"Cái gì? Up hiếp ta cưới công chúa??"
Trong phòng chính vụ to như vậy, tiếng kêu gào của tướng quân hai trăm năm mươi chấn động đến mức ngay cả cửa sổ cũng phát ra tiếng kêu. Khi cái tên này nhảy cẩng lên thì đầu cũng suýt nữa va vào trần nhà rồi.
Ron Patton cười đến mức thịt béo trên mặt dồn lại. Hắn lắc mạnh cái đầu to tướng, khoát tay liên tục: "Không được không được! Điều này tuyệt đối không đuợc! tuyệt đối tuyệt đối không thể!! Chuyện này có đánh chết lão tử cũng không làm… đánh không chết càng không làm!"
Đỗ Duy thở dài một hơi, lời nói thân thiết an ủi đại tướng lĩnh quân đứng đầu dưới trướng: "Tướng quân của ta, đây là một nhiệm vụ tốt a! Ngươi cũng từng gặp vị công chúa Louise này của chúng ta rồi, chẳng lẽ nàng không đủ đẹp sao? Ta có thể nói cho ngươi biết, quý tộc trẻ tuổi theo đuổi nàng ở trong đế đô có thể xếp hàng từ cửa hoàng cung đến bờ bên kia của kênh đào Lan Thương! Huống chi cô ta là em gái ruột của nhiếp chính vương, địa vị tôn quý, kiêu nữ của hoàng thất, chẳng lẽ còn không xứng với ngươi sao? Hơn nữa…. bây giờ chúng ta đang cần xử lý cô ta gấp, muốn giải quyết một người con gái thì còn cách nào có hiệu quả hơn việc cưới nàng về nhà rồi muốn dạy dỗ thế nào thì dạy dỗ thế nấy?"
Ron Patton đoán được một chút: "Không được là không được! mẹ của ta a… một công chúa, người thô lỗ như ta ăn đâu có tiêu! Huống hồ, với vóc dáng này của ta, tuổi tác này của ta làm sao xứng đôi… càng quan trọng hơn là trong cuộc đời lão tử ghét nhất có quan hệ với bọn quý tộc! Nếu mà ta lấy công chúa thì chẳng phải là ta đã đâm đầu vào trong hang của bọn quý tộc rồi sao? Không thượng lượng gì hết! Tuyệt đối không! Ta bảo ông chủ: ngươi muốn ta dẫn quân đánh trận giết người phóng hỏa thì ta cũng không chau mày đến một cái nhưng mà công việc thế này…. ***, yêu cầu kỹ thuật cao quá! Lão Ron Patton như ta đây chơi không nổi!"
Ron Patton nói cực kì kiên quyết.
Ta cưới công chúa? Đùa kiểu gì vậy!
Tướng quân hai trăm năm mươi như ta trời sinh cao lớn thô kệch, vạm vỡ, lưng hùm vai gấu. một bữa cơm có thể uống một túi rượu cộng thêm một cân thịt bò! Với tầm vóc và trọng lượng của ta, toàn quân có thể kiếm được một con chiến mã có thể chở nổi ta đã đủ giỏi rồi! Với cái thân nhỏ yếu của công chúa Louise kia, ta tùy tiện là có thể đè chết cô ta rồi. Còn bảo cưới về làm vợ?
Huống hồ, trong lòng của Ron Patton, công chúa của hoàng gia nên ngồi trong cung đình nghe khúc nhạc du dương cùng với bọn thanh niên quý tộc ẻo lả có sắc mặt tái nhợt, trên mặt còn thoa phấn. Cười nói nhỏ nhẹ, thưởng thức trà, bàn về thời tiết a, nghệ thuật a… toàn những đề tài dối trá cao nhã, sau đó nổi hứng lên có thể đứng dậy nhảy một vũ điệu cung đình theo nhạc…
Cho dù đánh chết Ron Patton, hắn cũng không chịu đựng nổi loại cuộc sống đó a!
Mắt thấy tướng quân hai trăm năm mươi lắc đầu như sóng, Đỗ Duy cũng nổi nóng. Trong lòng Philip thì lại hơi lo sợ-- Nếu Ron Patton không làm cái nhiệm vụ xui xẻo này thì chỉ sợ ngài công tướng lại ném vào trong tay mình thôi!
Không được! Tuyệt đối không được! Làm sao thì cũng phải đẩy tên ngốc Ron Patton này ra đỡ đòn!
"Tướng quân, nếu đây là một nhiệm vụ chính thức thì sao!" Philip chậm rãi nói ra một câu như vậy.
Ron Patton lặng im một lát, sắc mặt hắn cũng trở nên nghiêm túc, suy tư một lúc rồi vẫn lắc đầu: "Xin lỗi, ngài công tước… ta vẫn không thể đáp ứng. Hơn nữa, chẳng lẽ các người quên rồi sao? Ta đã có vợ rồi!"
Lời này nói ra, Đỗ Duy và philip cũng đều trở nên trầm lặng.
Không phải vì cái gì khác, chỉ vì…. Chuyện này, thực ra thì rất nhiều mưu sĩ, vũ tướng trong một hệ hoa tulip đều biết rõ, là một nỗi đau tiềm ẩn trong lòng tướng quân hai trăm năm mươi!
Kì thật nghe nói trước đây Ron Patton có vợ. Hơn nữa người vợ đó là người mà hắn cưới khi còn trẻ. Sau này, hắn phụng mệnh đóng quân trên thảo nguyên liền để lại ở quê nhà… nghe nói vợ của hắn ở quê cũng xuất thân là gia đình giàu có của địa phương.
Nghe nói Ron Patton đối xử với người vợ này rất tốt. Hắn thường tự khoe: một người thô lỗ như ta có thể cưới được một cô nương xinh đẹp như thế thì thật sự là chuyện tốt rơi từ trên trời xuống rồi!
Cho nên, có lời đồn tướng quân hai trăm năm mươi Ron Patton này trời không sợ, đất không sợ chỉ duy nhất nói gì nghe nấy, rất là ngoan ngoãn đối với vị kiều thê này.
Mà sau khi bị điều động đến tây bắc, hắn biết tây bắc khổ hàn liền để vợ ở lại trong nhà, còn để lại một khoản gia tài trị giá không nhỏ--- dù nói sao đi nữa thì thân phận hắn cũng là tướng quân của đế quốc, cũng là kẻ khá giàu.
Sau đó, Ron Patton còn không ngừng viết thư về nhà, phái người gửi các món đồ khác nhau về. Đồng thời, thỉnh thoảng cũng nhân lúc nghỉ phép của mình mà về nhà thăm vợ.
Có một chuyện là, có một lần nghe nói vợ bệnh, Ron Patton đi sáu ngày sáu đêm, chạy chết bốn con ngựa bôn ba đường dài về nhà. Kết quả khi về đến nhà thì vợ đã khỏi bệnh… nhưng mà vị tướng quân hai trăm năm mươi này vì liều mạng về vội, vừa về đến nhà, vị tướng quân hai trăm năm mươi khỏe như trâu này liền gục ngã. Kết quả… bản thân hắn lại bệnh nặng một trận!
Nhưng sau này, Ron Patton lại cưới một người vợ trên thảo nguyên--- đương nhiên, theo luật của đế quốc thì đó chỉ là một tiểu thiếp.
Chuyện lần đó cũng chính là một sự tích nổi tiếng của vị tướng quân hai trăm năm mươi này: lúc trước hắn đảm nhiệm thủ lĩnh của hai vạn kị binh đóng quân trên thào nguyên, quân hàm tướng quân, dù gì cũng xem như là nhân vật số một. Với thủ đoạn phân hóa lôi kéo của bản thân, hắn cũng trở nên danh tiếng lừng lẫy trên thảo nguyên. Lần đó là kết thân liên minh giữa hai bộ lạc lớn, Ron Patton vì muốn phá hủy sự đoàn kết giữa các bộ lạc trên thảo nguyên liền cố ý đem theo người đi ngăn cản đội ngũ đưa dâu. sau đó tỏ ra ngang ngược, nhất định đòi xem mặt của tân nương… theo tập tục của thảo nguyên, chuyện này đương nhiên là không thể được.
Chuyện sau đó thì mọi người đều biết rồi. cuối cùng Ron Patton cố ý khiến người con gái đáng thương của tù trưởng đó không thành công lấy chồng. Cuối cùng hắn lại tự mình cưới con gái của tù trưởng đó, còn để lại một đoạn ngôn ngữ lưu manh nổi tiếng: trên mặt có vài vết tàn nhang, ta thấy diện mạo cũng chỉ bình thường! Hừ… không cho xem? Sao lại không cho xem? Xem xong là không thể gả cho người khác rồi? Được! Vậy thì đơn giản, ta cưới cô ta vậy! Lấy về để lão tử nhìn cho kĩ, nhìn cho đã! Muốn nhìn sao thì nhìn! Buổi tối còn lột sạch ra nhìn toàn thân! Shit!
Kết quả của chuyện này là trở thành cuộc hôn nhân thứ hai của tướng quân Ron Patton… một cuộc hôn nhân mang theo mấy phần sắc thái chính trị.
Hơn nữa, kì thật sau này mọi người đều biết, thủ đoạn lúc trước của Ron Patton tuy có lưu manh một chút. Nhưng thực ra đối với người vợ dị tộc thảo nguyên này cũng không tệ. Hơn nữa, dựa vào bộ lạc lớn sau lưng người vợ này trấn an thảo nguyên trở nên ngoan ngoãn. Loại thủ đoạn này khiến cho sau khi Đỗ Duy xem xong sự tích của hắn cũng nhịn không được phải cảm thán! Nhân tài như thế lại bị bọn tiểu nhân trong quyền quý đế đô hãm hại!
Sau này, chuyện tốt không kéo dài. Bởi vì Ron Patton đắc tội quyền quý trong đế đô, bị miễn đi chức vụ bắt về đế đô chịu xét xử.
Lúc này, người vợ nhỏ trên thảo nguyên của hắn, cũng chính là con gái của tù trưởng kia còn vì hắn mà khổ sở chờ đợi một khoảng thời gian. Thậm chí còn cầu xin một lượng lớn tiền tài vật chất từ trong bộ lạc của gia tộc gửi đến đế đô giúp Ron Patton kiện tụng và mua chuộc quan hệ.
Đáng tiếc nguyên nhân Ron Patton đắc tội bọn quyền quý là vì phá hoại chuyện làm ăn buôn bán vũ khí cho thảo nguyên. Cho nên dù tốn lượng lớn tiền tài thì Ron Patton cũng bị phán là có tội và bị nhốt vào trong đại lao của cục giám sát đế quốc…
May là, sau khi tung ra lượng lớn tiền đó cũng có chút hiệu quả-- chí ít là đã giữ lại được cái mạng của hắn.
Nếu không phải là gặp được Đỗ Duy, chỉ sợ Ron Patton còn phải tiếp tục ở trong đại lao cục giám sát của đế quốc, hoặc nhốt cho đến lúc chết. Hoặc đợi thêm mười năm hai mươi năm khi vua mới khoan nhượng, đại xá thiên hạ. nói không chừng đợi đến lúc hắn ra ngoài đã già đến nỗi đi không nổi rồi.
Cái câu nói "người đi trà lạnh" hầu như có thể dùng ở bất kì nơi nào!
Khi Ron Patton vừa bị bãi miễn quân chức và về đế đô tiếp nhận thẩm tra. Mọi người còn cảm thấy dù sao Ron Patton đã ở thảo nguyên nhiều năm, vất vả giành nhiều công lao, thế nào thì đế quốc cũng không đánh chìm một tướng quân có công lao như thế.
Thời điểm đó, còn có không ít người tin rằng hắn rất nhanh sau đó sẽ đông sơn tái khởi. Dù sao hắn cũng là loại tướng quân trẻ khỏe có tài cán.
Cho nên, lúc ban đầu, trên thảo nguyên, bởi vì sức ảnh hưởng của Ron Patton để lại nên dưới sự du thuyết của vợ hắn, mấy bộ lạc lớn có quan hệ không tệ với hắn cũng nguyện ý bỏ tiền bỏ của ra định giúp Ron Patton thoát tội.
Nhưng cuối cùng, khi thời gian từng ngày từng ngày trôi qua. Mọi người mới dần hiểu ra, lần này, chỉ sợ là tướng quân hai trăm năm mươi thật sự phải sụp đổ rồi!
Thế là, dần dần, câu nói người đi trà lạnh này liền thể hiện ra chắc chắn!
Nhưng mà khiến cho Ron Patton hoàn toàn không ngờ là, người đầu tiên rời khỏi hắn lại không phải là người vợ nhỏ dị tộc thảo nguyên kia! Mà là vợ chính thức ở lại quê nhà hắn!
Ron Patton nhận được một bức thư trong tù, thư đến từ người vợ chính thức của hắn. người đàn bà đó nói thẳng trong thư với Ron Patton: yêu cầu ly dị.
Lúc đó Ron Patton chỉ bình tĩnh đuổi người đưa thư đi. Sau ngay đêm đó hắn đã viết thư phản hồi, đáp ứng yêu cầu ly dị của vợ. Dù sao bây giờ hắn gặp chuyện, trời mới biết vận mệnh tương lai của bản thân sẽ ra sao. Trong lòng cái tên thô lỗ này còn rất yêu vợ của mình, không muốn liên lụy nàng nên đáp ứng ly dị.
Mà Đỗ Duy lại nghe được một chi tiết khiến Ron Patton rất đau lòng từ chỗ bộ hạ tín nhiệm nhất của Ron Patton: thống lĩnh Al-qaeda, kẻ được xưng là tiểu "hai trăm năm mươi":
Khi Ron Patton vào tù, người vợ nhỏ trên thảo nguyên kia còn tận lực tích góp tiền khắp nơi, định giải cứu Ron Patton. Nhưng mà ở quê nhà, từ đầu đến cuối, người vợ chính thức ăn ngon mặc tốt kia lại không nói một lời nào!
Một câu cũng không nói, một lá thư cũng không viết, cũng không bỏ ra một đồng tiền!
Cuối cùng chỉ trực tiếp gửi đến một lá thư ly dị!
Ron Patton từ đầu đến cuối cũng không có trách người vợ chính thức này. Hắn cho rắng bản thân có lỗi với người ta. Chính hắn lúc nào cũng ở thảo nguyên tây bắc dốc sức cho đế quốc, dù sao cũng đã khiến cho vợ cô đơn ở nhà. Cô ta đang tuổi thanh xuân, có bao nhiêu người con gái có thể nhẫn chịu loại tịch mịch hằng năm này?
Nhưng mà, tiểu hai trăm năm mươi Al-qaeda còn tiết lộ một chuyện ẩn bí trong này. Chuyện này, người ngoài rất ít người biết được:
Vào lúc Ron Patton vào tù, khi vụ án đang xét xử đến thời khắc quan trọng thì lúc đó từng có một cơ hội. bởi vì lúc đó, ông vua già Augustine VI này còn đang tại vị, ông hám công hiếu chiến, viễn chinh nam dương, tiêu tốn lượng lớn quân phí. Tài chính đế quốc vô cùng eo hẹp. Cho nên ông vua già đã hạ một hoàng lệnh, đó là tất cả tội phạm đều có thể dùng cách bỏ tiền ra chuộc tội cho bản thân!
Lúc đó, chỉ cần Ron Patton có thể gom góp được một khoản tiền, có lẽ đã có cơ hội thoát thân, cho dù không thể lập tức thoát thân thì chí ít có thể giảm nhẹ hình phạt rất nhiều, nói không chừng qua hai ba năm là có thể ra ngoài rồi.
Đáng tiếc, lúc đó, các bộ lạc trên thảo nguyên đã không chịu bỏ tiền ra nữa rồi. Mặc cho người vợ nhỏ thảo nguyên kia của Ron Patton chạy đến van cầu bộ lạc gia tộc thế nào, thế nhưng mọi người đều cảm thấy tướng quân hai trăm năm mươi này đã sụp đổ rồi, không ai bằng lòng bỏ tiền ra cả.
Kết quả, mấy bộ hạ tín nhiệm trước kia của Ron Patton liền chạy về quê nhà của Ron Patton, cầu cứu vợ của hắn-lúc đó, hai người còn chưa ly dị.
Tiểu hai trăm năm mươi Al-qaeda cũng có đích thân đi, Al-qaeda là bộ hạ do một tay Ron Patton dạy dỗ, gần như là như nửa đứa con của Ron Patton-tuy tuổi tác của hai người chỉ chênh lệch không đến mười tuổi.
Kết quả mỗi khi Al-qaeda nói đến chuyện này thì đều hận đến nghiến răng! Tiểu hai trăm năm mươi này nói như sau:
"Tướng quân của chúng ta để lại lượng lớn tài sản ở quê nhà! Những thứ này đều là tích góp hàng năm của người! Có một trang viên, còn có một vườn trái cây, còn có mấy căn nhà lớn! Không sai! Có lẽ tướng quân của chúng ta hơi có lỗi với người đàn bà đó! Nhưng những người lính dốc sức cho đế quốc như chúng ta thì ai chẳng phải như thế?! Người đàn bà đáng hận đó, bao nhiêu năm nay, gần như đều là tài sản của tướng quân nuôi sống ả, ở trong nhà ăn no mặc tốt, đâu như chúng ta ăn gió sương ở tây bắc! Nhưng mà tướng quân xảy ra chuyện rồi, đến cả đánh rắm ả ta cũng không có đánh một cái! Khi mấy người chúng ta chạy về quê nhà, bày tỏ là cần tích góp một khoản tiền để cứu tướng quân ra! Ngươi có biết mụ đàn bà đó đối xử với chúng ta ra sao không?? Ả trực tiếp phái người tống bọn ta ra ngoài! Còn để cho một lão quản gia mỏ nhọn mặt khỉ đến uy hiếp chúng ta! Nếu chúng ta không đi thì ả sẽ báo cho quân thủ bị địa phương, nói chúng ta là cường đạo!! Mẹ kiếp! Những gia sản đó, đều là của tướng quân! Không phải là của mụ đàn bà đó!!"
Mấy người Al-qaeda trở về để kiếm tiền mà không được, tuy rằng mấy tướng lãnh tức đến bể phổi, nhưng nghĩ tới đây là vợ của tướng quân nên không dám khinh suất, chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng điều khiến người ta cứng lưỡi chính là sau khi mấy người Al-qaeda bị đuổi đi, con đàn bà đó lập tức viết thư cho Ron Patton yêu cầu ly hôn.
Ron Patton ở trong ngục bình tĩnh ký vào giấy ly hôn, thậm chí còn thông qua chính quyền ký giấy tặng tài sản, tặng không toàn bộ tài sản ở quê cho người đàn bà đó.
Tuy rằng mấy người Al-qaeda tức anh ách, nhưng Ron Patton lại cực kỳ bình tĩnh.
Người vợ đầu tiên của Ron Patton đã rời xa hắn như thế… có thể nói mang theo chút mùi vị phản bội. Bởi vì sau khi hai người ly hôn chưa tới một tháng, nghe nói con đàn bà đó lấy người khác, mang theo tài sản mà Ron Patton cho ả để lấy con trai một quý tộc địa phương.
Nhưng bi kịch hôn nhân của Ron Patton cũng không chấm dứt ở đây…
Không lâu sau, người vợ trên thảo nguyên của hắn cũng xảy ra chuyện.
Vì cho rằng Ron Patton đã rớt đài rồi, bộ lạc lớn nhà mẹ đẻ của vợ nhỏ Ron Patton coi hắn là chỗ dựa và bằng hữu trước đây cảm thấy rằng vị tướng quân 250 này đã mất đi giá trị lợi dụng, vậy thì cần gì phải tiếp tục nể mặt hắn.
Sau đó, trong một lần qua lại giữa các bộ lạc, tù trưởng một bộ lạc khác vừa ý vợ nhỏ của Ron Patton… không thể không nói, người vợ thảo nguyên của hắn thật sự là một người đẹp có tướng mạo bất phàm.
Hơn nữa, người thảo nguyên bị Đế quốc Roland coi là người man rợ cũng có nguyên nhân nhất định, trong đó điểm lớn nhất chính là: bọn họ không có tư tưởng trinh tiết.
Ở Đế quốc Roland, còn có mấy thứ như ngấm ngầm ly hôn hoặc tình nhân giấu mặt. Nhưng ở thảo nguyên, mảnh đất thiếu thốn tài nguyên này, đàn bà trước giờ đều bị xem là hàng hóa.
Dù sao Ron Patton cũng xong đời rồi. Người vợ này của hắn cũng bị xem như là hàng hóa đem đi phân phát lại.
Vả lại, từ khi Ron Patton bị cách chức, quân đội mà hắn lãnh đạo bị người đế đô phái phái tới tiếp quản thì người vợ thảo nguyên cũng trở về bộ lạc của mình ở tạm.
Một bên là tù trưởng bộ lạc không nhỏ bằng lòng lấy nghi thức chính thức của thảo nguyên lấy con gái mình về làm vợ lẽ tù trưởng thứ sáu, bên còn lại là tướng quân 250 tính ra đã sụp đổ, còn bị giam trong ngục. Lúc này, cha vợ tù trưởng bộ lạc đó của Ron Patton tự nhiên sẽ lựa chọn điều mà mình cảm thấy đúng nhất.
Điều làm mọi người kinh ngạc chính là… vợ cả của Ron Patton, người đàn bà Đế quốc Roland, vào lúc chồng gặp nạn ngay cả rắm cũng không đánh một cái, ả mang toàn bộ tài sản của Ron Patton đi cưới người khác, mà lúc này người vợ thảo nguyên vốn bị người Roland coi là man rợ lại tỏ ra cương liệt làm mọi người chấn kinh.
Nghe nói người vợ đáng kính này phản kháng một cách mạnh mẽ việc ép hôn không thành, vào ngày hôm sau, trước khi đoàn người rước dâu của bộ lạc kia chưa tới đã tự sát. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Người con gái thảo nguyên này đã nuốt một cục vàng. Đấy là cục vàng ở trên dây chuyền mà lúc đầu khi Ron Patton cưới cô ta đã làm cho nàng. Thảo nguyên thiếu tài nguyên mà cái dây chuyền này là do một xưởng của Đế quốc Roland làm ra, luôn được các cô gái thảo nguyên coi là vật báu.
Trong lúc bản thân không thể phản kháng, cô ta đã lựa chọn nuốt tín vật hôn nhân chồng cho mình để tự sát.
Mãi tới khi đội rước dâu tới, khi tì nữ chạy vào lều mới phát hiện thi thể của cô ta.
-----------------------
Rất ít người trong gia tộc Tulip biết câu chuyện bí mật này của Ron Patton, chỉ giới hạn mấy nhân vật nòng cốt. Hơn nữa, phần lớn câu chuyện đều do tiểu 250 Al-qaeda nói ra.
Lúc đầu, khi Đỗ Duy lần đầu tiếp xúc tướng quân 250 trong nhà lao của Sở giám sát đế quốc, thật sự cảm thấy tên gia hỏa này rất bừa bãi.
Lại có thể gọi kỹ nữ tới nhà lao làm loạn.
Nhưng sau này, từ tiểu 250 Al-qaeda Đỗ Duy biết được một chuyện.
- Thật ra từ đầu tướng quân không hề làm loạn. Người khác đều biết, tướng quân thường dẫn chúng tôi đi đánh trận giả, còn dẫn chúng tôi tìm cơ hội và thời gian chạy về khu vực đế đô. Chiếm cứ cả một kỹ viện, cho anh em nhịn lâu ngày phát tiết. Binh sĩ chúng ta đều là người thô lỗ, vẫn thường vì giành đàn bà, có vài lần từng đánh nhau với các đội quân khác của quân Tây Bắc. Nhưng, các người đều không biết, lúc đó, tướng quân chúng ta đều không làm loạn. Mỗi lần tới nơi, mọi người đều ôm cô nương vào phòng, chi có tướng quân một mình ngồi ở đại sảnh, cong chân uống rượu tới sáng. Sau đó chúng ta đều cười người, nhưng các người đoán xem tướng quân nói thế nào?
Khi nói tới chỗ này, sắc mặt tiểu 250 Al-qaeda liền trở nên chăm chú, giọng nói có chút đau buồn.
- Tướng quân trừng mắt với chúng tôi, sau đó đá tôi một cái, mắng: Thằng nhóc con, mày hiểu cóc khô gì. Lão tử đây là người đã có vợ.
Mỗi lần sau khi nghe tiểu 250 Al-qaeda say rượu nói lại chuyện của Ron Patton, nghe tới câu cuối cùng, Đỗ Duy không kìm được có chút xót xa.
Một kẻ vũ phu thô kệch như vậy, một mãnh tướng nhìn có vẻ thô lỗ, hào phóng, giết người không chớp mắt như vậy, lại nghĩ không ra trong lòng hắn lại lại dịu dàng như vậy.
------------------------
- Ta có vợ rồi. Trong trường hợp này, khi Ron Patton nói câu đó với Đỗ Duy và Philip, Đỗ Duy thầm thở dài. Hắn đã có chút không nhẫn tâm ép buộc Ron Patton làm chuyện như vậy.
Nhưng, mắt Philip lại lóe lên. Không những không từ bỏ mà ngược lại còn tỏ ra kiên quyết.
Hắn mau chóng liếc Đỗ Duy, dùng mắt trao đổi với Đỗ Duy.
Đỗ Duy là người thông minh, hắn đã nhìn ra ý đồ của Philip.
Đây không phải là một cơ hội tốt sao?
Để cho tên độc thân để tang vợ nhiều năm này có thể hồi xuân, lấy một công chúa xinh đẹp như hoa tựa ngọc về nhà cũng xem như là một loại bồi thường đối với tướng quân 250 này.
Hắn vì đế quốc ra sức phòng thủ biên cương, bị quan lại đế quốc hãm hại, kết quả làm cho tiền đồ của hắn đứt đoạn, hơn nữa cả hôn nhân cũng bị biến thành bi kịch.
Như vậy, cuối cùng lấy được một vị công chúa thì cũng xem như là một kết cục không tệ.
Đỗ Duy rất nhanh liền trao đổi xong bằng ánh mắt với Philip.
Sau đó, Ron Patton mặt ngỡ ngàng nhìn Philip đi tới trước bàn, nhanh chóng lấy trong ngăn kéo lấy ra một vật, từ xa ném về phía Ron Patton.
- Tướng quân Ron Patton tiếp lệnh.
Tướng quân 250 vừa chụp lấy, cúi đầu xem. Đó là một huy chương Tulip bằng vàng, tượng trưng cho mệnh lệnh tối cao của gia tộc hoa Tulip.
- Tướng quân Ron Patton. Bây giờ ta lấy thân phận tổng quản chính vụ gia tộc ra lệnh cho ngài hoàn thành một nhiệm vụ đặc thù.
Philip cố ý nghiêm mặt, có bài bản hẳn hoi, đầy nhịp điệu trầm giọng nói:
- Mệnh lệnh này là tuyệt mật của gia tộc, nên không có viết thành giấy tờ, mà là nói miệng. Nội dung mệnh lệnh như sau: Lệnh cho ngài một ngày sau, phụ trách dẫn theo ba trăm kỵ binh, dọc đường hộ tống công chúa điện hạ Louise và vương phi tương lai tiểu thư Dereye trở về đế đô. Dọc đường ngài phải bảo vệ không rời hai vị tiểu thư khỏi bất kỳ sự tổn hại nào… đặc biệt là Louise công chúa. Hơn nữa… ngài phải dựa theo căn dặn của ta mà làm. Không được có sai sót. Nếu không trị theo quân pháp.
Tiếp theo, những lời của Philip làm cho tướng quân 250 ngây ngốc ra. Hắn không nghĩ tới vị Philip trông có vẻ nghiêm trang này lại có thể lập ra một kế hoạch hoang đường, kỳ quái như vậy.
- Ta sẽ phái người giả làm thổ phỉ, đạo tặc trên đường chặn cướp đoàn người mọi người lại. Mà ngài… Ron Patton tướng quân. Ta yêu cầu ngài diễn tốt một vở kịch cho ta. Trên đường ngài phải cố gắng tỏ ra sự hấp dẫn và phong cách anh hùng đầy nam tính của mình ở trước mặt công chúa. Cố hết khả năng của mình, trong thời gian ngắn nhất đoạt lấy trái tim của công chúa điện hạ. Cuối cùng… ngài đợi một chút. Liên quan tới kế hoạch này, chúng ta lại bàn định kỹ một chút… Với lại cuối cùng còn phải âm thầm mang công chúa trở về thành Roland.
Sắc mặt Ron Patton thiếu điều tức đến xì khói.
- Trước mặt công chúa tỏ rõ vẻ đẹp và phong cách nam tính, cố gắng hết khả năng. Trong thời gian ngắn nhất đoạt trái tim công chúa điện hạ. Từ xưa đến nay, có loại mệnh lệnh hoang đường như vậy sao?
Nhưng loại ngôn từ hoang đường này hết lần này tới lần khác thốt ra từ miệng Philip lại có thể trở có vẻ hiên ngang lẫm liệt. Cuối cùng, Philip còn nhìn Đỗ Duy, nghiêm trọng nói:
- Công tước đại nhân, theo như quy định của gia tộc, quan lại lo việc hành chính không được điều động nhân viên quân đội nên trong nhiệm vụ đặc thù này, ta muốn điều động tướng Ron Patton thì cần phải có sự ủy quyền của ngài.
Đỗ Duy cười nhẹ, gật đầu nói:
- Ta giao cho ngươi toàn quyền.
Ron Patton mau chóng than vãn.
- À, còn nữa. Liên quan đến việc phái ai giả làm thổ phỉ chặn cướp trên đường… Người này phải suy nghĩ kỹ một chút.
Philip xoa cằm, sau đó phân tích từng chút từng chút một.
- Thứ nhất, người này phải lạ mặt, bình thường rất ít xuất hiện, đại đa số mọi người đều không nhận ra mới được. Thứ hai, người này phải là người nòng cốt của chúng ta, tuyệt đối có thể tin cậy được. Bởi vì loại việc này không thể tiết lộ được. Quan trọng nhất là điều thứ ba, người này phải có thân thủ cao cường.
- Tại sao?
Đỗ Duy không nhịn được hỏi.
Philip thở dài:
- Trong suy nghĩ của ta, kế hoạch tự nhiên không thể thiếu được cảnh "anh hùng cứu mỹ nhân" đâu. Ta định để cho thủ lãnh thổ phỉ chiến đấu một trận oanh liệt với tướng quân Ron Patton. Đại nhân, ngài biết công chúa là người thế nào chứ? Cô ta là con cháu vua chúa. Khi ở đế đô, gặp không ít cường giả, trong cung cũng có không ít võ sĩ thân thủ cao cường. Cho nên, tuy rằng là diễn kịch, đương nhiên phải làm hoành tráng một tí. Không những là phải đánh giả mà còn phải đánh cho ra vẻ, đánh cho thật hoành tráng. Tốt nhất là hai người thi triển đấu khí cấp cao, đánh cho trời long đất lở một trận. Trận chiến càng oanh liệt càng tốt. Nếu không, tùy tiện múa may vài cái cho xong trận, e rằng không cách nào thể hiện được sự anh dũng của tướng quân Ron Patton của chúng ta.
Đỗ Duy sững người.
Phải lạ mặt, phải là người tín nhiệm của mình, còn phải võ công cao cường?
Ba điều kiện này, nói cao không cao, nói thấp không thấp, dưới trướng mình tuy rằng không ít kẻ mạnh, nhưng phù hợp toàn bộ thật ra cũng chẳng có mấy ai.
Ài…
Đỗ Duy nghĩ hồi lâu, đột nhiên mắt sáng lên.
- Ta nghĩ ra được một nhân tuyển cực tốt.
Đỗ Duy cũng xoa cằm. Lúc này đây động tác của hắn và Philip giống y như nhau, đều có vài phần nham hiểm.
- Các ngươi cảm thấy, ngài thánh kỵ sĩ Hussein của chúng ta thế nào? Hắn đã rời khỏi đế đô nhiều năm, người nhớ hình dáng của hắn chỉ e rằng chẳng có mấy ai. Hơn nữa, hiện tại hắn chột một mắt, trên mặt cũng đầy vết thương, lại đi nhuộm tóc. Hình dáng thế này thì người có thể nhận ra hắn chỉ sợ không có mấy. Mà theo ta được biết, chắc là công chúa chưa từng gặp Hussein. Vả lại, Hussein là chiến hữu có thể tin cậy của chúng ta. Huống chi… nói đến thực lực, thực lực của hắn không có vấn đề gì.
Philip lập tức vỗ chân, cười nói: Tốt, không sai. Ta đang nghĩ như thế. Ngoài Hussein, người có võ kỹ mạnh nhất trong gia tộc chính là ngài Rodriguez. Đáng tiếc lúc trước, khi chính biến Rodriguez đã xuất hiện trước đám đông, e rằng ngày chính biến hôm đó, công chúa cũng có mặt ở quảng trường nên nhất định đã thấy qua ngài Rodriguez. Như vậy, Hussein là một nhân tuyển không tồi.
Đỗ Duy cười nói:
- Hơn nữa, thực lực của Hussein mạnh mẽ, hai người đánh giả một trận, lại sử dụng đấu khí cao cấp, nếu như thực lực không đủ, lỡ như tới lúc đó không cẩn thận làm bị thương người của mình, e rằng không hay. Hussein là cường giả thánh giai, làm việc này với thực lực của hắn chắc là ổn thôi.
Hai người nói xong, đồng thời nhìn Ron Patton, ngoài dự liệu của họ, không đợi hai người mở miệng, Ron Patton lại chủ động tự mở miệng nói lớn:
- Được. Ta đồng ý. Hussein đúng là một nhân tuyển tốt.
- Ủa?
Ron Patton đột nhiên trở nên như vậy ngược lại làm Đỗ Duy và Philip có chút sững sờ.
Ron Patton vung hai tay, cười khổ nói: Thò đầu ra cũng là một đao, rụt cổ vào cũng là một đao, ta nghĩ ta vẫn thức thời một tí, nhận lệnh cho rồi.
Đỗ Duy liền gật đầu vỗ tay:
- Được rồi. Chính ta sẽ đi nói chuyện với Hussein.
Nhưng hai người không hề phát hiện khi Ron Patton, tên gia hỏa này quay người rời đi, sau khi quay lưng lại, trên gương mặt mập lộ ra một nụ cười quái dị khó nhận ra…