5.
Tôi nắm chặt bài văn trong tay, rời khỏi văn phòng.
Bên ngoài ánh nắng rực rỡ, cực kì chói mắt.
Khương Nguyệt đứng ở góc hành lang chờ tôi.
Trên mặt bày ra nụ cười dịu dàng trước sau như một:
"Tiểu Huỳnh."
"Cô giáo tìm em có chuyện gì thế?"
Tôi không để ý tới chị ta, thẳng lưng đi về phía trước.
Trong khoảnh khắc bước qua, chị ta bỗng hạ giọng nói với tôi:
"Bỏ cuộc đi."
"Cuộc thi này là tình tiết chủ chốt trong cốt truyện, tao nhất định phải giành hạng nhất."
Tôi dừng lại, quay đầu nhìn vẻ mặt luôn luôn thong dong bình tĩnh của Khương Nguyệt.
"Tôi sẽ viết ra một bài thi tốt hơn rồi nhận 30 điểm cộng đó."
Khương Nguyệt bật cười, giọng điệu vô cùng khinh thường:
"Mày không có cơ hội đó đâu, Tiểu Huỳnh."
"Ông trời vĩnh viễn đứng về phía tao, mày không tin thì cứ chờ xem đi."
Buổi học sau đó tôi mất tập trung, nghe tai này ra tai nọ.
Đến tiết ngữ văn, giáo viên khoa trương khen ngợi Khương Nguyệt, khen bài thi của chị ta viết rất xuất sắc, sau đó còn bóng gió phê bình:
"Hy vọng rằng một số bạn trong lớp ta hãy giữ tâm lý đúng đắn, đừng vì
ghen ghét mà huỷ hoại tương lai của bản thân."
Cô ấy không nói rõ tên nhưng cả lớp đều quay sang quan sát tôi.
Nhẫn nhịn sự khó chịu không ngừng dâng trào, tôi vẫn thẳng lưng đối diện.
Bàn trước có người nhỏ giọng lẩm bẩm một câu:
"Da mặt dày thật đấy."
Tuy rằng tôi không phải kiểu người đáng yêu dễ mến, thế nhưng vốn dĩ quan hệ với bạn bè trong lớp cũng không kém.
Khương Nguyệt chỉ đến hơn một tháng đã dễ dàng lấy đi tất cả mọi thứ của tôi.
Tôi bỗng nhiên rất nhớ Chu Hoài.
Đến lúc này tôi mới nhận ra, dường như bên cạnh mình chỉ còn mỗi anh ta...
Bình thường Chu Hoài một hai tiết học không gặp tôi sẽ liên tục gửi tin nhắn đột nhiên từ sáng tới giờ lại yên lặng khác thường.