Hầu Tái Nhân (Hussein) nói xong búng nhẹ mũi kiếm, thanh trường kiếm hư cũ trong tay kị sĩ này không ngờ phát tiếng ngâm thanh thúy, thanh âm chứa đầy sát khí.. Đỗ Duy đứng bên cạnh hầu tái nhân có chể cảm nhận được rõ ràng một tia hàn khí chạy qua người, làm tóc gáy hắn dựng đứng cả lên, nhịn không được rùng mình một cái,.Đạt Đạt Ni cũng khẩn trương nhìn quanh bốn phía:" Ngươi phát hiện ra cái gì sao? Chẳng lẽ là kim nhãn mãng xà?""Không phải." Hầu Tái Nhân lạnh lùng nói:" Kim nhãn mãng xà là độc cư ma thú, còn bọn này thì...rất nhiều."Trong không khí, mơ hồ truyền đến một đợt âm thanh sạt sạt của cành cây, xa xa từ phía sau, dường như truyền đến một tiếng sấm rền, âm thanh chấn động làm cho xung quanh cây cối và tuyết động trên các tảng đá rung lên bần bật.Ngòai ra, Đỗ Duy còn cảm thấy được một âm thanh kỳ dị, âm thanh này tựa như là tiếng nói chuyện với nhau, ông ông phát ra, nhưng lại không giống thanh âm của lòai người càng không giống như tiếng của ma thú tru lên, mà là trong thanh âm có trộn lẫn tiếng sạt sạt của lá cây va chạm, lại như là âm thanh của một đám ong mật.......Bất chợt, xung quanh ba người, đột nhiên vô số nơi truyền đến âm thanh "crắc" "crắc", rất giống âm thanh miếng gỗ bị bẻ, lập tức âm thanh rầm rĩ này vang lên!Kế tiếp, xem ra Đỗ Duy đã được mở rộng tầm mắt rồi!Đầu tiên, cách bọn họ ước chừng hơn hai mươi bước, một cây tuyết tùng đột nhiên tự chao đảo, sau đó rễ cây tự động từ dưới đất và tuyết rút mạnh lên! Kéo theo các mảng băng và vụn đất, rung động ở dướim rễ cây như được tách ra làm hai, sau đó với phương thức như vậy, đi về phía trước hai bước.Đỗ Duy đột nhiên tỉnh ngộ ra.Tiếng sạt sạt kia tự như là một tín hiệu làm hóan tỉnh nào đó! Rất nhanh, một mảng rừng rậm xung quanh, vô số cây cối cũng bắt đầu rung động, sau đó "tỉnh dậy"! Hình như tất cả cây cối đều sống lại. Tự mình rút ra khỏi đất và tuyết sau đó đi lại trên đât và tuyết giống như con người. Đỗ Duy và Đạt Đạt Ni nhìn đến ngây người, còn hầu tái nhân thì lộ vẻ trầm tư, tay nắm kiếm, nheo mát mìn đám cây sống lại. Đám "thụ nhân" này càng tụ tập càng nhiều, từ mười mấy lên tới mấy chục đứa, thân thể cao lớn rậm rạp tiến tới bao vây khe núi, từ trước tới giờ chúng vẫn giữ khỏang cách nhất định với Đỗ Duy ba người, đám cây này không có mắt cũng không có miệng, nhưng chúng lại có rất nhiều cánh tay! Các cành cây này cuộn lên, rất nhiều thụ nhân khác cũng nhặt các thứ dưới đất làm "vũ khí"Có khi là tảng đá lớn, có khi là các khối đất từ dưới lớp tuyết , còn có các khối băng lớn, cứ như vậy các cành cây giơ lên, chậm rãi hướng về phía cố khẩu!"Bọn chúng...có phải chuẩn bị tấn công chúng ra hay sao!" Đỗ Duy quát lớn:" Chúng ta lui lại phía sau! Chạy về phía khe núi!"