Ác Mộng

Chương 22:




22.
Mùa xuân năm sau, một bộ phim khoa học viễn tưởng được chuyển thể từ "Vũ trụ choáng váng" đã phát hành.
Trong một tháng, bộ phim ấy thu về 60 tỷ đô la.
Khả năng đầu tư của Giang Đài Tuyết đã giành được quyền thừa kế nhà họ Giang về cho cô.
Huống chi lúc này Giang Xuyên đã trở nên vô cùng suy sụp.
Sau khi hắn và Khương Nguyệt chia tay, Khương Nguyệt lập tức đá hắn ra khỏi công ty.
Giống như là vào lúc này, tiểu thiếu gia ngày nào mới ý thức được rằng mặt trăng không nhiễm bụi bặm trong mắt hắn, thật ra là một người ích kỷ đến nhường nào.
Hắn bắt đầu uống rượu, say rượu chạy đến tìm tôi.
"Khương Huỳnh, anh nhận lầm người rồi, người anh thích phải là em mới đúng. Những cuốn sách kia đều là em viết..."
Hắn say khướt, còn còn chưa nói xong đã bị người của Giang Đài Tuyết lôi trở về.
Cô ấy hiện giờ đã là người nắm quyền của nhà họ Giang.
Tôi và cô ấy cũng trở thành bạn bè khá thân thiết.
Lúc chơi cờ, cô đặt xuống một quân đen, đột nhiên mở miệng:
"Đến lúc thu lưới rồi."
Công ty của Khương Nguyệt, trong một đêm bỗng nổ mìn.
Việc chị ta nuốt tiền của nhà đầu tư, âm thầm chuyển vào tài khoản cá nhân của mình đã bị phơi bày.
5 năm trốn thuế lên tới 1 tỷ đồng.
Thế nhưng so với chuyện phía sau, chuyện đó vẫn chưa tính là nghiêm trọng.
Sau khi đá Giang Xuyên ra khỏi công ty, không có nguồn lực, không đủ đầu óc kinh doanh, cốt truyện đã đi đến một phần chị ta không rõ.
Trông thấy tiền vốn sắp không chịu nổi ——
Chị ta đã nhận được tài trợ từ một công ty nước ngoài.
Ý định kiểm soát thị trường tài chính trong nước.
Sau khi tin tức được tung ra, chị ta tự biết mình không còn đường lui, vì thế kéo Giang Xuyên đã đá ra ngoài vào cùng, muốn đồng quy vu tận với hắn.
Cuối cùng, Khương Nguyệt bị kết án tử hình.
Giang Xuyên vào tù vì phạm tội kinh tế.
Nhưng năm thứ hai lãnh án, hắn bỗng đứt tay gãy chân, thê thảm chết trong tù.
Mà tôi gặp lại Chu Hoài tại một hội nghị chuyên đề.
Anh ta gầy hẳn đi, khuôn mặt tiều tuỵ, hầu như không dám nhìn thẳng vào mắt tôi.
"Rất xin lỗi, Tiểu Huỳnh, thật sự xin lỗi..."
Nếu Giang Xuyên có thể dần dần thức tỉnh, nhận ra tất cả sai lầm.
Chắc hẳn anh ta cũng thế.
Tôi suy nghĩ một chút, nghiêm túc nhìn anh ta:
"Thật ra, Chu Hoài, khi chúng ta còn ở bên nhau, tôi đã thật sự thích anh."
Chỉ vì những lời này, anh ta không thể đi ra ngoài.
Sau đó nghe người ta nói, tinh thần anh ta dần dần có chút bất ổn.
Tuy nhiên, nó chẳng liên quan gì tới tôi cả.
Lễ tốt nghiệp đại học của tôi, Phương Gia Ngọc và anh trai cậu ấy đến chúc mừng, sau đó vui vẻ đến độ uống say, được bạn trai đón về.
Trong xe chỉ còn lại tôi và Phương Gia Triều.
Anh không uống rượu, tay đặt trên vô lăng, nghiêng đầu cười với tôi:
"Nói thật, anh không nghĩ em có thể làm được như vậy."
Dưới ánh đèn xe mờ ảo, khuôn mặt xinh đẹp của anh giống như có sức quyến rũ mê hoặc lòng người.
Tôi lắc lắc đầu, nghiêm túc nhìn anh:
"Cảm ơn anh đã luôn giúp đỡ em."
"Em nên cảm ơn sự nỗ lực của mình."
"Anh có thể nhìn thấy dòng số phận của tất cả mọi người, nhưng chỉ có em là không giống với những người khác."
"Bị lấy đi tất cả vẫn có thể đứng lên, Khương Huỳnh, em rất giỏi."
"Gia Ngọc nói anh chưa bao giờ khen ai cả."
"Ừ, bởi vì anh chướng mắt tất cả mọi thứ trên thế giới này."
Anh nở nụ cười, trong giọng nói đè thấp có thêm ý tứ dụ dỗ:
"Em là ngoại lệ duy nhất."
"Có muốn yêu đương với anh không?"
Thành thật mà nói, anh ấy sử dụng khuôn mặt này, dùng giọng điệu như thế tỏ tình.
Đúng là rất hấp dẫn.
Nhưng tôi đã từ chối.
"Em có chút sợ anh, bởi vì anh có thể nhìn thấy chuyện người khác không nhìn thấy."
Tôi thẳng thắn nói:
"Hơn nữa hiện tại em đã hiểu rồi."
"Tác phẩm của em thuộc về em, tư duy của em, số tiền em kiếm được cũng sẽ không bao giờ phản bội em, nhưng tình yêu là người khác cho, vì vậy bất cứ lúc nào cũng có thể thu hồi."
Anh nhướng mày:
"Em không tin anh sẽ vẫn yêu em sao?"
Tôi chân thành trả lời:
"Không tin."
Phương Gia Triều bật cười:
"Thật ra anh cũng không tin."
Sau này nhớ về ngày hôm đó, tôi hỏi lại anh câu hỏi cũ:
"Bây giờ anh còn nhìn thấy số phận của em không, nó trông thế nào vậy?"
"Vận mệnh của em cầm bút rơi chữ, từng chữ thành sách."
Anh nói:
"Khương Huỳnh, em đang tự viết lên cuộc sống của em."
"Chúc mừng em."
10 năm sau.
Khi tôi đại diện cho văn học của đất nước tôi, đứng trên bục nhận giải thưởng văn học cao nhất thế giới, cầm chiếc cúp rồi nhớ lại nhiều năm qua.
Mới giật mình phát hiện bản thân không biết từ khi nào, đã từ trong cơn ác mộng tối tăm kia đi ra.
Bữa tiệc mừng buổi tối, là Phương Gia Ngọc tổ chức cho tôi.
Khi máy ảnh phỏng vấn quay về phía tôi, tôi cầm ly rượu, suy nghĩ một chút.
"Cả cuộc đời tôi có thể chưa chạm tới đỉnh cao nhất của văn học."
"Nhưng chỉ cần có một cây bút, tôi sẽ không ngừng sáng tạo."
"Bộ não con người, suy nghĩ, tư duy có thể tạo ra hàng ngàn khả năng."
"Cho nên —— kính văn tự, kính sáng tác, kính văn học."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.