Ác Ma Rất Khuynh Thành

Chương 66: Ngân xà




Edit: Mặc Doanh
Beta: Lạc Huyên
••• === ====== === •••
“Tiểu Quai!” Băng Huyết hét to một tiếng đầy sợ hãi, thấy cột nước màu bạc sắp đổ lên người Tiểu Quai nhưng nó lại không thể tránh, Băng Huyết không hề nghĩ ngợi, lắc mình, lấy tư thế cực kỳ kinh ngạc, vọt đến trước mặt Tiểu Quai, đồng thời nhanh chóng thúc dục linh lực trong cơ thể, tụ trong tay. Khi sử dụng ma pháp đồng cấp nàng không cần đọc ra, hoàn toàn có thể phát ra một cách tự nhiên và nhanh chóng, nhưng bây giờ không có thời gian để phát động bất kỳ ma pháp nào, chỉ có thể tụ tập linh lực trong cơ thể, dùng toàn lực để chống lại cột nước màu bạc kia.
“Phốc ~~~” Hai bên đụng vào nhau, từng dãy sương trắng gay mũi bốc ra, Băng Huyết cảm thấy tay trái nóng bỏng đau rát, giống như bị axit tưới vào, nhanh chóng ăn mòn. Cho dù đau đớn kịch liệt, nhưng trên mặt Băng Huyết vẫn không xuất hiện bất kỳ biểu hiện gì, vẫn lạnh lùng như cũ. Càng thêm âm lãnh tà khí.
“Chủ nhân.” Giọng của Tiểu Quai không ngừng run rẩy, cố nén nước mắt, mông lung nhìn chằm chằm cánh tay trái be bét máu thịt của Băng Huyết, trong lòng sóng cuộn biển gầm.
Chủ nhân.... Không lừa hắn. Chủ nhân thật sự dùng tính mạng để bảo vệ hắn.... Kiếp này có thể gặp được một chủ nhân như vậy, sinh tử thì có là gì, chỉ hận... Hận mình không đủ mạnh, làm cho chủ nhân vì bảo vệ mình mà bị thương. Không nên..... Chủ nhân mới là người cần hắn bảo vệ.... Hắn phải trở nên mạnh mẽ.... Không thể lười biếng như vậy nữa, nếu không làm sao có thể xứng với chủ nhân.
“Đừng lo, ta không sao.... Tiểu Quai.” Băng Huyết nhẹ nhàng vỗ một cái lên đầu Tiểu Quai, giọng nói bình tĩnh, không chút gợn sóng.
“Rống....” Hai mắt của Tiểu Quai lạnh lùng tàn bạo, uy áp của cao cấp thánh thú bùng nổ, ngửa mặt lên trời gào thét. Ánh lửa lóe lên, vốn là con mèo màu đỏ lớn chừng bàn tay, trong nháy mắt bành trướng, cao hơn ba mét, cả người đầy lửa. Ma thú của Băng Huyết, sao có thể không quả quyết, bình thường giả bộ đáng yêu, ngây thơ một chút, đó là bởi vì cuộc sống cần, chủ nhân thích. Một khi có chuyện gì uy hiếp đến chủ nhân, uy hiếp đồng bọn, như vậy nhất định... Giết chết không tha.
Lúc này có thể thấy rõ, vật đang đứng giữa không trung phía trước.
Là một con rắn nhỏ màu bạc, con rắn dài hơn một mét, có hai răng nanh to, trên đầu là một cái mào màu lam nhỏ đang phát sáng. Ngạc nhiên hơn là, con rắn kia vậy mà lại có cánh, hai cánh nhỏ màu bạc, nhẹ nhàng chuyển động, lơ lửng giữa không trung. Một đôi mắt màu bạc, lạnh lùng nhìn Băng Huyết và Tiểu Quai, trong mắt mang theo chút tìm tòi nghiên cứu và nghi ngờ. Đầu rắn đầy cao ngạo, lưỡi đỏ không ngừng thè ra thụt vào.
“Huyết, kêu Tiểu Quai lui về sau, ngươi tự dùng thực lực để thu phục con rắn kia. Nó không đơn giản.....” Giọng nói tà mị của Tử Minh đột nhiên vang lên trong đầu Băng Huyết.
Hai tròng mắt Băng Huyết chợt lóe, trầm tĩnh lạnh lùng ra lệnh: “Tiểu Quai lui về phía sau.”
Tiêu Quai do dự nhìn ngân xà rồi nhìn chủ nhân, trong lòng biết, chủ nhân đã tự có căn nhắc, mặc dù lo lắng nhưng không thể không nghe theo, quan trọng hơn là, bởi vì quan hệ khế ước, nên hắn cảm nhận được uy áp của Tử lão đại, nên cũng yên tâm, Tử lão đại sẽ không để chủ nhân gặp một chút nguy hiểm nào, nghĩ tới đây, Tiểu Quai chậm rãi lui về phía sau, đầu sư tử gật một cái, nói: “Dạ, chủ nhân cẩn thận, Tiểu Quai ở ngay đây.”
Băng Huyết khẽ gật đầu, híp mắt, tràn đầy chiến ý, tế bào toàn thân không ngừng sôi trào, nhưng không có chút sát khí nào.
“Xì xì...” Ngân xà giống như cảm nhận được chiến ý từ trên người nàng truyền tới, hưng phấn chuyển động cái lưỡi đỏ tươi. Gắng sức vung cánh màu bạc, tốc độ nhanh kinh người, chỉ thấy một dãy sáng màu bạc thoáng qua, xông đến trước mặt Băng Huyết.
Đôi mắt Băng Huyết lạnh như băng, hung hăng trợn mắt nhìn ánh sáng màu bạc đang xông về phía mình, cắn răng, tốc độ thật nhanh. Căn bản không kịp sử dụng ma pháp, càng không thể tránh né, chỉ đành nhanh chóng tập trung tất cả đấu khí trong cơ thể tụ lên tay, hai tay nắm chặt thành quyền, hung hăng đánh vào ánh sáng màu bạc kia.
“Ầm!” Một tiếng vang thật lớn, cát bụi phủ đầy sơn cốc. Một cơn gió lạnh thổi qua, lá cây kêu xào xạt.
Sau đó Băng Huyết chạy như bay, nhảy về phía sau ba bước. Ngân xà cử động đôi cánh bạc, lộn ngược một cái trên không trung, cách xa chỗ vừa giao phong.
Ngân xà đứng thẳng trên không trung, đôi mắt màu bạc nhỏ bằng hạt đậu, tĩnh táo nhìn Băng Huyết, trong đôi mắt lạnh như băng thoáng qua chút kinh ngạc.
Băng Huyết cũng không ngừng đánh giá con rắn nhỏ đang kinh ngạc kia, nàng đã dùng hết toàn lực, nhưng không ngờ con rắn nhỏ này lại có lực trùng kích mạnh như vậy, ngay cả nàng - người đã trải qua bao lần cải tạo, thân thể mạnh mẽ ngang ngửa thánh thú, lại vì một kích kia, mà cánh tay có cảm giác tê dại.
Cổ tay phải chuyển động, nắm chặt Huyết sát chủy thủ trong tay, vung tới trước ngực. Cơ thể hơi nghiêng về phía trước, chân trái lùi về sau một bước, cẩn thận nhìn con ngân xà không thể khinh thường trước mặt, toàn thân cảnh giác, chờ động tác tiếp theo.
“Xì....!” Ngân xà mở to miệng, đôi răng nanh lộ ra không khí, phun một cột nước màu bạc tới chỗ Băng Huyết, đây là cột nước vừa nãy đã công kích Tiểu Quai, thủy ngân, thủy ngân kịch độc, vậy con rắn này.....
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, bây giờ thu phục con ngân xà nhỏ bé kia mới là lựa chọn tốt nhất. Băng Huyết cong môi, trong mắt lóe lên một chút gian trá, đúng lúc ta đang có một kịch độc muốn thí nghiệm, vậy thì cho ngươi nếm thử cảm giác trúng độc.
Băng Huyết sử dụng thất tinh phiêu miễu phối hợp với ma pháp phong hệ, tránh được cột nước màu bạc trong nháy mắt. Không dừng lại nàng lập tức phản kích, đấu khí dưới chân phối hợp với ma pháp phong hệ, nhảy tới đỉnh đầu ngân xà, tay phải nhắm ngay chỗ dưới bảy tấc của ngân xà, nhanh chóng vung xuống, một giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống, đi đôi với chút ngân quang, dưới ánh nắng mặt trời, lại có cảm giác khát máu xinh đẹp. Ngay sau đó tay trái lập tức vung lên lần nữa, hướng về vết thương trên thân rắn, thuốc bột vô sắc vô vị lập tức bắn vào vết thương, nhưng ngân xà không hề nhận ra.
Chỉ nghe một tiếng gào đau khổ, bởi vì một miếng vảy chỗ dưới bảy tấc đã bị Băng Huyết cạo rơi, ngân xà đau đớn, thân hình nhỏ bé không ngừng giãy giụa trên không trung. Đôi mắt màu bạc nhỏ xíu, tràn đầy khiếp sợ nhìn Băng Huyết, không hiểu tại sao tốc độ của nhân loại này lại nhanh hơn lúc nãy, còn đả thương được mình, nhưng lại chỉ cạo vảy chỗ dưới bảy tấc của mình mà thôi. Hắn tuyệt đối không tin, nhân loại này làm sai. Nhưng..... Tại sao nàng lại không cạo vãy chỗ bảy tấc của mình.
Ngân xà cử động đôi cánh, nhìn Băng Huyết, lưỡi rắn đỏ tươi lộ rõ dưới ánh mặt trời, máu tanh nhưng không bốc mùi hôi thối, ngược lại còn mang theo mùi thuốc và mùi trái cây nhàn nhạt. Đôi mắt màu bạc đầy nhân tính nhìn Băng Huyết chằm chằm, bị thương nhưng không tức giận, mà lại mang theo kinh ngạc.
Dù vậy, ngân xà vẫn không ngừng công kích, đôi cánh tăng tốc độ, hóa thành một dãy sáng bạc tấn công Băng Huyết, đồng thời mở miệng, mấy cột nước bạc kịch độc nhắm ngay Băng Huyết, tấn công trực diện.
Băng Huyết tỉnh táo nhìn mấy cột thủy ngân và ngân xà đang đánh tới, càng thêm cẩn thận, ma pháp phong hệ lập tức bao phủ toàn thân, tất cả đấu khí tụ ở hai tay, chạy như bay, xông về dãy sáng kia..........
--- ----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.