Ác Ma Pháp Tắc

Chương 412: Tưởng đắc mĩ




Đỗ Duy nhớ ngày mình đi Tây Bắc cơ hồ trắng tay! Đế đô trung ương không hề chi viện một binh một tốt nào, một kim tệ ủng hộ cũng không có! Mình đơn thuần phải tự lực cánh sinh mới tạo ra cục diện Tây Bắc như bây giờ. Vậy mà giờ đây cây đại thụ mình vất vả gieo trồng, Thần Hoàng Tử chỉ bằng một câu liền muốn hái quả sao?
Trên đời này làm gì có chuyện tiện nghi như vậy?!
Huống hồ hơn một ngàn vạn kim tệ mình vừa bỏ ra còn chưa biết tìm lại ở đâu đây.
- Ta biết trong lòng ngươi có chút không tình nguyện!
Thần Hoàng Tử mỉm cười nói:
- Ta cũng không phải mở miệng ăn không. Dù sao ta cũng biết loại vũ khí mới này ngươi phải hao phí rất nhiều mới có thể nghiên cứu ra. Ta cũng sẽ không ăn không của ngươi… Như vậy đi, ta bỏ ra một ngàn vạn kim tệ mua lại công nghệ chế tạo vũ khí mới này thì sao? Mặt khác… Loại chổi bay kia ta cũng xuất ra sáu trăm vạn kim tệ. Hắc hắc… Ta rất có hứng thú đối với phi đội Decepticons của ngươi. Nếu có thể bồi dưỡng được mấy vạn không quân như vậy… Ưu thế kỵ binh của đám người thảo nguyên sẽ chẳng là cái gì!"
Nói xong lời cuối cùng, thanh âm hắn không kìm được kích động hẳn lên.
Vài vạn?
Đỗ Duy nghe vậy cười thầm. Thầm nghĩ chế tạo chổi bay này dễ dàng vậy sao? Cho dù có công nghệ chế tạo của đại sư Arike nghiên cứu ra thì cũng phải dùng nước suối tăng tốc thời gian của mình mới có thể tạo ra loại gỗ hồ đào biến dị từ mầm non đó. Trong kho của mình lúc này cũng chỉ còn mấy chục cái mà thôi!
Vài vạn sao? Không cần phải nghĩ làm gì!
Hơn nữa người điều khiển chổi bay phải biết ma pháp, tối thiểu cũng phải là ma pháp học đồ mới được! Nếu không, không có ma lực truyền vào thì không thể bay nổi. Ma pháp sư trên cả đại lục mới có mấy trăm người. Cộng thêm ma pháp học đồ cũng chỉ có mấy ngàn mà thôi… Tìm đâu mà ra mấy vạn không quân?
Thần Hoàng Tử không hiểu đạo lý trong đó. Tưởng dễ dàng thế sao?
Nhưng mà… Một ngàn vạn cho hỏa dược, sáu trăm vạn cho chổi bay… Kẻ này nghĩ thật hay a! Dùng loại phương pháp này trả lại ta một ngàn sáu trăm vạn, lại còn muốn lấy đi hai vũ khí sát thủ là hỏa dược cùng chổi bay của ta sao?
Trên thế giới này có chuyện tiện nghi như vậy sao?
Đỗ Duy nghĩ tới đây thầm cười lạnh
- Điện hạ, chuyện này chỉ sợ là không thể thực hiện được!
Vẻ mặt Đỗ Duy tiếc hận thở dài.
Thần Hoàng Tử nhướng mày nhìn hắn cười khổ hỏi:
- Có chuyện gì sao? Công tước Hoa Tulip của ta. Hay là ngươi hiềm ta trả giá quá thấp? Ừ, ta biết ngươi phải chịu thiệt thòi một ít. Thế nhưng ta bây giờ tài chính cũng không dư dật. Dù sao bây giờ ta nắm quyền thời gian chưa dài, rất nhiều sự tình đều cần phải ổn định nên dùng tiền cũng nhiều. Chi tiêu quân sự khổng lồ, hơn nữa ta bây giờ đang chuẩn bị cho đại chiến tương lai, chỉnh đốn quân bị nên tiền trong tay không còn nhiều lắm…
- Vấn đề không phải là tiền! Đỗ Duy lắc đầu: "Điện hạ, người nghe ta giải thích tỉ mỉ chút."
Điệu bộ trên mặt hắn rất là thành khẩn nhưng trong lòng lại nghĩ thầm, ngươi muốn bắt chẹt ta, chẳng nhẽ ta lại không biết bắt bí lại ngươi?
Hắn tuy thầm nghĩ như vậy nhưng vẻ mặt lại vô cùng chân thành, hít vào một hơi thật sâu rồi lùi lại một bước, sau đó lại cúi người thật thấp trầm giọng nói:
- Điện hạ. Nghĩ đến tước vị của ta hiện tại đều là do ngài cấp cho. Ngài đối với Đỗ Duy ta ân sủng cực kỳ, mọi người đều biết. Mấy thứ vũ khí này ta tạo ra đơn giản cũng chỉ là vì nguyên nhân đối phó với quân Tây Bắc cùng người thảo nguyên. Đạo lý ngài nói ta không phải không hiểu, chỉ là thực tế lại không đơn giản như vậy!
Hắn nói thành khẩn như vậy, Thần Hoàng Tử bị cự tuyệt cũng không tức giận, ôn tồn cười với hắn:
- Ồ, ngươi nói đi. Chỗ nào không ổn?
- Chúng ta trước tiên là nói về cây chổi bay kia đi.
Đỗ Duy cười khổ đáp:
- Điện hạ của ta, ngài đừng nhìn thấy ta tạo ra hai mươi mấy ma pháp đệ tử cưỡi chổi bay đầy trời liền tưởng việc này đơn giản như vậy. Phi đội Decepticons này nói thực ra chính là dùng vàng đúc thành! Đội ngũ này ở quy mô nhỏ dùng làm kì binh còn được chứ theo lời ngài nói tổ chức ở đại quy mô tuyệt đối không có khả năng! Trước tiên là nói về cây chổi bay này. Loại ma pháp công cụ này chế tạo cực kỳ gian nan.
Nói xong Đỗ Duy cũng không giấu diếm đem đại khái công nghệ cùng phương pháp chế tạo chổi bay giải thích sơ qua một lần.
Thần Hoàng Tử dù sao cũng từng học qua ma pháp từ cung đình ma pháp sư, thực lực bản thân cũng không kém. Kiến thức trên phương diện ma pháp tự nhiên không thấp nên vừa nghe Đỗ Duy nói hắn liền minh bạch. Chổi bay này chế tạo quả thực quá mức đắt đỏ.
Huống hồ Đỗ Duy vẫn còn che giấu về chuyện nước suối tăng tốc thời gian. Không có nước suối tăng tốc thời gian kể cả cho ngươi toàn bộ kỹ thuật, ngươi cũng không thể tạo ra được cái loại gỗ hồ đào biến dị từ mầm non này! Riêng điểm này đã có thể nói là vô cùng khó! Gỗ hồ đào trên đại lục vốn đã hi hữu, nếu không cũng không có chuyện ma pháp sư lấy việc bản thân có ma pháp trượng gỗ hồ đào mà tự hào. Mà gỗ hồ đào biến dị này theo lời Đỗ Duy nói trồng được so với cây non bình thường còn khó hơn mười lần. Tỷ lệ sống được một đến hai thành đã là rất tốt rồi.
Thần Hoàng Tử đại khái thầm tính ra giá thành một cây chổi bay, bất giác hít vào một hơi lãnh khí!
- Nói như vậy … một cây chổi bay e là không có mấy chục vạn kim tệ là không tạo ra được?
Vẻ mặt Thần Hoàng Tử sầu lo.
Đỗ Duy thuận thế đẩy thuyền buông thêm một câu:
- Mấy chục vạn kim tệ … e rằng cũng không đủ. Nếu lại tính tới tỷ lệ thành phẩm rất thấp… chỉ sợ giá một cây chổi bay thành phẩm phải khoảng trăm vạn kim tệ.
Con số này thật sự khiến cho người ta tuyệt vọng!
Kể cả Thần Hoàng Tử là chúa tể đại lục, có cả thiên hạ cũng biết vũ khí đắt đỏ như vậy tuyệt đối không có cách nào trang bị trên quy mô lớn. Đế quốc Roland một năm tài chính thu vào cũng bất quá bảy tám ngàn vạn kim tệ mà thôi, trừ đi chi tiêu quản lý hàng ngày, quân phí vân vân còn lại thật sự không nhiều lắm. Tính toán ra làm cho Thần Hoàng Tử bỏ đi ý niệm đó trong đầu. Chỉ có điều hắn còn hơi nghi hoặc hỏi:
- Nhưng mà Đỗ Duy… Những lời ngươi nói có lẽ hơi khoa trương phải không? Nếu giá cả việc chế tạo đắt đỏ như vậy, tại sao ngươi có thể nhoáy cái đã tạo được mấy chục cái?
Nói xong liếc mắt nhìn Đỗ Duy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Đỗ Duy thoáng suy tính rồi thở dài đáp:
- Cũng là vận khí của ta tốt. Lứa cây hồ đào non đầu tiên đặc biệt may mắn sống sót hơn phân nửa. Thế nhưng đó cũng chỉ là vận khí ngẫu nhiên, sau đó nuôi lớn chết nhiều sống ít. Ta có thể tạo ra mấy chục cái cũng là nhờ vận khí. Sau này ta sinh lòng tham mỗi lần đều muốn tạo ra nhiều một ít, đáng tiếc là liên tục thâm hụt ném đi không biết bao nhiêu tiền. Điện hạ, chuyện này rất khó làm được! Cũng không phải Đỗ Duy ta keo kiệt. Ta nguyện ý đưa lên toàn bộ công nghệ chế tạo thứ này. Nếu ngài không tin, cứ phái người thử chế tạo liền biết.
Công nghệ chế tạo này có thể cấp thực. Chỉ có điều không có nước suối tăng tốc thời gian thì làm ra được cái gì, vì vậy trong lòng Đỗ Duy rất chắc chắn.
- Còn nữa, cho dù thực sự chế tạo được hàng ngàn hàng vạn cây chổi bay… Cũng chỉ sợ không dùng được! Điện hạ, ta vừa rồi đã nói rất rõ ràng. Ngài cũng đã hiểu rõ muốn cưỡi chổi bay lên trời trừ phi phải là người có cơ sở ma pháp, ít nhất cũng phải là một ma pháp học đồ mới được! Trên đại lục, đi đâu mà tìm được hàng ngàn hàng vạn ma pháp học đồ đây?
Thần Hoàng Tử gật gật đầu tin tưởng lời Đỗ Duy:
- Vậy ngươi nói làm sao bây giờ?
Đỗ Duy cười thầm. Thế nhưng rõ rành lúc này tuyệt đối không thể lộ ra nửa điểm đắc ý được, nếu không sẽ lộ cái đuôi hồ ly ra, cố ý vẻ mặt sầu lo trầm ngâm một lát mới làm bộ bỗng nhiên nghĩ ra nói:
- Ta thật ra có một ý tưởng chưa chín muồi, có lẽ thử một chút cũng có lẽ có thể làm được!
"Nói!" Lông mày Thần Hoàng Tử giãn ra.
Đỗ Duy đứng thẳng người khoa tay nói:
- Điện hạ! Cây chổi bay này kỳ thật nói ra ưu điểm lớn nhất chính là ưu thế trên không trung. Trên đại lục không có vũ khí gì có thể từ không trung tấn công địch nhân, vì vậy chúng mới có nhiều ưu thế như vậy. Nhưng muốn chiếm được ưu thế trên không trung này vị tất nhất định phải dựa vào chổi bay…
Thần Hoàng Tử nhãn tình sáng lên. Hắn là người thông minh thoáng nghe đã hiểu nên lập tức nói:
- Ý ngươi nói là…
"Nhiệt khí cầu!" Đỗ Duy mỉm cười:
- Điện hạ! Sinh ý gia tộc ta từ việc chế tạo ra nhiệt khí cầu kia ngài chắc là chưa quên. Bây giờ thứ này lại có cải tiến. Chế tạo nó to một chút, phía dưới có thể chở được vài người, phi hành trên bầu trời tốc độ mặc dù so với chổi bay kém hơn đôi chút, nhưng mà chỗ tốt chính là điều khiển nhiệt khí cầu không cần người biết ma pháp, chỉ cần binh lính bình thường được huấn luyện thêm là đủ. Giá cả nhiệt khí cầu so với chổi bay lại thấp hơn rất nhiều!
Thần Hoàng Tử suy nghĩ một lát, càng nghĩ càng thấy được liền gật gật đầu:
- Ngươi nói không sai! Nhất là ưu thế không trung này thật độc đáo! Hừ! Nếu có một đội quân có thể bay tới bay lui trên trời, người Roland chúng ta từ nay về sau không cần phải sợ hãi kỵ binh của đám thảo nguyên kia nữa!
Dừng một chút hắn bỗng nhiên lại cười hỏi:
- Đỗ Duy, chuyện nhiệt khí cầu này ngươi nói nên làm sao?
Đỗ Duy biết bây giờ cũng không thể khách khí nếu không sẽ chịu thiệt thòi nên mặt dầy nói:
- Điện hạ, cái nhiệt khí cầu này đã lưu hành trên đại lục được hai năm. Chỉ có điều công nghệ chế tạo ta vẫn không tiết lộ ra ngoài. Bên ngoài mặc dù cũng có người mô phỏng thế nhưng so với đồ Hoa Tulip nhà ta lại kém rất xa! Điện hạ nếu muốn tổ chức không quân ta nguyện ý ủng hộ. Chỉ có điều, điện hạ, ta mặc dù trong túi tiền cũng có chút ít gia tài. Nhưng dù sao không có khả năng lấy lực một nhà gánh chịu quân phí không quân đế quốc!
Thần Hoàng Tử cười ha ha:
- Ngươi không phải chịu thiệt! Chuyện này cứ để quân đội làm. Vũ khí quân sự này từ nay về sau cứ mua lại của ngươi… Ồ! Không được! Tốt nhất là thành lập một đại công xưởng chuyên môn chế tạo số lượng lớn mới được. Đỗ Duy, ngươi bán luôn công nghệ chế tạo nhiệt khí cầu này cho ta thì tốt hơn. Nếu không chỉ dựa vào việc mua từ ngươi ta sợ ngươi chế tạo không kịp với số lượng lớn.
Đỗ Duy cười thực khoái trá:
- Điện hạ, công nghệ nhiệt khí cầu cũng không phức tạp. Không cần mua bán, ta xin hiến tặng cho ngài là được.
Sắc mặt Thần Hoàng Tử vui vẻ vừa định nói gì. Bỗng nhiên giật mình, hắn xem như hiểu rất rõ Đỗ Duy. Biết gia hoả Đỗ Duy kia làm gì cũng không bao giờ chịu thiệt, giờ bỗng nhiên hào phóng như vậy tất nhiên là có chuyện nên lời khen thưởng vừa định bật ra lại đổi giọng cười nói:
- Ha ha! Ngươi quá nửa là có điều kiện gì khác phải không?
- Không xem là điều kiện mà là một chuyện khó xử!
Đỗ Duy cười khổ:
- Điện hạ, chỉ riêng có công nghệ chế tạo nhiệt khí cầu, e rằng nó cũng không thể bay được… Mấu chốt trong đó là nhiên liệu của nhiệt khí cầu! Chỉ có một loại nhiên liệu được điều chế đặc thù sau khi thiêu đốt sinh ra nhiệt khí mới có thể làm khí cầu bay lên được. Nếu không thì… Khí cầu chỉ là một đồ bỏ đi!
- Loại nhiên liệu này…
Đỗ Duy lập tức ngắt lời nói:
- Cách điều chế loại nhiên liệu này tuyệt đối không thể bán được!
Thần Hoàng Tử nhíu mày:
- Đỗ Duy, sự tình này quan hệ trọng đại đến quân sự đế quốc cùng việc vận chuyển trên quốc gia. Nếu ngươi nói ra được ta bồi thường nhiều hơn cho ngươi…
Đỗ Duy vẫn lắc đầu tự tin nói:
- Điện hạ, ta kể lại cho ngài một câu chuyện xưa được không?
- Chuyện xưa?
Thần Hoàng Tử nhíu mày.
Đỗ Duy không đợi hắn nói gì tiếp liền nói luôn:
- Thuở xưa có một người trong nhà có rất nhiều gà. Có một ngày một con gà mái trong đó bỗng nhiên đẻ ra vài quả trứng. Người này vui mừng liền đem trứng đi bán lấy tiền. Một lần hai lần thì không sao nhưng cứ như vậy một thời gian dài, sau đó con gà kia liền không đẻ trứng nữa chỉ vì do trứng nó khổ sở đẻ ra lại bị chủ nhân lấy mất, bản thân mình lại không được gì! Thế cũng không nói làm gì. Nó mà không đẻ, người đó một ngày chỉ tổn thất một hai quả trứng mà thôi. Nhưng trong nhà còn có rất nhiều gà mái khác đáng lẽ cũng muốn đẻ trứng nhưng thấy cảnh này thầm sợ hãi không dám đẻ vì sợ trứng của mình cũng giống như con gà kia bị chủ nhân lấy đi. Từ đó gà mái mỗi khi lén đẻ trứng cũng tìm cách trộm giấu đi không cho chủ nhân biết. Điện hạ, ngài giúp chủ nhân nhà này tính xem hắn trong nhà nuôi nhiều gà mái như vậy nhưng bởi vì hắn bóc lột con gà đầu tiên quá nhiều, kết quả thì cũng chỉ có thêm một chút ích lợi mà thôi. Nhưng mà tổn thất thì sao? Ngài ngẫm xem nếu hắn đúng mực chỉ lấy một ít từ con gà đầu tiên, mỗi lần chỉ lấy một quả hoặc là mỗi lần chỉ lấy non nửa thì sẽ không rơi vào cục diện sau này! Nếu như hắn hiền hậu một chút, vậy từ đó gà mái trong nhà hắn sẽ đẻ nhiều trứng hơn, hắn cũng có thể lấy được thêm một chút, số lượng sẽ thành lớn hơn! Ngài ngẫm xem, hắn chỉ vì lợi ích nhất thời mà tổn thất bao nhiêu?
Thần Hoàng Tử là người thông minh vô cùng, tâm tư tinh tế lập tức minh bạch dụng ý của Đỗ Duy liền cười cười:
- Giỏi cho Đỗ Duy ngươi, quanh co lòng vòng để mắng chửi ta bóc lột rất tàn nhẫn sao?
Đỗ Duy lắc đầu:
- Ta làm sao dám mắng ngài! Điện hạ, nói thật là nếu ngài nhất định muốn lấy. Ta cũng sẽ đưa cho ngài, nhưng dù sao thành quả ta vất vả chế tạo ra phải đưa người khác. Trong lòng ta tự nhiên sẽ không phục… Đây là lời thực tâm. Trước mặt ngài ta cũng phải nói như vậy! Nhưng dù sao ngài đối xử với ta cũng rất tốt, nói đưa cho ngài ta sẽ đưa. Nhưng từ nay về sau thì sao? Ta là con gà mái dưới tay ngài cả đời chỉ đẻ ra một quả trứng sao? Từ nay về sau ta nghiên cứu ra cái gì mới, ngài sẽ làm gì? Cứ mở miệng liền lấy đi sao? Nói thật, kể cả quan hệ của hai chúng ta rất tốt, nhưng chuyện này cứ kéo dài… Đổi lại là ngài, ngài vẫn nguyện ý sao?
Thần Hoàng Tử nhíu mày trầm ngâm gật gật đầu:
- Không sai, nếu đổi lại là ta, ta cũng khẳng định là không vui!
- Còn nữa!
Đỗ Duy chậm rãi nói:
- Trên đại lục ma pháp sư nhiều như vậy, trong đó không thiếu nhân vật thiên tài! Lúc trước ma pháp học hội mới thành lập, chúng ta tạo ra cái tinh thần cộng hưởng kia lúc đầu ngài cũng có chút hoài nghi, nhưng sau này chứng tỏ kỳ thật có rất nhiều ma pháp sư đều có nghiên cứu thành quả tinh diệu, chỉ có điều chưa từng lấy ra mà thôi. Vậy trên thế giới này, ngoại trừ Đỗ Duy ta ra, tự nhiên còn có người thông minh khác có thể nghĩ ra nhiều ý tưởng mới đặc sắc hơn, nói không chừng rất có ích với quốc gia! Nhưng nếu tất cả mọi người đều biết rằng Đỗ Duy ta làm ra cái gì mới liền bị Hoàng thất lấy mất… Vậy có phải như ví dụ ở phía trước, những con gà mái này dù có thể đẻ cũng không chịu đẻ! Có đẻ cũng đều giấu đi, ngài rốt cuộc nhìn không thấy! Đúng không?"
Đạo lý này đơn giản đó là "Mổ gà lấy trứng" hay "Tát cạn ao để bắt cá" mà thôi. Nếu lời này nói ra trước mặt một vị quân chủ tàn bạo như hoàng đế Augustine VI, cái loại người ngu đần chỉ thích đao to búa lớn thì nói ra cũng vô dụng. Thế nhưng Đỗ Duy biết rất rõ Thần Hoàng Tử là người có trí tuệ nên đạo lý này có thể lay chuyển được hắn.
Đương nhiên nếu Đỗ Duy tùy tiện tìm ra một lý do trời ơi đất hỡi tạm thời che mắt vị nhiếp chính vương này không phải làm không được, nhưng đó cũng chỉ là nhất thời làm dịu đi chuyện nhiên liệu của nhiệt khí cầu. Nhưng từ nay về sau thì sao? Khi hắn muốn lấy hỏa dược của mình hoặc là các loại kỹ thuật khác sau này thì che giấu thế nào?
Kế nhỏ chỉ có thể dùng một lần hai lần, nhiều hơn sẽ mất linh, không bằng dùng loại đạo lý thực tế này thuyết phục được hắn mới có thể xử lý dứt điểm.
Huống hồ Đỗ Duy đối với Thần Hoàng Tử có vài phần tin tưởng. Hắn không phải là loại quân chủ ngu ngốc, mà là một người thông tuệ có hiểu biết.
Thần Hoàng Tử mặc dù trong lòng cũng có phần không vui, thế nhưng cẩn thận suy nghĩ liền hiểu ra, cười nhạt nói:
- Đạo lý ngươi nói không sai. A! Đã như vậy, ngươi nhất định cũng đã có chủ ý rồi? Không cần che giấu, thống khoái nói ra sinh ý này rốt cuộc nên làm như thế nào?
- Rất đơn giản. Ta bán thành phẩm, lấy giá thấp bán cho quân đội. Ta có thể đảm đương việc cung cấp cho quân đội lâu dài. Lấy giá cả thấp hơn thị trường bán rất nhiều nhiệt khí cầu thành phẩm cho quân đội tổ chức không quân, nhưng… Kỹ thuật ta không bán!
Đỗ Duy nói xong trầm ngâm trong chốc lát lại nói:
- Ta có thể bán cho quân đội giá cả ước chừng thấp hơn thị trường hai thành, hơn nữa ta cam đoan nhiệt khí cầu gia tộc Hoa Tulip sản xuất chất lượng ổn định! Nhưng ngược lại ta cũng yêu cầu ba điều: Thứ nhất là không thể mua nợ, thứ hai ta yêu cầu trở thành nhà cung cấp hàng hóa độc quyền lâu dài, muốn ngài lấy danh nghĩa nhiếp chính vương đế quốc ký hợp đồng chi tiết với ta. Làm ăn là làm ăn, công tư rõ ràng. Từ nay về sau gặp tranh chấp gì cứ theo hợp đồng mà làm!
Nhìn thấy sắc mặt Thần Hoàng Tử giống như sầm hẳn xuống, Đỗ Duy vội vàng bổ sung thêm vào một câu:
- Chuyện này có thể công khai tuyên dương. Ta nghĩ có việc này làm tiền lệ, từ nay về sau tất nhiên sẽ có nhiều "gà mái" hơn nguyện ý đưa trứng lên cho ngài nhấm nháp!
Bồi thêm câu cuối cùng này sắc mặt Thần Hoàng Tử mới dễ coi hơn một chút. Hắn suy nghĩ thật lâu, sau đó cười ha ha nói:
- Đỗ Duy! Ngươi quả nhiên thông minh a! Được, coi như ngươi thuyết phục được ta! Chuyện này cứ như vậy mà làm! Chỉ có điều đã là quân đội đế quốc mua đồ, số lượng khẳng định không nhỏ, ngươi xác định có thể cung cấp số lượng hàng hóa lớn như vậy không?
Đỗ Duy đáp:
- Chuyện này ngài không cần lo lắng. Ta đã chuẩn bị khuếch trương xưởng ra thành sản xuất quy mô lớn. Nếu quân đội muốn mua thật nhiều, ta định dựa theo ý tưởng mới của ta tại Tây Bắc sẽ xây dựng một nhà xưởng nữa.
- Nhà xưởng?
- Đúng là "nhà xưởng"!
Đỗ Duy gật đầu:
- Chuyên môn chế tạo nhiệt khí cầu cùng trang bị liên quan cấp cho quân đội. À… Tên ta cũng đã nghĩ kỹ rồi. Sản nghiệp mới này sẽ gọi là "Hãng hàng không Boeing"!
Sau đó Đỗ Duy lập tức vạch ra một kế hoạch, chế tạo nhiệt khí cầu tự nhiên không có khó khăn gì lớn. Hắn thậm chí lập tức báo ra luôn giá cả, dựa theo thể tích lớn nhỏ của nhiệt khí cầu trong tay mình bây giờ phân ra thành ba loại với ba giá cả khác nhau. Dựa theo kỹ thuật hiện giờ nhiệt khí cầu lớn nhất bất quá cũng chỉ chở được mười người mà thôi! Đỗ Duy báo giá cả ba cấp bậc từ cao nhất đến thấp nhất, phân biệt là tám ngàn kim tệ, sáu ngàn kim tệ, một ngàn kim tệ, mà vấn đề quan trọng nhất là nhiên liệu thì lấy mỗi thùng nhiên liệu năm mươi kim tệ.
Tính toán cẩn thận một chút, Thần Hoàng Tử thấy để cấp bách tổ chức một đội không quân, riêng năm đầu tiên phải bỏ ra sáu trăm vạn kim tệ.
Bàn xong chuyện nhiệt khí cầu Thần Hoàng Tử cười ha hả liếc nhìn Đỗ Duy:
- Ngươi trong lòng đã sớm có chủ ý rồi phải không? Này… Vậy cái loại bình thuốc nổ kia ngươi phỏng chừng cũng là chỉ bán thành phẩm không bán kỹ thuật, đúng không?
Đỗ Duy cười cười đáp:
- Không sai! Vừa khéo bình thuốc nổ này ta đã thận trọng cải tiến. Lực sát thương hiện giờ có thể gia tăng một ít, hơn nữa trước đó ta đã bán một ít cho Tổng đốc Bohan tỉnh Norin, điện hạ ngài nếu để quân đội mua của ta vậy giá cả so với Tổng đốc Bohan thấp hơn một thành là được.
Hai vụ bàn bạc mua bán này làm Đỗ Duy rất cao hứng.
Nhiệt khí cầu mặc dù kiếm không được bao nhiêu tiền… Nhưng nhiên liệu là một dạng tiêu hao! Chỉ cần nhiệt khí cầu của ngươi bay lên một lần, là cần phải tiêu hao nhiên liệu! Dùng hết phải tìm mình mua tiếp! Sinh ý bán dạng tiêu hao này mới chính là kiếm ra tiền nhất! Mà hỏa dược cũng là như thế!
Mình cơ hồ chẳng khác gì chiếm được đơn hàng mua sắm của quân đội đế quốc, hơn nữa lại là đơn hàng lớn nhất. Sau này còn phải lo tiền không chảy vào cuồn cuộn hay sao!
Hai người cũng không nhắc lại về sự tình pháp chỉ của Giáo Hoàng.
Thần Hoàng Tử không đề cập tới. Đỗ Duy cũng sẽ không ngu gì mà đề cập tới thứ này!
Thần Hoàng Tử ép Đỗ Duy mua lại là vì không hy vọng cái thứ này lọt ra ngoài, không hy vọng bất luận kẻ nào cầm lấy pháp chỉ rồi được Giáo Hoàng tẩy lễ!
Đỗ Duy tự nhiên không làm như vậy.
Hắn đã nghĩ rất kỹ, dù sao Giáo Hoàng ngươi không phải lấy danh nghĩa giúp nạn nhân thiên tai bán thứ này thứ sao? Ta lấy danh nghĩa giúp nạn nhân thiên tai mà mua lấy!
Bên ngoài liền nói, công tước Hoa Tulip mặc dù không phải tín đồ nhưng cảm động trước sự nhân từ của Giáo Hoàng nên mua thứ này để giúp cho nạn nhân thiên tai phía nam. Lại vì công tước Hoa Tulip không phải là tín đồ nên không cần Giáo Hoàng tẩy lễ, vật này coi như một kỷ vật trân quý cất đi mà thôi!
Ài! Cứ như vậy mà làm.
Chuyện làm ăn bàn bạc xong xuôi, Đỗ Duy lúc này mới thở phào lập tức cùng Thần Hoàng Tử nói một chút chuyện phiếm như phong cảnh ở Tây Bắc, rồi lại kể lại chuyện trêu đùa vị Thân vương của người thảo nguyên lúc đàm phán như thế nào.
Cuối cùng bầu trời dần cũng đã tối đen, hai người thấm thoắt đã nói cả một buổi chiều. Đỗ Duy đang muốn cáo từ, Thần Hoàng Tử bỗng nhiên lại thở dài.
Trên khuôn mặt anh tuấn của hắn chợt thoáng hiện lên vẻ lo lắng. Đỗ Duy nhìn thấy động tâm…
Nói thật lần này trở về gặp Thần Hoàng Tử, Đỗ Duy cảm thấy hắn tựa hồ thay đổi rất nhiều, nhất là trán so với năm xưa đã hơn vài phần sầu lo, hiển nhiên là việc hàng ngày phải quan tâm đến thật sự quá nhiều. Lúc mình biết hắn, vị Thần Hoàng Tử này quả là thiếu niên phong lưu, thông minh tỉnh táo, mưu tính tuyệt đỉnh, xem như Đỗ Duy đi vào thế giới này nhìn thấy hắn tuyệt là nhân vật đệ nhất! Nhưng bây giờ chưa đến hai năm, Đỗ Duy lại chung quy thấy trán hắn thiếu vài phần thoải mái tiêu sái lúc trước, người cũng đã phảng phất có thêm một chút… Không nói rõ được cái loại cảm giác này! Tựa hồ là thành thục, tựa hồ là già dặn!
Thử nghĩ lúc trước Thần Hoàng Tử phong lưu tiêu sái bao nhiêu, cười nói tự nhiên, mưu kế khôn cùng đưa địch nhân vào chỗ chết! Nhưng lúc này nhìn hắn, trong ánh mắt tươi cười kia lại có thêm vài phần mỏi mệt.
Mắt thấy Đỗ Duy muốn đi, Thần Hoàng Tử bỗng nhiên thở dài, trầm giọng nói:
- Đỗ Duy … đã lâu không ai có thể bồi ta nói chuyện như thế này… Ồ! Lần này ngươi trở lại, vậy thì đừng vội trở về Tây Bắc. Dù sao gần đây Tây Bắc cũng không có đại sự gì phát sinh. Ngươi cứ ở đế đô thêm vài ngày đợi sang xuân hãy đi!
"… Sao?" Đỗ Duy sửng sốt một chút.
Thần Hoàng Tử phảng phất cười cười. Chỉ có điều nụ cười này lại cổ quái khác thường:
- Ngươi lưu lại, cũng là để xem náo nhiệt. Ừm! Sự tình này bây giờ còn ít người biết. Đám Billia và Dransa cũng đều không biết. Hơn một tháng sau, thời điểm khai xuân ở đế đô ta sẽ chuẩn bị một hồi đại náo nhiệt cho mọi người cùng xem!
- Đại náo nhiệt?
Trong mắt Thần Hoàng Tử loé lên một tia tinh mang, cười nhẹ nói:
- Đỗ Duy, có một chuyện ngươi vẫn luôn muốn hỏi ta, nhưng vẫn để trong lòng không hỏi… Ngươi không phải thấy rất kỳ quái vào ngày chính biến khánh điển mùa hè đó, vì cái gì mà Thần điện lại đột nhiên xuất động thần thánh kỵ sĩ đoàn đến giúp ta? Dù sao, con gái hoàng huynh của ta là thánh nữ Thần điện. Theo quan hệ mà nói, Thần điện tựa hồ càng nên đứng ở phía hắn mới đúng! Nhưng ngày đó Thần điện vì sao lại công nhiên đứng ở phía ta?
Đỗ Duy giật mình nhưng vẻ mặt lại tỉnh bơ, lẳng lặng nhìn Thần Hoàng Tử.
Nụ cười hiện tại của vị điện hạ này ít nhiều có phần giống thời điểm chính biến ngày đó, hậu chiêu mấy lớp, dồn Đại hoàng tử vào chỗ chết.
Hắn cười rất âm trầm:
- Bởi vì … ta đáp ứng Giáo Hoàng một việc! Việc này là việc Thần điện mấy trăm năm nay đều không thể làm được!
- Việc gì?
Đỗ Duy rốt cuộc vẫn không nhịn được bật hỏi.
Mặt Thần Hoàng Tử không chút biểu tình, ánh mắt càng thế!
- Ta đáp ứng Giáo Hoàng, nguyện ý công khai để hắn tẩy lễ, sau đó chính thức nhận hắn làm Giáo phụ! Ta lấy thân phận là con đỡ đầu hành lễ với hắn! Nghi thức quyết định cử hành tại thời điểm một tháng sau khi khai xuân!
Vừa nghe lời này, ngay cả Đỗ Duy trong lòng đối với Thần Hoàng Tử không trung tâm bao nhiêu cũng nhịn không được lớn tiếng nói:
- Điện hạ! Chuyện này tuyệt đối không được làm!
Thần sắc Đỗ Duy hoảng sợ giật mình nhìn Thần Hoàng Tử, trong lòng càng cảm giác một sự hoang đường! Chẳng nhẽ cái tên thông minh này cũng bị điên rồi sao? Loại lời hứa này cũng có thể làm sao?
Thần quyền của Thần điện cùng Hoàng quyền tranh đấu đã gần một ngàn năm! Thần điện không lúc nào không nghĩ cách trèo lên trên Hoàng thất! Nhưng Hoàng thất lại chịu cúi đầu với Thần điện sao?
Song phương minh tranh ám đấu, tới bây giờ cũng chưa chính thức phân thắng bại!
Nhưng mà… Thần Hoàng Tử là ai?
Hắn bây giờ là nhiếp chính vương! Mặc dù Augustine VI trên danh nghĩa vẫn là hoàng đế nhưng ai cũng biết Thần Hoàng Tử hắn mới là chúa tể đại lục! Hắn bây giờ mặc dù chưa đăng cơ làm hoàng đế nhưng tương lai sau này vị trí hoàng đế tất nhiên là của hắn!
Thân phận hắn như vậy, làm sao có thể nhận Giáo Hoàng làm Giáo phụ?
Chuyện đùa gì đây? Đường đường hoàng đế đế quốc nhận Giáo Hoàng làm Giáo phụ? Đây là việc từ trước tới nay cả ngàn năm cũng chưa từng có! Cứ như vậy chẳng phải là thừa nhận Thần điện ở phía trên hoàng đế sao?!
Đỗ Duy biến sắc vài lần. Thần Hoàng Tử này tuyệt đối không phải là người ngu, làm sao có thể không nghĩ thông đạo lý đơn giản như vậy?! Hứa hẹn ngu xuẩn như vậy cũng có thể làm sao?!
Thần Hoàng Tử lẳng lặng nhìn Đỗ Duy:
- Ngươi có phải muốn nói ta là hoàng đế tương lai. Như vậy chẳng khác gì là Hoàng thất cúi đầu trước Thần điện sao! Thần quyền áp đảo Hoàng quyền chẳng phải sẽ là một tai họa khôn lường đối với đế quốc?
Sắc mặt Đỗ Duy ngưng trọng:
- Đúng… Ta đích thật là muốn nói như vậy! Nhưng ta lại càng muốn nghe ngài nói. Bởi vì ta cảm thấy vị Thần điện hạ mà ta biết không phải là người thiển cận như vậy! Chỉ để lấy được ủng hộ của Thần điện trong chính biến, không ngờ lại cam chịu thỏa hiệp lay động đến căn cơ Hoàng thất như vậy! Ngài không phải là người như thế!
Thần Hoàng Tử phảng phất cười cười, ánh mắt nhìn Đỗ Duy ấm áp hơn:
- Đỗ Duy, quả nhiên vẫn là ngươi hiểu rõ ta. Sự tình này ta không nói với đám Billia bởi vì ta biết một khi nói ra tất nhiên sẽ tạo thành sóng to gió lớn. Ta đã chuẩn bị xong xuôi rồi, ổn định cục diện, nắm vững đại quyền, bây giờ lại công bố cũng không sợ có người nhân cơ hội làm loạn. Đỗ Duy… Ngươi có thể minh bạch dụng ý, nỗi khổ của ta! Rất tốt! Ta không nhìn lầm ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.