Edit + Beta: Yết Vạn Dương
Ánh nắng ấm áp bao phủ toàn bộmathú sâm lâm, nhiều tia sáng xuyên qua khe lá chíu thẳng xuống mặt đất, cho người ta một cảm giác yên bình, ấm áp, thực thích ý. Thỉnh thoảng có tiếng chim hót, làm cho rừng rậm yên tĩnh tăng thêm sức sống.
Cảnh tượng đẹp đẽ như vậy, dễ dàng khiến cho những người từ xa đến buông lỏng cảnh giác, hưởng thụ thật tốt một lần. Nhưng người quen thuộc với nơi này, khi bước vào, tự động sẽ sinh ra cảm giác đề phòng gấp 12 lần, vì nơi này được tu luyện giả gọi làmathú sâm lâm địa ngục.
Ở đây nguy cơ bốn phía, nơi nơi đều có sát khí mà con người không thể cảm nhận được. Tuy nói trong vòng vài dặm lúc nào cũng có nguy cơ gặp phảimathú nhất giai đến thất giai, nhưng chuyện đó cũng không đáng sợ. Đáng sợ nhất là quần cưmathú, kết bè kéo cánh, gặp phải chuyện đó thì thật đau đầu. Thậm chí có người còn nói bên ngoàimathú sâm lâm thật ra có thánh giaimathú tồn tại, chúng được vương giả bên trong phái tới để đảm bảomathú sẽ không chạy ra ngoài quấy rầy nhân loại, phá hư hòa bình hai bên.
Cho nên nếu ở bên ngoài gặp phảimathú, chỉ có hai khả năng, thứ nhất, ngươi có thực lực mạnh mẽ lại làmapháp sư gặp phải đê giaimathú lạc đàn, vậy ngươi có thể thu phục nó làmmathú của mình hoặc là giết lấymahạch. Khả năng thứ hai, nếu ngươi gặp không phải đê giaimathú, vậy ngươi cũng thật may mắn, bởi vì ngươi có thể gặp thánh giaimathú mà tất cả người trên đại lục đều tha thiết ước mơ, song, ngươi cũng thật xui xẻo, bởi vì ngươi sẽ trởthànhđồ ăn của thánh giaimathú. Trừ phi thực lực của ngươi có thể cao hơn thánh giaimathú. Nhưng hy vọng xa vời, vì trên đại lục có thể cùng thánh giaimathú so sánh chỉ có thánhmađạo sĩ hoặc thống lĩnh kiếm sư, mà đại lục này thì thiếu càng thêm thiếu.
Buổi sáng vừa mới trôi qua, nhiệt độ vẫn chưa quá nóng, hai bóng dáng một cao một thấp, dưới ánh mắt kinh ngạc của các dong binh lịch lãm, làm nhiệm vụ, lắc lư tiến vàomathú sâm lâm nơi làm cho người ta vừa yêu vừa hận.
Mọi người đều biết nơi này có rất nhiều kỳ ngộ, cũng có sát khí tràn ngập, làm cho tu luyện giả trên đại lục gọi là địa ngục, song lại là thiên đường.
Dù là thiên đường, ở bên trong có vô số kỳ ngộ, đều dùng thực lực và máu để đi ra. Nào giống hai người này, dáng người nhàn nhã, ánh mắt bình thản, làm cho bọn họ nghĩ hai người đó tới đây để du ngoạn thưởng nhạc cây cỏ.
Mà hai người này, là người vừa đăng ký dong binh, Băng Huyết và Ám Dạ. Thật ra hai người bọn họ không phải người cuồng vọng tự đại, chỉ vì phía sau có một cái đuôi đuổi không đi, đánh không chạy. Đối với cái đuôi khó chơi này, Băng Huyết và Ám Dạ đều vô cùng bất đắc dĩ.
“Thiếu chủ.” Giọng nói lạnh như băng của Ám Dạ có chút phiền chán, hắn thật sự chán ghét người ở phía sau, không thể đánh, không thể mắng, thật sự rất phiền.
Khóe miệng Băng Huyết giựt giựt, thở dài, hiện tại nàng rất bội phục Lôi Minh, Ám Dạ mặt than lạnh băng, cũng bị sự đeo bám của hắn mà bất đắc dĩ. Có thể thấy được Lôi Minh công lực thâm hậu.
Vừa tới giờ ngọ, sau khi đi khỏi công hội lính đánh thuê, hắn lập tức đi theo sau, mặc kệ nàng và Ám Dạ cắt đuôi như thế nào cũng không được.
Hỏi, hắn nói không có việc gì, đi dạo một chút.
Được rồi, người ta đi dạo mình cũng không có quyền cấm cản, đường lộ lớn như vậy, mình lấy quyền gì để cấm.
Nhưng mà… Thật sự nghẹn khuất mà, giống như một đấm cứng ngắc đập vào nơi mềm mại, nội thương a…..
Băng Huyết nghĩ tới đó, khóe miệng càng thêm run rẩy, nhìn bốn phía trừ ba người bọn họ, đã không còn ai khác. Chậm rãi xoay người, nhìn vẻ mặt tươi cười dịu dàng, lại không có sức lực. Tươi cười như vậy, nàng thật sự không có biện pháp xuống tay…….
Đây là làm sao a…..