp.
Có bằng chứng gì không?"
Bắc Đường Du vẫn kiên quyết không buông tay, báo hại Bắc Đường Lĩnh gỡ đến mệt.
Bắc Đường Du sừng sộ quát: "Ta mặc kệ ngươi nói tiếng người hay tiếng chó, mau trả A Cát lại cho ta.
Một nam nhân thân cao bảy thước lại đi ức hiếp tiểu nha đầu mới mười lăm, ngươi so với chó còn thấp kém hơn nhiều.
Nếu muốn giở trò gì thì cứ hiên ngang tới tìm ta, ta sẵn sàng đón nhận, đừng kéo theo A Cát vào."
Bắc Đường Vũ cười nhục mạ: "Lục đệ, ngươi ăn nói như vậy với nhị ca của mình thì còn lễ giáo gì? Không ngại nói cho ngươi biết, ta chẳng thèm đụng tới tiểu nha đầu đó đâu.
Một ngón tay đụng vào ta cũng chê là bẩn."
Bắc Đường Lĩnh không nghĩ Bắc Đường Du lại có sức lực lớn tầm ấy, đành rút tay ra trước giải thích: "Lục đệ hiểu lầm rồi.
Đêm qua trong phủ có tiệc nhỏ thết đãi bạn của gia gia.
Vị Trương công này nhìn trúng A Cát, thế nên gia gia đã đưa sang chỗ ông ấy, hoàn toàn không liên quan gì nhị ca."
Bắc Đường Du nghiến răng nhìn nụ cười gian xảo trên khóe môi Bắc Đường Vũ, thừa biết là trò bẩn mà Bắc Đường Vũ nghĩ ra nên đấm mạnh một phát vào mặt y.
Bắc Đường Lĩnh chới với không biết xử sao.
Bắc Đường Vũ ôm một bên mặt đang sưng lên mắng lớn: "Bắc Đường Du, đồ thấp kém như ngươi lại dám đánh ta? Ngươi nghĩ mình là ai trong cái nhà này?"
Đúng lúc này, Bắc Đường Ngạo bỗng đi đến hét lớn: "Huynh đệ các ngươi đang làm gì?"
Bắc Đường Vũ bỏ mặc tất cả ra sức công kích hắn: "Ngươi và con nha hoàn của ngươi đúng là ti tiện như nhau.
Trương công ngoài bảy mươi thì đã làm sao? Nếu tiểu nha đầu kia biết khôn khéo lấy lòng khiến ông ấy vui thì chưa chừng còn được lập làm thiếp, chí ít cũng trở thành chủ nhân của người khác chứ không cần làm nha hoàn cả đời.
Khi đó ả ta còn phải đến cảm tạ công ơn của ta nữa là."
Bắc Đường Du căm hận nhìn chòng chọc vào Bắc Đường Vũ, tay siết chặt khăn trùm đầu đỏ rực đến mức gân máu cũng nổi cợm lên.

Hắn biết là do Bắc Đường Vũ giở trò, dù biết lại không thể làm gì được y.
Cho dù hắn đánh y một trận nhừ tử thì cũng không thay đổi được gì.
Mục đích của Bắc Đường Vũ chắc chắn không đơn thuần là chọc giận hắn.
Y muốn hắn kích động hủy bỏ hôn lễ, muốn nhìn hắn gánh cái tội khi quân bị đưa đi xét xử.
Đương nhiên, hắn không thể để Bắc Đường Vũ toại nguyện.
Hôn lễ này đối với hắn quan trọng biết bao.
Đây là cơ hội duy nhất mà hắn có thể rời khỏi Bắc Đường gia.
Nếu để lỡ cơ hội này, về sau mãi mãi cũng không còn cơ hội nào khác.
Bắc Đường Ngạo nhìn Bắc Đường Du quát: "Ngươi còn đứng ngây ra đó hả? Có biết gia gia ngươi và các thúc bá đang chờ bên ngoài không? Nhanh đi ra, không thì ta đánh gãy chân ngươi."
Bắc Đường Du quay sang Bắc Đường Ngạo: "Ta thật sự không hiểu cùng một huyết thống, vì sao lại có chuyện bên trọng bên khinh? Nhưng mà, ta cũng không trông mong gì ở nơi này nữa rồi.
Chuyện của A Cát vẫn chưa xong đâu."
Bắc Đường Du đi sớt qua mặt Bắc Đường Ngạo tiến về phía trước.
Bắc Đường Ngạo mắng qua kẽ răng: "Thằng nhãi này, nếu là ngày thường xem thử ta có tát cho ngươi mấy cái không?"
Sau khi ra cổng, bà mai họ Lý trùm khăn cho Bắc Đường Du và đỡ hắn lên kiệu hoa.
Kèn trống bắt đầu inh ỏi vang lên.
Bắc Đường Vũ đứng lại ở cổng phủ hừ lạnh vì hỏng mất chuyện tốt.
Y không ngờ Bắc Đường Du lại nhẫn nhịn được tới mức này.
Toàn bộ quá trình còn lại của hôn lễ diễn ra ở phủ quốc sư.

Bắc Đường Ngạo và Tây Định Hầu vốn không đội trời chung, hiển nhiên sẽ không cùng làm cao đường.
Bắc Đường Lẫm đành phải thay mặt đệ đệ ông ngồi vào vị trí cao đường của Bắc Đường Du.
Lễ xong, Bắc Đường Lẫm hồi phủ trước.
Tây Định Hầu vốn muốn dặn dò Phong Chi Danh mấy câu nhưng Sài Thất nhanh chóng nhảy vào ngăn lại: "Hầu gia, đêm nay là ngày vui của quốc sư, quốc sư còn phải đi tiếp đãi khách khứa xung quanh."
Tây Định Hầu hơi ngạc nhiên nhưng nghĩ cũng phải nên thôi.
Sài Thất đỡ tay hình nhân đã được Phong Chi Danh thi pháp nhìn không khác gì người sống đi tiếp rượu mọi người, vừa đi vừa sợ đến ú tim, không biết cái hình nhân này chống chọi được bao lâu.
Vẫn may Phong Chi Danh ngày thường không qua lại nhiều với ai, khó để lộ ra điểm gì.
Ngoài Tây Định Hầu, Sài Thất chỉ sợ gặp hai hảo hữu chí cốt của quốc sư nhà y Tiêu Nhan Dĩnh và Tiêu Trường Lân.
Quả thật, khi đến bàn của hai người này, bọn họ cứ tới tấp chuốc rượu cho hình nhân, Sài Thất có nói bao nhiêu cũng bị gạt đi.
Tiêu Trường Lân uống cạn ly rượu trên tay bèn hỏi: "Hiền huynh, hôm nay sao ta trông huynh có gì đó khang khác?"
Sài Thất dựng tóc gáy, nghĩ cớ lấp liếm: "Vương gia, người ta nói một đêm xuân thu đáng giá ngàn vàng, ngài và Túc vương cứ giữ quốc sư ở lại như vậy mà bỏ quên tân nương trống vắng trong hỉ phòng, hỏi sao quốc sư không lạ được? Quốc sư đây là đang bồn chồn khó yên."
"Đúng vậy!" Hình nhân gật gù phụ họa.
Tiêu Nhan Dĩnh choàng tay qua cổ Tiêu Trường Lân, dáng vẻ đã ngà say: "Thập nhất đệ tửu lượng tốt nhưng cũng nên biết điểm dừng.
Đến đây là được rồi, thả hiền huynh về với người cần huynh ấy nhất đêm nay đi."
"Nhưng ta cứ thấy..." Tiêu Trường Lân vẫn còn bứt rứt nghi hoặc, liền bị Sài Thất chen ngang chặn miệng: "Vương gia, Túc vương nói đúng đấy.
Ta đưa quốc sư về hỉ phòng trước.
Thỉnh hai vị vương gia thứ tội."
Sài Thất lôi vội hình nhân về hỉ phòng, nhét vào trong cửa, sau đó đứng ngớ ra.
Khi tiếp rượu thì y còn theo sát quản lý hình nhân được, nhưng đoạn gay cấn tiếp theo là động phòng phải tính thế nào đây? Mà khoan nói đến động phòng, chỉ mỗi việc giở khăn trùm đầu của tân nương và uống rượu hợp cẩn thì y đã bó tay rồi, cũng không thể nào nói quốc sư có sở thích lạ khi làm những chuyện này cần có hộ vệ như y đứng bên quan sát.
Ngay lúc Sài Thất đang vò đầu bứt tóc bên cạnh hình nhân, Bắc Đường Du đã lên tiếng: "Người đến là ai?"
Sài Thất ấp úng: "Ta là Sài Thất, hộ vệ của quốc sư.
Lần đầu người đến phủ đã gặp qua ta."
"Ừm, quốc sư có đến không?"
Sài Thất nhìn hình nhân, thật không biết nên trả lời là có hay không.

Bắc Đường Du tự gỡ khăn trùm đầu ra.
Sài Thất kinh ngạc: "Cái đó...phu nhân...!!!"
Bắc Đường Du đứng lên khỏi giường tiến gần hình nhân ngửi ngửi rồi xác định: "Khi nãy lúc bái đường ta đã nghi ngờ rồi.
Trên người của quốc sư có một mùi hương vô cùng đặc biệt, ngửi qua rồi liền không thể quên được.
Ta gặp quốc sư mấy lần, lần nào cũng đều ngửi được mùi hương đó nhưng người này thì không có.
Có phải hắn là xác chết biết đi do quốc sư luyện ra? Ta nghe thiên hạ nói quốc sư có cả đoàn quân xác chết."
Sài Thất trố mắt sững sờ: "Mũi của phu nhân quả nhiên tinh tường.
Quốc sư tiếp xúc nhiều với độc vật, để che giấu mùi tanh trên vảy bọn chúng để lại nên dùng ngải và đàn hương chế thành mùi hương riêng biệt gọi là Tố Y Hương.
Chỉ là, có một chuyện người đoán hơi sai.
Đây là hình nhân do quốc sư dùng giấy bùa tạo ra, không phải xác chết.
Quốc sư đúng là có sở thích chơi với xác chết nhưng làm gì có cả đoàn quân xác chết như thiên hạ nói? Nếu thế thì chẳng phải là quá đáng sợ rồi sao?"
Bắc Đường Du nghiêm mặt: "Vậy thì quốc sư đi đâu rồi? Ngay ngày thành thân lại lấy hình nhân ra bái đường với ta, lẽ nào sợ ta làm mất mặt ngài ấy?"
Sài Thất cũng rất khổ não về việc này: "Quốc sư chỉ nói đơn giản là có hẹn, còn lại thì ta không biết."
"Vậy đi bao lâu?"
"Không lâu, chỉ vài ngày thôi."
Bắc Đường Du nhíu mày lo lắng: "Vài ngày e là không kịp, ta đang cần tìm gấp một người.
Ngươi cử người của phủ quốc sư đi tìm giúp ta trước được không? Nếu như khi về quốc sư trách tội, ta sẽ quỳ xuống dâng roi, tuyệt đối không liên lụy đến ngươi."
Sài Thất cười nhẹ nhõm.
Y còn tưởng sẽ bị phu nhân làm khó, kêu gào đòi y phải tìm gấp quốc sư về động phòng.
Ngoài chuyện này ra thì những chuyện còn lại chẳng có gì to tát.
"Phu nhân cứ phân phó.
Trước khi đi quốc sư có nói sau này người trong phủ tùy ý phu nhân sai bảo."
Bắc Đường Du ngẩn ra, không nghĩ tới Phong Chi Danh lại đối tốt với hắn đến thế.
Nhưng mà, như thế cũng hay, đỡ cho hắn phải tốn công dè dặt trước sau..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.