Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 57: Chặn giết (2).




Lam Tường nhìn những mảnh ngọc vỡ rơi dưới chân, hàn khí toả ra bức tất cả người Lam gia lùi xa ông ta. Bỗng một quyền hung hăng giáng lên cây cột khổng lồ bên cạnh.
Ầm !!!
Cây cột căn bản không thể trụ nổi dưới lực đạo mạnh mẽ, liền ầm ầm xụp xuống. Tất cả người Lam gia hung hăng nuốt nước bọt, tái mét mặt mũi.
Ông ta phất tay, một đạo Linh Lực bao phủ lên những mảnh vỡ ngọc bài, một hình ảnh từ từ hiện lên. Hình ảnh hiện rõ hai gương mặt giống nhau như đúc ra từ một khuôn. Một đôi tuấn nam mĩ nữ ập vào mắt Lam Tường, ông ta bỗng nghiến răng nghiến lợi nói :
-" Mặc Kinh Phong ! Huynh muội Mặc gia !!!!"
Nói đến nữ tử xinh đẹp thì ông ta không quan tâm, nhưng thiếu niên kia ông ta vĩnh viễn không bao giờ quên. Kẻ đã đạt đi vị trí đệ tử hạch tâm của trưởng tử ông ta Mặc Kinh Phong. Nếu không phải hắn nhi tử ông ta đã được Vân Trang Tông nhận làm đệ tử hạch tâm, hưởng mọi vinh quang, này bây giờ còn dám giết một đôi nhi nữ cùng đệ tử Lam gia. Nói không giận, có trời mới tin !
-" Đại trưởng lão, tam trưởng lão, đi ! Đi giết đôi cẩu huynh muội đó với bổn gia chủ !"
Dứt lời, ông ta hoá thành một đạo quang, xách theo đại trưởng lão, tam trưởng lão bay khỏi Lam gia hướng đến Chi Minh sơn mạch.
_Bên trong sảnh nghị sự của Đan Y Môn_
Các trưởng lão và ba trưởng môn đều đã tề tụ đầy đủ. Tuy rằng là bát đại trưởng lão của Đan môn và Y môn, nhưng nếu thật sự nói đây là trưởng lão, Mặc Kinh Phong cũng không muốn tin vào mắt mình, nhất là hai đại trưởng lão, tuổi tác cũng chỉ 10 đến 11 tuổi.
Thế giới này cũng thật huyền huyễn !
-" Đây là huynh trưởng ta, hôm nay ta đưa huynh ấy đến là muốn giới thiệu với các người."
Mặc Nguyệt ngồi ở chủ vị, cười thản nhiên nói. Mà các trưởng lão và ba vị trưởng môn cũng tò mò nhìn sang thiếu niên tuấn tú bên cạnh Mặc Nguyệt, một nữ tử xinh đẹp trong đó che miệng cười duyên :
-" Quả là huynh trưởng của tông chủ, giống nhau như một."
-" Diễm My trưởng lão, không phải ngươi đánh chủ ý lên người đó chứ ?"
Thiếu niên nhỏ tuổi nhất ngồi cạnh Như Mộng bỗng cất giọng trào phúng.
Diễm My là nhị trưởng lão Y môn, trong cả tông phái không ai không biết. Chỉ mới 15 tuổi đã có thực lực Nguyên Anh sơ kỳ, mà thân thể lại như của nữ tử trưởng thành, xinh đẹp yêu mị, phóng mị nhãn một cái liền có thể khiến nam nhân gục ngã. Không biết nàng đã khiến cho bao nam nhân trong tông môn điên đảo !
Mắt phượng Diễm My khẽ đảo, phong tình vạn chủng hướng thiếu niên nhỏ tuổi nháy mắt :
-" Đại trưởng lão~ sao người lạnh lùng như thế !"
Thiếu niên nhỏ tuổi được gọi là đại trưởng lão căn bản không thèm để ý, một mặt ngoảnh mặt làm ngơ, cũng không có ý muốn đáp trả. Diễm My có chút khó chịu, bĩu môi quay đi.
-" Đại trưởng lão, nhị trưởng lão, hai người đừng cãi nhau nữa."
Hồ Tô Lệ có chút bó tay với hai người, Diễm My tuy là nhị trưởng lão Y môn, nhưng thiếu niên nhỏ tuổi kia lại là đại trưởng lão Đan môn Bạch Kiến Đằng. Hai người một là yêu tinh câu hồn đoạt phách, một là thiếu niên băng sơn ngàn năm, cả hai đều thuộc dạng cứng đầu, mỗi lần gặp nhau đều không cho nhau sắc mặt tốt, quả đúng là làm người ta đau đầu.
Tất cả người trong sảnh không khỏi bật cười, Mặc Nguyệt khoé miệng giật giật, người của mình, sao ai cũng có tính tình quái dị như vậy ?
-" Tốt, hôm nay ta muốn nói cho các vị trưởng lão và trưởng môn biết, chúng ta sẽ tổ chức một buổi đấu giá cuối cùng trên đại lục này !"
Lời nàng vừa nói làm tất cả mọi người không tránh khỏi kinh ngạt, buổi đấu giá cuối cùng ?
Trưởng môn Võ môn có chút nghi ngờ, hỏi :
-" Tông chủ, vì sao lại là buổi đấu giá cuối cùng ?"
Mặc Nguyệt mỉm cười yếu ớt, từ từ nói :
-" Các ngươi cũng biết, trên đời này không chỉ có một phiến đại lục, tất cả các đại lục đều được ngăn cách bởi dãy Ma Thú Sâm Lâm. Riêng chỉ có Đông đại lục và Nam đại lục lại không bị ngăn cách, dù sao Đông đại lục này cũng là đại lục cấp thấp nhất, Nam đại lục mới có cường giả. Đến nơi đó, thế lực chúng ta mới phát triển thật sự."
Tất cả mọi người không khỏi bốn mắt nhìn nhau, lại gật đầu, đồng thanh :
-" Tuân lệnh tông chủ !"
Nàng đứng lên, khẽ duỗi eo, nhìn Liễu Nham :
-" Việc di dời Đan Y Tông, giao cho ngươi vậy ! Ca ca, đi thôi."
Lúc nàng chuẩn bị rời đi, một đệ tử bước vào, cũng kính nói với trưởng môn Võ môn :
-" Trưởng môn, ba đệ tử họ Lam vừa bị trục xuất rồi ạ !"
-" Lam gia ?"
Mặc Nguyệt đáy mắt loé lên một đạo quang mang không dễ phát hiện, môi khẽ cong :
-" Có phải người Lam gia không ?"
Đệ tử kia nhìn mặt nàng không nhớ nàng là ai, nhưng vẫn cung kính đáp :
-" Vâng."
Có thể đứng cùng các trưởng lão, thân phận nàng sớm đã không phải bình thường.
Mặc Kinh Phong cũng không nói gì, quay đầu thấy nàng đang nhìn hắn, cả hai rất hiểu ý, gật đầu với nhau sau đó vọt khỏi sảnh, hoá thành hai đạo quang biến mất trong tầm mắt mọi người.
Hai huynh muội nàng không phải người lương thiện, gây thù với nàng kiếp trước, kiếp này tuyệt đối đừng mong có thể sống tốt ! Nợ máu, phải trả bằng máu !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.