Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 92: Hội đấu giá đan dược (1).




Trong ba ngày tiếp theo, Mặc Nguyệt không tiếp bất kỳ ai, tiến vào việc bế quan tu luyện, hoàn toàn không để ý đến việc bên ngoài.
Người Mặc gia liên tiếp đến tìm nàng, lại bị Như Mộng chặn ngoài cửa, làm cách nào cũng không thể gặp được nàng, chỉ có thể giậm chân quay về.
Mà ở trên phố truyền đi tin tức Thái tử điên cuồng tìm kiếm Y Sư, thậm chí là dùng hết mọi cách để tìm cho được nơi Đan Y Tông toạ lạc. Không ai biết vị thái tử này phát điên cái gì, khi không lại đi tìm Y Sư. Những người biết chuyện này cũng không có gì phản ứng, như thể Thiên Dạ điên cuồng như vậy không có chút xíu quan hệ nào với mình. Cũng đúng thôi, Thiên Dạ không điên mới là lạ, bản thân y đang ngồi trên ghế thái tử bao nhiêu người dòm ngó, chỉ cần bọn họ biết y không còn khả năng giao hợp với nữ nhân, bọn họ lập tức sẽ kéo y xuống nước.
Một thái tử không có công cụ nối dõi tông đường, không thể giao hợp với nữ nhân thì làm sao có thể ngồi lên ngôi vị chí cao vô thượng kia ? Làm sao có thể làm hoàng đế nếu không thể có con cháu ?
Tất nhiên, chuyện y bị những nữ nhân Mặc Nguyệt tặng biến thành thái giám cũng bị y áp chế, tuy không giết được những nữ nhân kia nhưng những kẻ chứng kiến đã bị y xoá bỏ hết.
Còn vì sao Thiên Dạ không thể đi tìm Mặc Nguyệt ? Chỉ cần một viên đan dược cấp hai, liền buộc y không thể nhớ rõ những nữ nhân đó, càng không thể nhớ được Mặc Nguyệt, mỗi khi nhớ đến chỉ có cơn đau thấu xương hành hạ.
Đan dược kiểu này Đan Y Tông thiếu ?
Đương nhiên là không !!!
Đáng thương nhất không phải là Mặc Liên sao ? Phu quân bị biến thành thái giám, không thể cùng nàng ta làm chuyện gì, Thiên Dạ để tránh nghi ngờ đương nhiên sẽ tìm một thị vệ cùng nàng ta ' Động phòng hoa chúc '. Mà nàng ta hoàn toàn không biết cái gì hết.
Thiên Dạ cũng đã đề phòng cẩn thận, nếu y không có cơ hội chữa trị thành công, đương nhiên phải để cho Mặc Liên mang thai trước, sau khi chữa trị thành công, chỉ cần giết đứa bé đi sau đó nạp vài tiểu thiếp là được.
Tất nhiên đây chỉ là tin phụ, tin chính đó là..... Hoàng cung Đông Trùng Quốc không biết bị ai một mồi lửa thiêu cháy toàn bộ, mà loại lửa này, không thể dập bằng nước bình thường, Thái tử và công chúa Đông Trùng Quốc đêm hôm vội vã chạy về nước, đến nữa đường lại xảy ra chuyện Cổ Vô Song bị hái hoa tặc.....bắt đi. Cổ Lạc Tư không biết vì sao 'vô tình' liên tục gặp phải thổ phỉ, về đến hoàng cung thì chật vật không chịu nổi, xem ra thần may mắn không đứng về phía hắn rồi.
Cổ Vô Song được tìm thấy bên cạnh cổng thành chính của phế tích hoàng cung Đông Trùng Quốc, thân thể không một mảnh vải che thân, trên làn da trắng nõn đầy vết thương xanh tím, nhìn mà ghê rợn.
Cũng vì chuyện này mà hoàng thất Đông Trùng Quốc nháo nhào không thôi, thậm chí kinh động đến cả Vân Trang Tông, nhưng nháo thế nào cũng không tìm được thủ phạm, hoàng thất Đông Trùng Quốc thậm chí dốc hết vốn mời đến những cao thủ trên toàn đại lục, muốn lùng bắt hung thủ. Mà nam nhân gây ra trận náo động này hoàn toàn không sợ hãi chút nào hết, ung dung ngồi trong phủ lật xem bức thư mới gửi tới, cũng không quan tâm việc hoàng thất nước nào đó tức muốn ói máu, hoàng đế thì tức đến nằm liệt giường không dậy nổi.
Với một đám cường giả đại lục kia, hắn lại càng không để vào mắt. Một đám cặn bã của đại lục cấp thấp này còn không đáng để hắn phải hao phí tâm tư.
Cũng trách không được hắn, mọi chuyện đều là Cổ Lạc Tư và Cổ Vô Song tự làm tự chịu. Chuyện Cổ Lạc Tư xâm nhập vào viện tử của Nguyệt nhi hắn không quên, một đao kia hắn làm sao hả giận, chuyện Cổ Vô Song xúi giục công chúa hai nước còn lại đến cầu thân làm Nguyệt nhi tức giận với hắn, hắn làm sao có thể buông tha nàng ta ?
Hắn không muốn phí tâm tư với hai nước kia, liền xuốn tay với một mình chủ mưu Đông Trùng Quốc, hắn như vậy là đã nhân từ lắm rồi.
Chuyện này làm không để lại dấu vết, bọn họ có tra đến hết đời cũng tra không ra ai là thủ phạm, càng không liên quan gì đến Đế Nguyệt Quốc.
Chuyện này...cũng coi như hắn thay nàng trút giận.
___________
Mặc Nguyệt biết tin từ miệng của Như Mộng, khỏi nói cũng biết chuyện này do tên nào gây ra. Nàng không ra tay đương nhiên chỉ còn lại cái tên Cửu hoàng tử gan to bằng trời trong hoàng cung kia thôi, còn ai dám đốt hoàng cung của người ta, chọc hoàng đế người ta tức suýt chết, bị cường giả của cả đại lục săn lùng vẫn vui vẻ ngày nào cũng chạy đến sân nhà nàng đòi cơm ?
Mặc Nguyệt nằm trên nhuyễn sạp ngáp một cái, uể oải cho trái nho vào miệng nhai, còn không quên liếc mắt nhìn cái tên yêu nghiệt đang cười đến thiếu đòn nằm bên cạnh ôm nàng nhắm mắt dưỡng thần, một lúc lại không quyên cọ cọ chóp mũi vào cổ nàng làm nũng. Mặc Nguyệt bất đắc dĩ nói :
-" Hôm nay là ngày tổ chức hội đấu giá đan dược, huynh đi không ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.