Ác Ma Rất Khuynh Thành

Chương 39: Chúng ta thu chiến phí




Edit: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)
Beta: Lạc Huyên (Sky Sky)
••=== ====== ====== •••
Bên trong doanh địa rất náo nhiệt, người đến người đi, mỗi thế lực đều cử người đi trao đổi với thế lực khác, bề ngoài là mượn hành động chào hỏi lẫn nhau để vun đắp cảm tình, nhưng thật tế là muốn lấy tin tức có lợi cho gia tộc của mình. Trên mặt mỗi người là nụ cười thân thiết, mà sau lưng là lưỡi đao sắc bén, tùy thời có thể đâm một đao sau lưng ngươi. Đây cũng là cách làm của người thông minh, tại cái thế giới cường giả vi tôn này, thực lực mới là vương đạo, là tồn tại cao nhất. Dưới chân những người này không biết đã có bao nhiêu mạng người. Thường thì có là người tốt mà không có tâm cơ* kết cục sau cùng cũng chỉ có chết.
*Tâm cơ: Động cơ ẩn sâu bên trong tâm, làm việc gì cũng có tính toán, theo hơi hướng tiêu cực một chút.
Cho nên muốn tồn tại ở thế giới này, thực lực dù trọng yếu, nhưng nếu không có đầu óc, không có tâm cơ, ngươi không thể sống tới lúc có được thực lực cường đại.
Mà Băng Huyết đã nhìn thấu con người, nàng tin tưởng mặc kệ ở đâu, nếu đầu óc không thông minh không linh hoạt, kết cục sẽ rất thảm. Cho nên mỗi bước đi, mỗi vấn đề nàng đều phân tích tỉ mỉ rồi mới quyết định, nàng dùng thời gian nhanh nhất tìm nơi có lợi cho mình, đây cũng là thói quen từ kiếp trước, thói quen tốt như vậy đã cứu nàng vô số lần. Nhưng rõ ràng không phải ai cũng thông minh.
“Các ngươi là người gia tộc nào, lại không biết liêm sỉ đi theo sau chúng ta, sao hả…. Muốn đục nước béo cò, theo sau chúng ta chiếm tiện nghi hả, nghĩ cũng thật đẹp nha! Ha ha.” Giọng nói chói tai như vịt bị cắt tiết từ bên ngoài truyền vào tai mấy người Băng Huyết, giọng nói khó nghe làm Băng Huyết cau mày.
“Đúng là con vịt không biết sống chết.” Khuôn mặt đáng thương ai oán của Hàn Khải Minh lập tức biến mất, khí thế cao quý từ cơ thể phát ra, đây mới là khí thế nên có của một thiếu chủ của đại gia tộc.
“Vị công tử này, nơi này đã bị chúng ta chiếm giữ, chưa được cho phép, ngươi lại tư ý mang người tiến vào, thật không có quy củ….” Cát Kiệt không kiêu ngạo không siểm nịnh nói.
Lúc này Băng Huyết kéo Hàn Khải Minh đang muốn ra ngoài, lắc lắc đầu, khuôn mặt Hàn Khải Minh vốn đầy uy nghiêm lại thấy Băng Huyết chủ động để ý đến hắn, lập tức đem chuyện vừa muốn làm quăng lên chín tầng mây, bày ra khuôn mặt tươi cười, vui vẻ hớn hở ngồi xuống….. Ngạch….. Trước mặt Băng Huyết. Bởi vì Lôi Minh ở bên trái Băng Huyết híp mắt nhìn hắn, thật khủng khiếp…. Bên phải là Ám Dạ phóng khí lạnh làm cho Hàn Khải Minh càng thêm khủng bố. Bất đắc dĩ đành phải ngồi trước mặt Băng Huyết.
Hàn Khải Minh vừa ngồi xuống, cái tên vô sỉ phách lối bên ngoài lại nói nữa.
“Quy củ, hừ…. Đối với loại người không danh phận như các ngươi, chỉ biết đi theo sau lưng bọn ta kiếm lời, bản thiếu gia chính là quy củ, xú tiểu tử mau mau đưa chiến phí cho gia gia, nếu không… Gia gia cho các ngươi sau này không vào đượcMaThú Sâm Lâm nữa.”
Cát Kiệt nhìn người xa lạ trước mặt, nam nhân khoác lác tự đại, nhíu mày, lơ đãng quay đầu nhìn bọn Băng Huyết trong lều trại, bất đắc dĩ lắc đầu, dám ở trước mặt tiểu gia kia xưng gia gia, người này và thế lực sau lưng hắn e là thảm rồi. Hơn nữa hôm nay lại có thêm một người thích giả heo ăn thịt cọp, Băng Huyết các hạ. Ai…. Tuy rằng con vịt này thật đáng ghét, nhưng Các Kiệt vẫn không nhịn được cảm thấy hắn đáng thương.
Con vịtchắc là quên não trong bụng mẹ, e là cha hắn rất hiểu điểm này của con mình, nên lúc nào cũng để người theo bảo vệ, đứng cạnh hắn chính là một tên nhìn như con chuột nhắt.
Vốn dĩ con chuột nhắt vì chủ tử nhà mình cờ bạc mà thiếu nợ quá nhiều, nên đưa ra một chủ ý, tìm tổ đội không có thực lực thu một ít phí linh tinh gọi là chiến phí để trả nợ. Vốn là một kế hoạch rất tốt, dựa vào thế lực sau lưng của chủ tử nhà mình là khôngthànhvấn đề, dù bị người ngoài biết, cũng có thể làm cho bọn họ không còn cách nào, quy củ ở đây chính là biến thái như vậy, huống chi đại thế lực sẽ không nhàm chán đến nỗi xen vào chuyện của tiểu thế lực.
Truyện được edit tại Diệp Gia Quán và được chia sẻ ở diễn đàn LÊ Quý Đôn, mọi web khác đều là ăn cắp!!!
Nhưng vừa nãy, vô tình con chuột nhắt thấy Cát Kiệt liếc về phía lều trại, trong lòng thoáng qua một dự cảm không lành. Chẳng lẽ là đi đêm nhiều có ngày gặpma, nên hôm nay bọn họ xui xẻo đụng vào quỷ!?
Không thể nào, hành động lần này bọn họ đã điều tra rõ ràng các thế lực lớn, hơn nữa đều dựng trại ở những nơi tốt đằng trước, không có khả đi đi ở cuối cùng.
Con chuột nhắt nhíu mày, trong đôi mắt lóe lên ngoan độc. Thân hình chậm rãi lui về phía sau, mặc kệ như thế nào, cẩn thận vẫn hơn…. Trở về bẩm báo trưởng lão là tốt nhất.
Con chuột nhắt mặc kệ thiếu gia của mình kêu gào phía trước, bản thân từ từ lui về sau, mắt thấy đã sắp đi khỏi, ai ngờ lúc này, một tiếng nói thanh thúy mang theo lười biếng vang lên, kế tiếp làm cho một đám người phải nhận thảm án.
“Đóng cửa.”
Lời Băng Huyết vừa dứt, hắc y hộ vệ ở bên ngoài nhanh chóng lắc mình, hai cửa hàng rào doanh trại đóng lại, ngăn cản đường đi của con chuột nhắt, những người còn lại bao vây con vịt và đám thuộc hạ của hắn. Những hắc y hộ vệ này vốn cao lớn, vừa vặn ngăn cản ánh mắt của người ngoài muốn nhìn thấy náo nhiệt.
Băng Huyết dẫn đầu, Lôi Minh, Ám Dạ ở hai bên, Hàn Khải Minh ủy khuất đi theo sau, hoàn toàn mất đi dáng vẻ tôn quý của một thiếu chủ. Như lời Hàn Khải Minh nói chính là: Dáng vẻ thiếu chủ là để cho người ngoài nhìn, còn Huyết Huyết là người nhà, không cần giả vờ, lời nói tuy kinh người, lại chân thật đến nỗi làm cho Băng Huyết ấm lòng.
Trên mặt Băng Huyết là nụ cười hồn nhiên, ngọt ngào khả ái, cả người tràn đầy hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái. Làm người khác buông bỏ đề phòng, muốn tiếp cận. Đây mới là vũ khí lợi hại nhất của Băng Huyết.
Phía sau là Lôi Minh, Ám Dạ và Hàn Khải Minh. Một ôn hòa, một lạnh băng, một nóng bỏng. Bề ngoài tuấn mỹ hoa lệ, khí chất tôn quý phi phàm, cho dù mọi người đều biết con vịt bỏ quên não trong bụng mẹ, thì hôm nay sợ là bọn chúng đá trúng phải thiết bản rồi.
Mà con chuột nhắt khi nhìn thấy Lôi Minh thì cả người lập tức phát run, mồ hôi như tắm, sắc mặt trắng bệch.
Đám người Băng Huyết đi tới trước mặt con vịt, Cát Kiệt thuận thế cúi đầu đứng bên cạnh với trạng thái thủ hộ. Mấy vị lão đại muốn ra tay, hắn không có chuyện làm a! Hắn chỉ cần đứng bên cạnh yên tĩnh xem diễn là được rồi.
.
“Huyết nhi ở trong lều vừa nghe thấy vị đại ca này muốn tới đây thu chiến phí.” Băng Huyết mở to mắt, trên mặt là tò mò tươi cười nhìn vịt nhân huynh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.