Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 103: Cùng ôn chút chuyện xưa đi (3)




Như Mộng hoàn toàn không nhận ra, trong giọng điệu trách móc của Liễu Nham ẩn ẩn một chút nhu hoà sủng nịnh không dễ phát hiện.
Mặc Lệ trừng mắt, cắn cắn môi, hai hàng nước mắt bắt đầu chảy xuống, nàng ta khóc đến hoa lê đái vũ, gương mặt thanh tú càng thêm động lòng người :
-" Công tử, tiểu nữ không biết rốt cuộc Mặc gia đã làm sai ở đâu ? Nếu có tiểu nữ mong công tử nể tình phụ thân là Trúc Cơ cao kỳ cường giả mà rộng lòng tha thứ !"
Giọng nàng ta trong trẻo, lại thêm tiếng nức nở khóc làm người ta thương tiếc không thôi. Đáng tiếc Liễu Nham đến nửa con mắt cũng lười nâng, hoàn toàn không nhìn Mặc Lệ lấy một cái !
Mặc Lệ thấy Trúc Cơ cao kỳ không đả động được hắn, bèn nói thêm :
-" Công tử, về phần nữ nhân bên cạnh người vốn là nha hoàn thiếp thân của đại tỷ ta, đại tỷ nàng....nàng vốn rất xinh đẹp nhưng không tinh thông cầm kỳ thi hoạ, lại tính tình không ra sao, kiêu căng ngang ngược, dùng vẻ đẹp của mình để câu dẫn Viêm Tần Vương, khiến Viêm Tần Vương từng có lần trở mặt với hoàng thượng, nhiều lần dụ dỗ Vương gia ra tay với hoàng huynh hoàng muội của mình. Chủ tử như thế nha hoàn sẽ chẳng tốt đẹp gì, tiểu nữ hy vọng công tử đừng để nhan sắc của nàng đánh lừa, tâm địa của nàng chính là rắn rết, tiếp cận công tử chỉ vì công tử là người Đan Y Tông ! Nha hoàn này căn bản là tiện nhân."
Mặc Lệ hiên ngang lẫm liệt nói, ánh mắt thành khẩn dán lên trên người Liễu Nham, khi chuyển sang Như Mộng lại chán ghét vạn phần.
Nàng ta nói vô cùng chính nghĩa, nếu người không biết sẽ cho rằng nàng ta nói là sự thật, đáng tiếc lời này nàng ta nói với sai người rồi. Và nói ra lời này sẽ khiến nàng ta phải hối hận !
Liễu Nham ngẩng đầu, liếc đôi con ngươi sâu thẳm về phía Mặc Lệ, vốn nàng ta cho rằng đã hấp dẫn sự chú ý của hắn, nhưng một khắc sau, áp lực lớn như một ngọn núi đè lên người nàng ta khiến nàng ta phun ra một ngụm máu tươi, mặt mày trắng bệch.
-" Lệ nhi !"
An di nương bị trói bên cạnh các di nương khác vội vàng la lớn, sợ hãi bao trùm lấy cả người của bà ta.
Từng giọt mồ hôi lăn theo gò má trắng bệch của Mặc Lệ nhỏ giọt xuống đất. Bây giờ trong lòng nàng ta dâng lên một nổi sợ hãi, nàng ta có thể cảm nhận một đôi mắt đằng đằng sát khí đang nhìn chằm chằm vào nàng ta.
Phanh !!!
Một bàn chân đạp lên mặt nàng ta, ép nàng ta ngẩng đầu nhìn vào nam tử khủng bố trước mặt. Hắc bào bay múa, mái tóc đen theo cuồng phong vũ động.
Lách tách....lách tách.....
Trên tay Liễu Nham vang lên tiếng lách tách, ngọn lửa bao phủ hai bàn tay của hắn, nhiệt độ xung quanh lập tức tăng vọt.
-" Tiện nhân trong miệng ngươi.....là phó tông chủ Đan Y Tông !"
Mặc Lệ trừng lớn, sợ hãi lan tràn ra khắp cơ thể, cả người run rẩy lợi hại.
Không thể nào !
Một nha hoàn nho nhỏ, làm sao có thể là phó tông chủ Đan Y Tông ? Rõ ràng là gạt người ! Nàng ta có bản lĩnh gì chứ ?
Nếu Như Mộng là phó tông chủ Đan Y Tông, vậy....vậy Mặc Nguyệt chẳng phải......
Thuân thị và Du thị càng thêm không tin, Thuân thị liều mạng lắc đầu :
-" Không thể nào, không thể ! Phế vật Mặc Nguyệt làm sao có thể..."
-" Hửm ? Bổn tông chủ vừa nghe ai nhắc đến mình vậy nhỉ ?"
Mặc Nguyệt dưới ánh trăng xuất hiện, lam y như nước, thanh nhã xinh đẹp. Trong mắt nàng ẩn ẩn chút hung tàn đáng sợ, khuôn mặt tinh xảo không tỳ vết, môi cong lên một độ cong nhất định.
Trên tay nàng xách theo hai người đầu tóc rối xù, cẩm bào màu vàng nhếch nhác khó coi, nhưng so với Mặc Đặc vẫn tốt hơn một chút xíu.
Phịch !
Phịch !
Hai người bị xách trên tay bị quăng mạnh xuống đại sảnh, đau đớn khiến hai người đồng thời kêu lên một tiếng. Nếu nhìn kỹ một chút ai cũng có thể nhận ra, hai người này là Thiên Dạ và Mặc Liên.
Thấy Mặc Nguyệt đến, tất cả những người Đan Y Tông đều lập tức quỳ xuống, kể cả Như Mộng và Liễu Nham cũng không ngoại lệ.
-" Tham kiến tông chủ !"
Mặc Kinh Phong theo sau cũng không bất ngờ về tình cảnh trong Mặc phủ, nhìn thấy Mặc Đặc nằm ở trên đất không thể nhúc nhích, Mặc Lệ phun máu co giật nằm bên cạnh cây cột khổng lồ, trên gương mặt thanh tú còn in nguyên dấu hài của Liễu Nham, lòng lập tức cảm thấy rất thống khoái.
-" Các ngươi lui hết ra ngoài, ta và ca ca có chuyện muốn tâm sự với phụ thân mẫu thân và các muội muội !"
Mặc Nguyệt phất phất tay, không kiên nhẫn đem toàn bộ người đuổi ra ngoài hết, chỉ để lại một nhà Mặc gia.
Nàng ung dung cùng Mặc Kinh Phong hai người ngồi xuống chủ vị. Tự rót cho mình một chén trà, Mặc Nguyệt cười híp mắt, nói :
-" Trong các ngươi ai có thể trả lời vì sao ta lại ra tay với các ngươi không ?"
-" Mặc Nguyệt, con bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa như ngươi, Mặc gia nuôi ngươi lâu như vậy mà ngươi dám làm thế với chúng ta ? "
Mặc Tâm tức giận rống lớn.
-" Trả lời sai rồi !"
Mặc Kinh Phong lắc đầu, thất vọng nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.