Phillip được Đỗ Duy xem là đệ tử xuất sắc nhất của ngài Lam Hải, trong mấy tháng nay được Đỗ Duy cực kỳ tín nhiệm. Theo cách nhìn của Đỗ Duy, Phillip tuổi còn trẻ mà trầm ổn, có tài năng thật sự, có một kiến giải bất thường về tình huống hiện thời của vùng Tây Bắc, đối với mình cũng cực kỳ kính phục, trước giờ không vì mình còn nhỏ mà xem thường mình.
Nếu không phải vì tuổi của Phillip vẫn chưa đủ cao, lại không có quân hàm, Đỗ Duy sớm đã cho hắn làm Tổng đốc tỉnh Desa.
Tuy nhiên, hiện giờ, mặc dù không mang danh Tổng đốc, nhưng trên thực tế, Đỗ Duy đã cơ hồ đem tất cả sự tình giao cho hắn. Vô luận là xây dựng thành mới hay là tài chính tiền lương, cơ hồ đều là do Phillip nắm giữ mọi việc.
Phillip dù sao cũng là hộc trò của ngài Lam Hải, sau khi biết Đỗ Duy gọi mình, liền hỏi người truyền tin, biết rằng đức ngài công tước đang cùng người của Tây Bắc quân nói chuyện.
Người trong quân Tây Bắc tới sa?
Phillip cười lạnh một tiếng, vừa hết mùa thu là quả nhiên quân Tây Bắc đã phái người đến đòi tiền. May mắn là chuyện này Đỗ Duy cùng Phillip sớm đã có đối sách.
Phillip làm việc trong phủ Tổng đốc nên chỉ một lát là đã đến nơi. Vừa đẩy cửa vào, Đỗ Duy cùng vị Tatara tướng quân kia còn đang nói chuyện phiếm, Phillip liền tiến đến trước Đỗ Duy hành lễ, Đỗ Duy liền giới thiệu một chút.
Tatara đối với người thanh niên mới tiến vào rất khách khí, không có chút ý tứ khinh thường. Dù sao, mấy tháng qua, sau khi vị công tước trẻ này đến vùng Tây Bắc, Tây Bắc quân đã quan sát đức ngài công tước đến từ đế đô này rất kỹ, biết được người thanh niên tên Phillip này bây giờ được xem là cánh tay phải của Đỗ Duy. Mọi chính lệnh xuất từ phủ Tổng đốc đều từ người thanh niên này, tên nhóc công tước Đỗ Duy này thật ra không động đến việc gì cả, chỉ ra một ít quyết định, còn lại đều là giao cho Phillip này di làm. Người kia trên danh nghĩa là thủ hạ của Đỗ Duy, nhưng trên thực tế đã có thể xem như là một nửa "Tổng Đốc" rồi.
-Phillip, tướng quân Tatara hôm nay đến là vì quân phí mùa thu, tài chính thu vào quý này báo lên đây được chứ?
Nét cười trên mặt Đỗ Duy đầy hòa khí.
-Vâng thưa ngài.
Phillip lập tức mở một giá sách ra, sau đó dâng lên một quyển:
-Thưa ngài, đây là thu nhập mùa thu của tỉnh Desa.
Đỗ Duy giả vờ cầm tới nhìn thoáng qua, trên mặt lộ ra vẻ hoài nghi:
-Cái này… Phillip, con số này có bị nhầm không?
Phillip nghiêm trang nói:
-Thưa ngài, con số đó không sai.
Đỗ Duy ho khan, sau đó chậm rải đẩy một vật trên bàn tới trước mặt Tatara tướng quân:
-Tướng quân Tatara, đây là sổ thu chi của tỉnh Desa vào mùa thu, tổng cộng là bảy vạn một ngàn đồng vàng, trong đó nông nghiệp thu vào có bốn vạn sáu ngàn đồng vàng, ừm, theo thông lệ mà ngươ nói, quân tậy bắc lấy bốn thành, vị chi là…
Tatara biến sắc:
-Bao nhiêu?!
-Một vạn tám ngàn bốn trăm đồng vàng. Nguồn: http://truyenfull.vn
Phillip mặt lạnh như tiền tiếp lời. Đỗ Duy nhịn cười, ngoài mặt lại thở dài:
-Chà, con số này hình như ít một chút… Tướng sĩ quân tây bắc bảo vệ biên cương, công lao to lớn… Như vầy đi, ta tự mình thêm vào một ít cho tròn số: hai vạn đồng vàng!
Lúc hắn đang đeo cái bộ dáng khẳng khái đó lên, bên này Tatara lại thiếu chút nữa giận đến vẹo cả mũi.
Vẻ khách sáo trên mặt lúc nãy lập tức biến mất không thấy tăm hơi, trầm giọng nói:
-Thưa ngài công tước, tôi không nghe lầm đó chứ? Con số này, ngài xác định không có sai chứ?
-Đương nhiên là vậy.
Phillip cướp lời:
-Tổng đốc phủ vừa mới kiểm tra đối chiếu nông thuế từ các nơi đưa về…
Tatara đỏ mặt, nhưng cũng còn một tia sáng suốt, nén giận lại, không thèm nhìn đến Phillip, lại xoay mặt nhìn Đỗ Duy, trầm giọng nói:
-Thưa ngài công tước! Desa mặc dù cằn cỗi một chút, nhưng cũng đường đường là một tỉnh có gần trăm vạn nhân khẩu, một quý thu vào khoảng bảy vạn đồng vàng, nói ra không phải là rất hoang đường sao?
Khựng lại một chút, trong mắt Tatara hiện ra một tia lửa giận:
-Năm nay, xuân hạ hai mùa, mỗi quý còn thu vào hơn hai mươi lần, mà mùa thu là mùa thu thuế nông sản, dựa theo tính toán của năm trước, ít nhất cũng phải trên ba mươi vạn! Đường đường là một tỉnh, mà một quý thu vào chỉ có bảy vạn, đùa như phải thật là có chút quá đáng!
-Tướng quân Tatara!
Phillip đột nhiên trầm mặt, thanh âm cũng trở nên lạnh lẽo, trừng mắt lên, lạnh lùng nói:
-Xin chú ý lời nói của ngài! Ngài đang nói chuyện cùng một vị công tước của đế quốc!!
Sau đó Phillip lạnh lùng nói:
-Nói vậy ngày đã biết, gần đây chúng ta xây dựng thành Lâu Lan, xây dựng thành mới tốn rất nhiều, công phí cho mấy vạn thợ thủ công cộng thêm chi phí hàng ngày đều là những gánh nặng rất lớn! Ngoài ra vì phát động người dân lãnh địa đến định cư ở thành mới, ngài công tước đã cho miễn thuế trong thời kỳ đầu lập thành! Chỉ cần tự nguyện di cư đến thành mới là được miễn thuế một năm. Tài chính Desa vốn thu vào không nhiều, khoàng chi tiêu thật lớn như vậy cùng việc bãi thuế liền làm cho tiền thu vào quý này thiếu hụt, có gì kỳ quái đâu.
Tatara vốn muốn thăm dò thái độ của Đỗ Duy, công tước nhỏ tuổi này sau khi đến vùng Tây Bắc vẫn chưa từng giao thiệp cùng quân Tây Bắc. Vừa rồi hắn tưởng rằng đối phương hợp tác, hiện tại xem ra, bọn nó vừa từ chối lại còn chơi xỏ hắn.
Nghĩ tới đây, Tatara không khỏi càng thêm tức giận, hắn đường đường là tướng quân của Tây Bắc, nắm trong tay đại quyền, tại vùng Tây Bắc này, ai cũng nể mặt hắn vài phần, ngay cả lão hồ ly Bohan kia cũng đối với hắn khách khách khí khí, lại không nghĩ rằng thằng nhóc này lại cả gan đùa cợt với mình.
Công tước ư? Công tước thì sao? Tây Bắc quân sợ quái gì?
-Thưa ngài công tước!
Tatara bỗng nhiên đứng lên, lạnh lùng nói:
-Tôi nghĩ thuộc hạ này của ngài có lẽ không biết rõ pháp lệnh của Tây Bắc rồi! Tôi đương nhiên biết ngài đang xây thành mới, nhưng căn cứ pháp lệnh đế quốc, quân Tây Bắc có quyền ưu tiên sử dụng nông thuế cho quân phí! Đơn vị quản lý quân phí có quyền ưu tiên. Hơn nữa trong quânTây Bắc, đơn vị thu quân phí thu trước, chính quyền địa phương không được vận dụng nông thuế! Mà bây giờ, vị cấp dưới này của ngài lại nói với ta là quân Tây Bắc chúng tôi còn chưa kịp lãnh quân phí, hắn đã đem tiền sử dụng cho việc xây thành mới, chuyện này là như thế nào!
Đỗ Duy nhìn hắn tức cành hông, chậm rãi nói: "Tatara tướng quân, xin ngài ngồi xuống đi, ngươi nóng giận như vậy ta cũng chẳng làm gì được cả, hay là chúng ta thương lượng xem giải quyết việc này như thế nào, ngươi thấy sao?"
Tatara hừ lớn một tiếng.
Đỗ Duy cười cười, nhìn Phillip, nghiêm nghị nói:
-Phillip, tính toán tuy là như vậy, nhưng mà quân phí cho tướng sĩ quân Tây bắc tuyệt đối không thể kéo dài được! Thuế của một quý thôi, dù sao cũng chỉ là mấy con số mà thôi. Ngươi đem mấy khoảng chi tiêu khấu trừ, còn lại bao nhiêu báo cho ta.
Phillip lúc này lại làm ra một bộ dáng không tình nguyện: -Thưa ngài… nếu dựa theo cách tính bình thường mà nói, vốn chúng ta thu vào khoảng hai mươi lăm vạn đồng vàng… so với năm rồi ít hơn một chút, dù sao ngài miễn không ít thuế cho bình dân.
Cơn giận của Tatara lúc này mới lắng xuống một chút, hai mươi lăm vạn đồng vàng, con số này không khác lắm! Mặc dù thiếu một ít, có điêu có thể chấp nhận được. Hai mươi lăm vạn thì, bốn phần là mười vạn đồng vàng.
-Rất đơn giàn.
Đỗ Duy lập tức lại ra vẻ hào sảng:
-Liền dựa theo số thu vào là hai mươi lăm vạn, bốn phần là mười vạn… ngươi lập tức bảo người trong khố phòng xuất ra mười vạn.
Phillip thở dài, phảng phất có chút xấu hổ, thấp giọng nói:
-Nhưng mà, thưa ngài công tước, ngân khố của chúng ta hiện tại không có nhiều tiền như vậy.
-Cái gì!!!
Một tiếng rống to đầy phẫn nộ cùng nghi vấn.
Vấn đề là, người phát ra tiếng rống này, không phải là Tatara. Thực ra, hắn đang muốn nổi giận, nhưng vị công tước này đã gào lên.
Công tước nhỏ tuổi vỗ án đứng dậy, khuôn mặt cực kỳ giận dữ, hung hăng trừng mắt nhìn Phillip:
-Ngươi nói cái gì!!
Hắn đột nhiên gạt chén trà trước mặt xuống đất, giận dữ nói:
-Ngài Phillip! Xin ngài giải thích một chút, ta đường đường là một tỉnh! Tuy là tỉnh Desa cằn cỗi một chút, nhưng mà kho của thủ phủ luôn luôn có nguồn tài chính dự trữ! Không lẽ chúng ta đường đường là một cái tỉnh mà trong tay không có đến mười vạn sao!!
Đỗ Duy cướp lời làm ầm lên, làm cho Tatara cũng phát hoảng.
-Cho ta một lời giải thích!
Trông Đỗ Duy giận như muốn nuốt sống người khác, lớn tiếng nói:
-Phillip! Đây lại là lãnh địa của ta sao! Đây lại là tỉnh Desa của ta sao! Là ngươi lợi dụng chức quyền tham ô tài chính trong khố phòng phải không? Nếu ngươi không thể giải thích, ta lập tức bắt ngươi vì tham ô công quỹ!