- Căn cứ vào truyền thuyết xa xưa, còn có điển văn của tế tự tinh linh tộc ghi lại, đó là một thời đại vô cùng dài…
Thanh âm của Lạc Tuyết, giọng điệu hơi dài ra, âm giọng trầm trầm nói:
- Phiến đại lục này, ngay cả thế giới, cũng từng thuộc về Ma tộc.
- Theo truyền thuyết, bọn chúng trời sinh vốn có thiên phú ma pháp ưu tú. Hơn nữa cơ thể vốn siêu cường, đủ để so sánh với thú nhân tộc cường tráng nhất. Còn về phương diện trí tuệ cũng vượt trội. Khi đó, nhân loại và thú nhân… cũng giống nô lệ của thế giới nhân loại bây giờ, đều là những quần thể hạ đẳng.
- Chỉ có ải nhân ở trong núi sâu và tinh linh tộc ở trong rừng rậm là có thể hưởng chút tự do. Song dù như thế, ải nhân tộc cũng khuất phục Ma tộc, đồng thời theo kỳ hạn giao nộp cung phụng. Trong truyền thuyết, những ma tộc cường đại này, sở dĩ không trực tiếp chinh phục ải nhân tộc, hoàn toàn bởi vì Ma tộc có một nhược điểm trí mạng…. bọn họ e ngại những nơi không có ánh sắng mặt trời. Nếu như một thời gian dài không được phơi nắng dưới ánh sáng mặt trời, thì Ma tộc sẽ trở nên suy yếu. Bởi vậy, ải nhân tộc ở trong huyệt động Sơn Phúc tại Kilimaro, mới có thể sinh tồn.
- Về phần tinh linh tộc chúng ta, cũng phải duy trì thái độ thuần phục đối với ma tộc.
- Ma tộc lấy mặt trời làm vật tổ, thờ phụng mặt trời và lửa. Bọn họ còn ở trung tâm đại lục, kiến tạo một thành phố vô cùng to lớn! Nghe nói quy mô của thành phố đó, lớn hơn so với tưởng tượng. Một tòa tháp cực cao được đặt thẳng đứng ở trung tâm, nghe đồn có thể trực tiếp thông đến trời cao, trực tiếp nối liền với ma thần hung ác của bọn họ. Mà thành phố kia, được gọi là " thành phố mặt trời". Tính ra có tới ngàn vạn ma tộc sống ở đó! Theo truyền thuyết để đi vòng quanh thành phố mặt trời phải đi mất một tháng! Đỉnh tháp, là nơi ở của tế tự Ma tộc. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Có khả năng liên lạc được với Ma Thần, đồng thời trực tiếp tiếp nhận ý chỉ của Ma thần. Ma tộc được cho là chủng tộc do Ma thần chỉ định đến thống trị thế giới này!
Dựa vào truyền thuyết lâu đời, vì không cam lòng bị nô dịch nên các chủng tộc khác cũng đã phản kháng rất nhiều lần. Đáng tiếc bởi vì có sự phù hộ của Ma thần cường đại, còn có lực lượng Ma tộc mãnh mẽ, toàn bộ đều bị tiêu diệt.
Cuối cùng, các chủng tộc phái ra đại biểu của mình kết hợp lại với nhau, quyết định liên kết chống lại sự nô dịch của Ma tộc. Hơn nữa, theo truyền thuyết lưu truyền tới nay, một sinh mệnh pháp tắc đã phân định đẳng cấp của sinh vật trên thế giới này, một lần nữa được ước định.
Các chủng tộc sinh tồn trên thế giới này cần phải bình đẳng. Bởi vì cùng có ước định kia, tất cả các chủng tộc mới lần đầu tiên liên kết lại sống cùng với nhau.
Tinh linh tộc chúng ta, ải nhân tộc, thú nhân tộc, còn có cả nhân loại, đều hướng tới thần thủ hộ tín ngưỡng của mình cầu xin trợ giúp.
Thế nhưng… căn cứ vào thần phổ từ xưa tới nay, Ma thần hung ác, đứng ở địa vị chí cao thần của thần phổ. Còn thần thú, tinh linh đại thần, ải nhân chi thần, thần của nhân loại cũng không cường đại như vậy.
Dưới tình huống bất đắc dĩ, rất nhiều vị thần, để đạt được lực lượng chống lại ác ma, cuối cùng…
Nói tới đây, thanh âm của Lạc Tuyết chợt dừng lại.
Ánh mắt của Tinh linh vương rơi vào chuôi trường thương này, bỗng nhiên lắc đầu, thở dài, chỉ vào vật phẩm mô phỏng "ngọn thương của Longinus" chậm rãi nói:
- Các vị thần, để chiến thắng Ma thần cường đại đã hợp lực chế tạo ra một thanh trường thương như thế. Thú nhân chi thần ban tặng cho cây trường thương này sức mạnh cường đại của thú nhân tộc. Tinh linh thần ban cho nó ma lực của ngài, ải nhân thần sử dụng biện pháp thần kỳ đúc trường thương này đến độ vô địch. Mà loài người….
Đỗ Duy chưa từng nghe qua những điều này. Lập tức hỏi:
- Thần của loài người, ban cho chuôi trường thương này cái gì?
Trong nụ cười của tinh linh vương, hàm chứa vẻ phức tạp, trầm mặc một hồi, xòe hai tay ra:
- Không có.
- … Không có?
- Không có, không có cái gì.
Tinh linh vương cười nói:
- Cũng dựa vào truyền thuyết lâu đời, cho dù trong phổ thần xa xưa, địa vị của thần nhân loại trong thần phổ cũng rất thấp. Có người nói thần nhân loại không có năng lực cường đại đặc biệt nào.
- Tuy vậy trong quá trình hợp lực chống lại ác ma, thần của nhân loại, lại cũng là một mắt xích không thể thiếu.
Lạc Tuyết đột nhiên vươn tay tới, nhẹ nhàng một chiêu, cây trường thương liền bay khỏi cái giá đến tay Lạc Tuyết. Tinh linh vương nhẹ nhàng cầm cây thập tự trường thương phỏng chế này. Mắt nhìn chằm chằm vào đường vân trên cán thương nhưng không lập tức đưa ra câu trả lời, trái lại còn hỏi Đỗ Duy một vấn đề kỳ quái.
- Công tước Hoa Tulip, ngươi biết, Ma tộc, có hình dáng rất lớn phải không?
Vấn đề này, Đỗ Duy tự nhiên không có khả năng biết được, nhưng Lạc Tuyết dường như cũng không có ý chờ Đỗ Duy trả lời, rất nhanh đưa ra đáp án.
Nhìn từ bên ngoài, Ma tộc cùng loài người các ngươi vô cùng giống nhau. Chỉ là, thân thể của Ma tộc so với loài người cường hãn hơn, ma lực thiên phú cũng cực kỳ xuất chúng. Hơn nữa, cho dù là nam hay nữ Ma tộc, tướng mạo so với loài người đều đẹp hơn rất nhiều.
Thậm chí có thể nói, nếu như đơn thuần nhìn bề ngoài, Ma tộc so với loài người cao lớn hơn, anh tuấnhơn , xinh đẹp hơn. Còn năng lực tuy cường đại nhưng lại có bản chất về ngoại hình cùng loài người không khác gì nhau. Chúng ta vẫn hoài nghi, có phải Ma tộc và loài người hẳn là sinh vật cùng chủng loại, chỉ là nhân loại là cấp thấp còn Ma tộc là đẳng cấp cao.
Đương nhiên cũng có một khác biệt rất nhỏ, mỗi một người trong Ma tộc, bất kể nam nữ, trên đỉnh đầu của bọn họ, cũng có một cái sừng nho nhỏ!
Sừng… nho nhỏ?
Câu cuối cùng này, khiến trong lòng Đỗ Duy kinh hoàng trong chốc lát. May mà Đỗ Duy thân là một đại ma pháp sư nên đã có năng lực khống chế mình, sắc mặt cùng ánh mắt của hắn cũng không có chút biến hóa nào. Ngay cả nhịp tim cũng chỉ đập dồn dập một lúc, trong nháy mắt đã giữ được bình tĩnh.
Nhưng sâu trong đáy lòng hắn lại nổi lên một cơn sóng dữ! !
Sừng ??
Với nghị lực phi thường, Đỗ Duy cuối cùng cũng kềm chế không làm động tác theo bản năng: đưa tay sờ cái sừng trên đầu mình.
Nhưng tên tinh linh vương đột nhiên đưa ra vấn đề như thế, là có dụng ý gì? Chẳng lẽ người này, nhìn thấu được đầu mình che sau mớ tóc…
Đỗ Duy đột nhiên liền mở miệng nói:
- Bề ngoài của Ma tộc, cùng chuôi thương này có quan hệ gì?
- Không trực tiếp có quan hệ, nhưng mặt khác lại có nguyên nhân trọng yếu.
Tinh linh vương thầm thở dài. Trong đôi mắt mỹ lệ. Bỗng nhiên ánh mắt chớp động thương cảm mà bi thương.
Nàng nhẹ nhàng thong thả nói:
- Ta dọc đường tới đây, đi tới thế giới loài người các ngươi. Phát hiện trong thế giới của các ngươi, toàn bộ ghi chép và vết tích về Ma tộc. Đều hoàn toàn bị xóa bỏ sạch sẽ. Không để lại một chút gì!
Thậm chí người của các ngươi ở đây hoàn toàn không biết đã từng có một chủng tộc cường đại như thế tồn tại! Xóa bỏ hoàn toàn khiến ta rất ngạc nhiên. Tuy vậy… mấy hôm trước, ta đi ngang qua một địa phương nhỏ ở phương Bắc, vô tình trong quán rượu của một thị trấn nhỏ lại nghe thấy một người ngâm thơ rong ngâm một khúc trường ca. Là một khúc ca giải thích về một cố sự truyền kỳ. Có điều cố sự này khiến ta nghe xong, lại kinh hoảng phi thường! Quan trọng nhất là điều, sau khi ta trải qua một quá trình hỏi thăm tỉ mỉ, mới phát hiện. Vốn dĩ cố sự này trong nhân loại các ngươi được lưu truyền rất nhiều phiên bản khác nhau song cơ bản là đều rất giống nhau.
Việc Lạc Tuyết kể nhiều như vậy, rồi lại chẳng biết tại sao tới một người hát rong hát câu thơ kể cố sự truyền kỳ gì đó rồi đến… Đỗ Duy không khỏi có một chút sốt ruột.
Thế nhưng dù sao Lạc Tuyết mới là người biết chân tướng. Người này vòng vo như vậy, có lẽ tự nhiên là có nguyên nhân.
Quả nhiên, tinh linh vương đột nhiên nhẹ nhàng ho khan một cái, tiếng nói rõ ràng, sau đó giơ ngón tay lên. Cứ như thế gõ một cái trên trường thương …
Nàng gõ một cái như vậy, trong lòng Đỗ Duy liền trầm xuống, vội vàng âm thầm đề phòng. Cũng may mà lần này tinh linh vương đánh chuôi thương lại không phóng ra sóng chấn động mà pháp.
Ngón tay gõ trên thương phát ra âm thanh có tiết tấu trong trẻo. Ngay dưới tiết tấu này, tinh linh vương dùng một loại âm thanh bao hàm sự bi thương. Chậm rãi đọc một đoạn thơ dài…
Đây là một đoạn điển tích của Roland đại lục, nó nói về những câu truyện thần thoại xa xưa. Câu chuyện này Đỗ Duy hồi bé đã từng được mẫu thân kể qua cho nghe.
Nội dung đại khái là như thế này:
Tại một nơi yên lặng và xinh đẹp, có một thiếu nữ xinh đẹp ưu phiền, đáng tiếc sự xinh đẹp của nàng, gây ra cho nàng tất cả sự bất hạnh.
Có một ma vương cường đại mà đáng sợ, tàn phá quê hương của thiếu nữ.
Nhân dân lầm than trong trong lửa đỏ.
Súc vật tan hoang, nhà cửa điêu tàn.
Ma vương yêu thiếu nữ xinh đẹp, nói: Gả cho ta, đem tình yêu của ngươi cho ta. Ta trả lại cho quê hương ngươi sự bình yên, trả nhân dân ngươi sự tự do.
Thiếu nữ tan nát cõi lòng! Nàng thống hận Ma vương, lại càng không thể bỏ người mình yêu.
Thế nhưng để bảo vệ quê hương và người thân. Thiếu nữ đành hi sinh! Nàng từ biệt người mình yêu, tự mình đem thân vào hang ổ của Ma vương!
Nàng nói:
- Vương. ta nguyện ý nộp mình cho ngươi, ta thần phục ngươi! Chi xin ngươi buông tha người thân của ta.
Ma vương nói:
- Ta không cần ngươi thần phục, ta cần chính là trái tim ngươi!
***
Thiếu nữ thành vợ Ma vương.
Ngày lại qua ngày.
Ma vương yêu say đắm nàng nhưng không biết …
trong lòng nàng thống hận mình ra sao.
Cho tới một ngày, Ma vương đối với vợ của mình hoàn toàn không đề phòng.
Hắn thôi không tàn sát bừa bãi…
quê hương của thiếu nữ đã yên bình trở lại.
Súc vật lại béo tốt và đông đúc trên những bãi chăn.
Hoa màu lại tươi tốt, con dân lại tự do.
***
Song Ma vương chẳng hay.
Người thiếu nữ xinh đẹp.
Trong lòng không yêu hắn,
Chỉ hận thù tràn đầy!
Cuối cùng, vào một ngày nọ, Ma vương say, thiếu nữ nhìn chồng mình say rượu, hỏi hắn: Vương tôn quý, ngươi cường đại như thế, trên thế giới này không có ai có thể địch nổi ngươi, thế nhưng lẽ nào, ngươi không có nhược điểm nào sao?
Ma vương yêu vợ của hắn nhiều lắm, vì vậy không có đề phòng, nói ra nhược điểm của mình.
Thì ra chỉ cần cắt đi chòm râu của Ma vương, có thể khiến hắn mất đi thần lực cường đại.
Vì vậy vào một buổi tối ngày kia, thiếu nữ thừa dịp Ma vương ngủ, dùng dao cắt đi chòm râu của Ma vương!
Còn Ma vương mất đi chòm râu, sau khi tỉnh lại, phẫn nộ khi phát hiện thần lực của mình đã bị mất.
Sau đó, người yêu của thiếu nữ chờ ở bên ngoài, vọt vào, dùng một thanh bảo kiếm, giết chết Ma vương.
*****
Cố sự như vậy, Đỗ Duy từ nhỏ đã nghe rất nhiều. Về phần cố sự này, Roland đại lục đích xác lưu truyền rất nhiều, chỉ là phiên bản không giống nhau, một số ít chi tiết của cố sự ở các địa phương cũng có lưu truyền khác biệt mà thôi.
Lúc này, Lạc Tuyết đột nhiên nói đến cố sự này, Đỗ Duy đầu tiên sửng sốt một chút… Nhưng, hắn dù sao cũng là một người vô cùng thông minh, một lát sau, Đỗ Duy đột nhiên thất thanh kêu lên:
- Chẳng nhẽ …???
Nhìn biểu tình kinh ngạc của Đỗ Duy, Lạc Tuyết chậm rãi gật đầu:
- Đúng vậy, đúng như ngươi đoán.
Sắc mặt tinh linh vương rất kỳ quái:
- Căn cứ vào ghi chép cổ xưa, Ma thần đã yêu nữ thần của loài người, để lừa gạt được sự tín nhiệm của Ma thần, mà đã đáp ứng, trở thành thần hậu của hắn, ngày thứ hai sau khi Ma thần và nữ thần của loài người kết hôn,
Nữ thần cuối cùng cũng biết được nhược điểm duy nhất của Ma thần! Nhược điểm duy nhất của Ác ma, chính là mảnh sừng trên đầu nó! Chỉ cần cắt được cái sừng đó, sẽ khiến ác ma trở nên suy yếu! Vì vậy thừa lúc Ma thần ngủ say, nữ thần đã dùng một thanh đao đặc chế, cắt đứt sừng của Ma thần!
Ma Thần Giác!
Mà khi Ác ma tỉnh lại, phẫn nộ cực kỳ. Đáng tiếc, sức mạnh của nó cũng đã suy yếu! Chờ đợi nó, mọi sự chuẩn bị đã làm tốt, thần linh của các chủng tộc khác nhau đã nỗ lực sử dụng thần lực của riêng mình hợp lực chế tạo ra một vũ khí cường đại… Một vị thần thủ hộ khác của nhân loại!
- Chờ… Chờ một chút! !
Đỗ Duy cảm thấy cổ họng khô đi:
- Một vị thần thủ khác của nhân loại? Ngươi nói những lời này là có ý gì? Lẽ nào thần của nhân loại, cũng không chỉ có một người là Quang minh nữ thần? !
Lạc Tuyết nghe xong, lại nhìn thật sâu Đỗ Duy, một bên cười lạnh, một bên dùng ngữ khí kì quái hỏi ngược lại:
- Là ai nói cho ngươi, thần linh của nhân loại chỉ có một vị Quang minh nữ thần?