Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 187: Đan Y Tông gặp nguy (2)




Hai phụ nữ nói chuyện vô cùng hoà thuận hăng say, lại thêm Tiểu Điểu Nhi ở bên cạnh ngọt ngào nói vài câu, quan hệ không tự chủ trở nên thân thiết hơn.
Phượng Thiên Tử Mạc cũng bày tỏ rất thích đứa con dâu Vân Nhược Vũ và tiểu tế Thiên Xích Viêm.
Quan hệ càng thên gắn kết.
Vào ngay lúc ba người nói đến vô cùng hăng hái, ngọc bội trên eo Mặc Nguyệt đột nhiên phát ra một luồng sáng trắng, sau đó ngọc bội lấy mắt thường có thể thấy được từ từ nứt vỡ.
Choang !!!
Ngọc bội vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, mặt Mặc Nguyệt đột nhiên tái mét đi.
Một cỗ lửa giận bừng bừng cháy lớn trong lòng nàng, đáy mắt nàng hung quang bao phủ, thập phần đáng sợ.
-" Con có chuyện phải đi trước, phụ thân người chăm sóc Tiểu Điểu Nhi giúp con !"
Mặc Nguyệt vừa dứt lời, thân hình nàng đã phóng đi mất dạng, Tiểu Điểu Nhi tay sờ sờ lên môi, ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì xảy ra.
Mẫu thân sao lại tức giận rồi ?
Cơ hồ cơn giận cũng không nhỏ nha...
Phượng Thiên Tử Mạc cũng mặt đầy mộng bức.
Rốt cuộc là chuyện gì mới khiến cho nữ nhi trầm tĩnh bộc lộ cơn giận lớn như vậy ?
_____________________
Thiên Xích Viêm còn đang vô cùng buồn chán ngồi chọc chọc gốc cây, lòng có chút sợ hãi nhạc phụ tương lai sẽ có thành kiến với mình, dẫu sao trước khi Mặc Nguyệt trở lại, có nhiều lần Phượng Thiên Tử Mạc đánh giá hắn, làm hắn cảm thấy vị nhạc phụ này có lẽ không thích hắn lắm.
-" Viêm !"
Nghe tiếng gọi dịu dàng lại mang theo lửa giận áp chế, Thiên Xích Viêm khó hiểu quay lại.
Nàng đang giận sao ?
Nhìn đôi lông mày nhăn chặt của Mặc Nguyệt, Thiên Xích Viêm đi lên nhẹ nhàng xoa trán cho nàng, ôn nhu hỏi :
-" Có chuyện gì vậy ?"
-" Tông môn bị tấn công, huynh đi với ta một chuyến đi !"
Tông môn ?
Phượng Thiên Tông không phải vẫn rất an bình sao ?
Không lẽ là Đan Y Tông xảy ra chuyện ?
-" Ừm !"
Thiên Xích Viêm và Mặc Nguyệt cưỡi phi kiếm, hướng về Đan Y Tông phóng đi.
Cái ngọc bội kia là trong tình trạng nguy cấp mới phát động, ngọc bội nứt vỡ chứng tỏ Đan Y Tông xảy ra chuyện vô cùng nguy hiểm, tất cả Nguyên Anh tu sĩ cũng không chặn được mối nguy này !
__________________
Lúc này ở trước cổng Đan Y Tông, một cái Nguyên Anh tu sĩ bị đánh bay, phun ra một búng máu, hung ác trừng trừng nhìn lão giả lơ lửng trên không trung.
Lão giả có vẻ chật vật, nhưng đối với việc bị nhiều Nguyên Anh tu sĩ như vậy công kích vẫn có thể đứng vững, người này thực lực chắc chắn chắn phải trên Nguyên Anh.
Là Linh Tịch !
Lão giả này là một cường giả Linh Tịch !
Nhị phó tông chủ Như Mộng đang bế quan tấn cấp, phó tông chủ Liễu Nham có việc phải chạy ra ngoài, bọn họ bao nhiêu Nguyên Anh cùng Kim Đan vây công vẫn chỉ có thể đả thương đối phương một chút.
Linh Tịch quả nhiên khủng bố hệt như lời đồn !
Bây giờ bọn họ chỉ còn một hy vọng, tông chủ mau quay về !
Lão giả liếc qua đám thiếu niên thiếu nữ Nguyên Anh cùng Kim Đan, mặt âm trầm đến đáng sợ :
-" Giao Phục Cốt Đan ra đây, lão phu sẽ bỏ qua cho các ngươi !"
Một thiếu niên Nguyên Anh chống kiếm đứng dậy, gào lớn :
-" Ta phi, thân là một tông phái lớn lại đi làm thổ phỉ, muốn đan dược ? Nằm mơ !!!"
Phục Cốt Đan là đan dược Tứ phẩm, do đích thân Mặc Nguyệt luyện chế, trong tông môn không có bao nhiêu viên, muốn bọn họ giao ra là không có khả năng !
Lão giả hừ một tiếng, mặt càng âm trầm hơn, đáy mắt là một mảnh ác độc.
Đan Y Tông không lớn, nhưng có rất nhiều người còn trẻ đã là Nguyên Anh tu sĩ cùng Kim Đan tu sĩ, lại có đan dược Tứ phẩm, đáng tiếc không có Linh Tịch trấn tông, nếu không tông môn này sẽ là tông môn vô cùng đáng sợ.
-" Không giao ? Vậy các ngươi chết đi !"
Lão phất tay, một luồng lực lượng cường đại hướng thiếu niên kia đánh tới, phải ba Nguyên Anh khác cùng hợp lực mới miễn cưỡng chống đỡ, nhưng vẫn bị bức lui.
Lão giả lại vung kiếm, Linh Lực tụ lại, toả ra ánh sáng bạc trắng. Cỗ lực lượng đè ép thân thể hướng về phía trước chém tới.
-" Lão bất tử, ngươi muốn chết !"
Tiếng rống giận bao hàm sát ý nồng đậm vang lên, lão giả mày nhíu chặt, một cỗ nguy hiểm xộc thẳng lên đầu.
Dị hoả nóng bỏng thiêu da cháy thịt bùng lên dữ dội, Vô Diệm Tâm Liên như nước lũ bao trùm cả một vùng rộng lớn, lão giả bị Vô Diệm Tâm Liên vây ở bên trong, mồ hôi túa ra như mưa.
Dị hoả !
Lão cắn răng, kiếm chém xuống liền bị dị hoả cắn nuốt đến không còn mảnh vụn.
Mà ở cách đó không xa, thiếu niên bé bằng hai ngón tay, chân vắt chéo đầy tùy hứng, môi cong lên một độ cong ác liệt. Thiếu niên giống như tinh linh đỏ rực rỡ, lại mang theo cỗ uy áp muốn đè chết người.
Vô Diệm Tâm Liên nhìn lão giả vùng vẫy bên trong ngọn lửa, mỉm cười thoạt nhìn vô cùng ngây nhô.
-" Lão bất tử, thích làm đạo tặc thổ phỉ như vậy à ?"
Giọng nói lành lạnh vang lên, lão giả ngước mắt, ập vào mắt ả là một tà váy xanh ngọc bích xinh đẹp. Thiếu nữ vành mắt cong cong, thoạt nhìn như đang nở nụ cười rạng rỡ, thực chất thanh kiếm trên tay nàng lại khiến nàng trở nên hung ác vô cùng.
-" Ý ngươi là gì ?"
Lão giả xoay xung quanh, nghĩ cách trốn khỏi vòng lửa.
-" Chạy đến trước tông môn của ta la làng ăn cướp, còn giễu võ gương oai, đả thương đệ tử tông ta, bây giờ hỏi ta có ý gì ? Lão bất tử, đầu ngươi có vấn đề đúng không ?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.