Việc khẩn cấp trước mắt chính là Đỗ Duy muốn biết rõ: ngay sau khi giết Nhị vương tử thì Tam vương tử của long tộc còn có thể tìm tới làm phiền mình hay không?
May mắn thay vấn đề này đã được giải quyết rất nhanh rồi.
Vào ngày thứ hai thầy trò Gandalf đi tới thành Lâu Lan, Đỗ Duy cũng đã sốt ruột đem Joanna và hai mươi sáu học trò cất bước đi tới thành Gilear.
Sở dĩ nói là rất "may mắn". bởi vì buổi chiều ngày hôm đó có một người khách đặc biệt tới đây. Mà may mắn ở chỗ, lúc người khách đặc biệt này tới nơi là sau khi Joanna vừa mới rời khỏi.
Nếu không vậy thì Đỗ Duy sẽ phải rất lo lắng xem thành Lâu Lan có thể biến thành chiến trường hay không.
Lúc chiều tà, trên bầu trời thành Lâu Lan truyền đến một tiếng rồng gầm. Loại sinh vật cao cấp nhất này gầm rú mang đến cho người dân trong thành cực kỳ sợ hãi. Nhưng cũng may là dưới sự duy trì của binh lính đã được huấn luyện của nhà Tulip nên cũng sự khủng hoảng đã được khống chế.
Trong mắt của mấy vạn người đều thấy, ở trên bầu trời, một cái bóng màu đen to lớn giống như mây đen lướt qua trên không trung. Hai cánh và đuôi thật dài. Thêm vào đó, thân hình rất to lớn. Còn có cái đầu bự chảng. Móng vuốt sắc nhọn….
-Rồng!! Là rồng!!!
Sau khi âm thanh của một người bộc phát kêu lên thì rất nhanh đã có được tới vô số tiếng hưởng ứng.
Một con rồng đen trưởng thành to lớn. Sau khi xoay một vòng tại bầu trời ở thành Lâu Lan, dần dần hạ thấp độ cao xuống, mó xác nhận binh lính phía dưới không có bắn tên đối với nó. Lúc này mới dùng âm thanh trầm mạnh, phát ra tiếng người.
-Công tước Tulip! Ta muốn gặp công tước Tulip!
Ở phía trên một lầu tháp cao nhất tòa thành của phủ công tước của Đỗ Duy, hắn đang kinh hồn bạt vía với việc gặp mặt vị long tộc này.
-Chào ngài…..
Đỗ Duy nhìn con quái vật to lớn trước mắt này. Hai cánh của nó phất lên phất xuống mang theo luồng gió lớn tạt vào mặt Đỗ Duy khiến cho hắn cảm thấy da thịt đau buốt.
Nhưng mà so với hai vị long tộc vương tử lúc trước thì con rồng đen này đã quen biết mình lâu rồi.
-Ồ…… Đỗ Duy! Tên loài người đáng ghét này. Nguồn truyện: Truyện FULL
Rồng đen đang hạ thấp độ cao của nó. Nó duỗi chiếc cổ ra, quan sát Đỗ Duy ở cự ly gần.
Nhưng Đỗ Duy cũng không quan tâm xưng hô của con thằn lằn lớn này với mình. Hắn nhún vai, giọng điệu rất ung dung:
-Ôi! Ngài thị vệ trưởng tôn kính của long tộc. Võ giả số một của long tộc tôn kính, cũng là trí giả giỏi nhất …..Óai. Chẳng lẽ lần này ngài đến đây, lại muốn đưa ra cho ta đề thi trí tuệ gì sao?
Nhớ tới lần trước mình dùng mấy vấn đề đẳng thức trong số học làm cho con rồng ngốc này thiếu chút nữa nghĩ nát óc, Đỗ Duy đã nhịn cười không được rồi.
Nhắc tới việc bẽ mặt của mình, vị thị vệ trưởng long tộc này thẹn quá hóa giận, nó quay về phía Đỗ Duy nhe răng trợn mắt:
-Ôi, loài người xảo quyệt! Rốt cuộc đến bây giờ ta cũng không tính ra đáp án kia của ngươi có phải là đúng hay không! Đáng chết…… trên thần sơn cũng không có nhiều nhân loại như vậy, càng không có nhiều phòng như thế!
"Ngài có thể chậm rãi tính toán đi". Đỗ Duy bĩu môi:
-Được rồi, ngài thị trưởng tôn kính, ngài đã đến đây, chẳng lẽ là tuyên chiến với ta sao? Ôi…… ta thiếu chút nữa quên cảm tạ ngài rồi, đa tạ ngài cung cấp tình báo, để cho ta không có chết ở trong tay hai vị vương tử long tộc. Vậy, bây giờ ngài là đại diện cho tam vương tử tới sao?
-Tam vương tử rất không hài lòng với cách làm của ngươi.
Con rồng ngốc này thở dài, nhưng mà cho dù là thở dài, âm thanh của nó cũng giống như là sét đánh.
-Không hài lòng sao?
Đỗ Duy cười cười:
-Vị nhị vương tử kia không phải là do ta giết.
-Ta cũng sẽ không để ý là ai giết cái tên khốn nhu nhược kia. Bản thân là vương giả của Hoàng Kim long tộc, nhưng ngay cả ta cũng đánh không lại, một tên nhu nhược như vậy, chết rồi thì cứ chết đi!
Xem ra con rồng đen này vẫn còn rất kiêu ngạo thực lực của chính nó:
-Nguyên nhân tam vương tử không hài lòng là: Nếu ngươi có thể giết chết một người. Vì cái gì không có đem người kia giết luôn đi?
-Ặc…… Nếu giả sử ta đem vị đại vương tử kia cũng giết đi, vậy thì sợ rằng chẳng ai có thể tranh đoạt vị trí tộc trưởng với tam vương tử rồi ư?
Đỗ Duy cười nhẹ.
Hừ. Trí tuệ của mấy loài bò sát khổng lồ này, thật đúng là rất có giới hạn. Loại mưu kế thô kệch này làm sao so sánh được với loài người chứ.
-Cho nên tam vương tử rất không hài lòng.
Rồng đen hừ một tiếng.Trong lỗ mũi của nó phun ra một luồng lửa.
May mắn là Đỗ Duy sớm có chuẩn bị, tiện tay làm một cái phòng ngự ma pháp hóa giải luồng lửa này, sau đó cười nói:
-Ngài thị vệ trưởng tôn kính, xin nói đi, tam vương tử điện hạ còn cần ta cống hiến sức lực gì thế?
-Hòa bình.
Rồng đen dường như có vẻ không hài lòng:
-Điện hạ bảo ta báo cho ngươi. Dù sao thì ngươi cũng đã có một chút công lao…..mặc dù rất nhỏ nhoi, Ừm, chỉ có tí tẹo như thế nhưng mà điện hạ nhân từ. Quyết định khen thưởng ngươi một chút gì đó. Điện hạ nhân từ của chúng ta là một vị thủ lĩnh thưởng phạt rõ ràng!
Trên mặt Đỗ Duy lập tức hiện ra nụ cười niềm nở:
-Ồ? Vậy không biết tam vương tử điện hạ chuẩn bị thưởng gì cho ta thế?
Rồng đen chìa móng vuốt khổng lồ của nó tới, sau đó chậm rãi xòe ra. Lòng bàn tay rõ ràng là một cái viên ngọc tròn xoe giống như thủy tinh.
-Đây là cái gì?
Đỗ Duy cảm thấy rõ ràng có một tia ma pháp chập chờn.
-Đây là một viên ngọc tránh lửa.
Rồng đen nói với giọng nói ngạo mạn:
-Thứnày với Long tộc hùng mạnh mà nói thì chẳng bao nhiêu tác dụng. Nhưng mà đối với ma pháp sư loài người bé nhỏ hẳn là một phần quà tặng cũng không tệ. Ngoài ra, tam vương tử báo cho ngươi biết, ngài chỉ tạm thời cảm thấy hài lòng với tên khốn nhà ngươi. Cho nên, lần sau có mệnh lệnh gì thì cũng bắt ngươi nhất định phải làm theo.
Đỗ Duy cũng không quan tâm giọng nói ngạo mạn của đối phương……. đối với cái loại ngu xuẩn có ý nghĩ đơn giản này, Đỗ Duy chẳng muốn tranh luận gì với nó nữa.
Cẩn thận từng ly từng tí nhận món "quà tặng" này. Đỗ Duy bỗng nhiên quay về phía tên rồng đen này rồi cười cười. Nụ cười của hắn có chút giảo hoạt.
Ừm, dựa theo ngữ khí của tên khốn này thì mình chẳng cần lo lắng tên tam vương tử kia lại đến tìm mình gây phiền toái rồi. Nếu đối phương đưa ra "lần sau", vậy trước khi hợp tác "lần sau", tam vương tử hẳn là sẽ không tới giết mình.
Đáng tiếc quá ….. ta còn muốn nhận một con rồng làm thú cưng đấy.
-Được rồi. Hẳn là tam vương tử đã trở lại thần sơn rồi chứ?
Bỗng nhiên Đỗ Duy đưa ra một vấn đề như vậy làm cho rồng đen có một chút kinh ngạc, Đỗ Duy tiếp tục cười nói:
-Tội dân ở phương bắc đã vừa đánh tới sao? Ôi! Đừng hiểu lầm! Ta chỉ tỏ ra một ít lo lắng đối với long tộc vĩ đại mà thôi, nếu có thể nói, ta nguyện ý góp một chút sức lực.
-Hừ! Long tộc vĩ đại không cần trợ giúp gì cả!
Rồng đen cự tuyệt Đỗ Duy rất rõ ràng, tuy nhiên nó lại nói ra một ít tin tình báo làm cho Đỗ Duy vừa lòng:
-Bọn khốn này,cứ cách hơn mười năm lại tổ chức xâm nhập một lần, nhưng mà mỗi lần đều bị chúng ta đánh cho thất bại thảm hại. Cho nên ngươi không cần hao tâm tổn trí đâu! Đối với chúng ta mà nói, chẳng qua là vì chúng ta bổ xung một ít để lấp đầy vào Vực Sâu Tội Ác mà thôi! Nhưng thật ra ta hy vọng đám tội dân tới càng nhiều càng tốt! Như vậy, chúng ta có thể chặt bỏ một ít đầu đám tội dân, lấp đầy vào cái Vực Sâu kia, long tộc cũng tìm được sự tự do!
-Loài người! Làm tốt chuyện của ngươi đi!
Rồng đen cười nói khinh thường:
-Bây giờ tam vương tử cùng đạivương tử đều đã chạy về thần sơn rồi. Còn với ngươi……. Tam vương tử điện hạ bảo ta nói cho ngươi, thấy rằng lần này ngươi làm ra một chút thành tích, ngài ấy rất có cảm tình đối với một kẻ loài người như ngươi, giả sử nếu ngươi tiếp tục cố gắng, nói không chừng ngài ấy sẽ tự hạ thân phận làm bạn bè với ngươi.
Hừ! Làm bạn bè sao ? Trái lại ta rất muốn làm chủ nhân của nó.
Trong lòng Đỗ Duy cười thầm, trên mặt lại cười nói:
-Vậy ….. còn có chuyện gì nữa không?
-Hết rồi!
Rồng đen rít gào một tiếng, muốn vẫy cánh bay đi rồi đột nhiên để lại một câu cuối cùng:
-Này…… cái tên kia ….. vào thời điểm gặp mặt lần sau, ngươi đem phương pháp tính toán của đề thi kia nói cho ta biết nhé!
Nhìn thấy thân ảnh khổng lồ này bay lên trời không, dần dần hóa thành một điểm ….. Đỗ Duy mới thở phào.