Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 90: Công chúa tới cầu thân (4).




Ả nha hoàn la đến tê tâm liệt phế, cơn đau thấm sâu vào đầu ả, hoảng sợ chiếm cứ trái tim ả, thân thể ả run rẩy kịch liệt, đôi chân bị cắt thành từng khúc thấm đẫm máu thành một mảnh, trong không khí nhất thời tràn ngập mùi máu tanh nồng, khó ngửi.
Ả nha hoàn la đến khản cổ, nhưng không ai đến nhìn cả, xung quanh sớm đã bị Thiên Xích Viêm phủ lên một màn kết giới, người ngoài muốn xâm nhập là điều vọng tưởng.
-" Tiện nhân, kỹ nữ, tiểu thư sẽ không tha cho ngươi...aaaa !"
Mặc dù cơn đau thấu xương nhưng ả nha hoàn vẫn điên cuồng hét ầm lên.
Thiên Xích Viêm càng lúc càng thấy chướng tai, ống tay áo khẽ vung lên một cách tao nhã, liền một đạo ánh sáng bắn ra, một cái lưỡi theo đó bay đi.
Ả nha hoàn chỉ có thể aa, căn bản không thể nói được lời nào. Thiên Xích Viêm lạnh lùng phun ra một câu, sát khí quanh người càng thập phần nồng nặc :
-" Miệng chó không phun được ngà voi !"
Mặc Nguyệt cười khanh khách, vui vẻ nói :
-" Huynh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả !"
-" Ta có viên ngọc quý trong tay rồi, đám cặn bã đó nên cút xa xa một chút, lượm lờ trước mặt càng thêm phần ngứa mắt !"
Thiên Xích Viêm dịu dàng ôm lấy nàng, cười cười gian xảo. Bàn tay to xiết chặt vòng eo mảnh khảnh của Mặc Nguyệt, cúi người hôn lên đuôi mắt nàng, hưởng thụ mùi hương thanh nhã trên người nàng.
Mặc Nguyệt không chút lưu tình chém bay đầu của ả nha hoàn, nhẹ nhàng tránh khỏi trư trảo của Thiên Xích Viêm, cười nhẹ nói :
-" Chúng ta cũng nên quay lại bàn tiệc rồi, trách cho có người đợi lâu...."
Người đợi lâu trong miệng nàng đương nhiên là ba vị công chúa và tên thái tử kia rồi. Còn về việc nàng không hỏi thân phận thật sự của Thiên Xích Viêm, nàng tin một ngày hắn sẽ tự nói cho nàng, còn cái vị hôn thê từ trên trời rơi xuống kia nữa.
Hai người vừa ngồi xuống vị trí của mình, Mặc Kinh Phong và Vân Nhược Vũ cũng đã trở lại, bởi vì hai người rời bàn tiệc một lúc, vừa vào liền thấy gương mặt đỏ bừng của ba nàng công chúa, ánh mắt luôn dán trên người Thiên Xích Viêm như mèo thấy cá, trong tâm Mặc Nguyệt dâng lên một cảm giác chán ghét.
Thiên Xích Viêm, lại chọc thêm hoa đào nữa !
Thiên Huyết Tô đột nhiên ho nhẹ một tiếng, có chút bất an liếc mắt qua Mặc Nguyệt :
-" Các công chúa có ý đến cầu thân với Viêm Tần Vương gia để thêm vững bền quan hệ các nước, này bởi vì Vương gia đã có hôn ước với Mặc đại tiểu thư, nhận định nàng làm chính phi, vì vậy các vị trí trắc phi đành ủy khuất các vị công chúa rồi ! Không biết Mặc đại tiểu thư nghĩ thế nào ?"
Choang !
Phốc !!!!
Lời ông vừa dứt, tiếng ly vỡ vang lên, đồng thời Vân Nhược Vũ đoan trang ngồi ở vị trí cũng không nhịn được phun ra một ngụm nước.
Tiếp xúc với Mặc Nguyệt lâu ngày, theo như Vân Nhược Vũ biết, Mặc Nguyệt có sự chiếm hữu rất cao, tuyệt đối ghét nhất những dạng nữ nhân muốn bò lên giường với nam nhân của nàng (Mặc Nguyệt). Thiên Xích Viêm lại vô cùng sủng nàng, trong mắt ngoài nàng ra quả thật không có bất kỳ nữ nhân nào, hắn cũng không cho nữ nhân đến gần mình, nếu không phải Vân Nhược Vũ nàng được hắn xem là đại tẩu tương lai mới không bài xích nàng thì nàng đã bị hắn một chưởng đánh chết tươi !
Còn về phần Mặc Kinh Phong rất cưng chiều muội muội, sẽ không để nàng chịu một chút ủy khuất huống hồ bắt muội muội của hắn hầu chung một phu quân với ba mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.....
Quả nhiên Mặc Kinh Phong máu xông tới não, quăng ly rượu xuống đất, hung hãn đứng dậy quát :
-" Tuyệt đối không thể ! Như vậy là ủy khuất muội muội ta !"
-" Uỷ khuất nàng ? Mặc công tử, chúng ta mới là người ủy khuất đây, đường đường là công chúa cao quý phải đi làm trắc phi, chính là nhục nhã chúng ta rồi, nhưng, vì nam nhân mình yêu chúng ta vẫn cam lòng chịu ủy khuất, cho dù làm thiếp cũng không sao, nếu không nàng làm sao có thể so với chúng ta ?"
Lệnh Hồ Tuyết Nhu đứng dậy, cao cao tại thượng nhìn Mặc Kinh Phong, hiên ngang lẫm liệt nói. Nàng ta vì tình yêu mà chịu ủy khuất, cho dù làm thiếp cũng cam tâm, huống chi ba nàng công chúa đều là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành, lại tình ý nồng nàn như vậy, bất kể là nam nhân nào cũng sẽ cảm động.
Choang !!
Mặc Kinh Phong mắt phun ra lửa giận, vốn định nói lại nghe tiếng ly vỡ, rượu chảy xuống từ tay Thiên Xích Viêm lại từ từ bốc hơi lên, mảnh vỡ của ly cũng hoá thành tro bụi.
Thiên Xích Viêm mặt lãnh lệ, đáy mắt loé lên hung quang, nhẹ nhàng phun ra một câu :
-" Ngươi nói đúng, đừng so sánh ngươi với nàng, ngươi...không xứng !"
Vốn Lệnh Hồ Tuyết Nhu sẽ cho là hắn cảm động mà có cái nhìn tốt hơn về mình, nhưng lại bị lời nói của hắn đánh gãy tâm tư.
Nàng ta.....không xứng ?
Không thể nào !
Nàng ta đường đường là công chúa một nước, thân phận cao quý, tình ý đối với hắn lại nồng nàn như vậy, tại sao hắn một chút động tâm cũng không có ?
Lăng Quân Dao mỉm cười đứng lên, điền đạm đáng yêu nhìn hắn :
-" Ta biết vương gia rất thích vương phi, chúng ta tin rằng có một ngày, tình yêu của chúng ta sẽ tới được vương gia, được hầu hạ vương gia chính là phúc phận của chúng ta..."
-" Công chúa, ngươi có biết lời này của ngươi thập phần giống kỹ nữ không ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.