Ác Ma Pháp Tắc

Chương 191: Ngọn thương của Longius




Một vạn cảnh bị quân nhanh chóng hành quân đến phía bên phải quảng trường trung tâm, khi còn cách xa ngoài vài trăm mét đã bị tiền tiêu của phản quân phát hiên ra hồi báo lên trên, Đại hoàng tử nhất thời sắc mắt xám như tro tàn.
Một vạn cảnh bị quân xông đến chém giết vào trong quảng trường, lập tức đã hình thành thế bao vây trên toàn cục đối với phản quân của Đại hoàng tử.
Tại quảng trường trung tâm, bên trái có thần thánh kị sĩ đoàn, bên phải thì có cảnh bị quân. Càng quan trọng hơn là một vạn cảnh bị quân đột nhiên lại tiến đến Hoàng cung trợ giúp nhà vua, ít nhất thì về mặt số lượng quân đội cũng đã lập tức thay đổi được thế yếu của phe bảo hoàng.
Đại hoàng tử tự nhiên là có nghĩ đến vỡ đầu cũng không nghĩ ra được rốt cuộc là tại sao mà cảnh bị quân mà mình đã khống chế chặt chẽ đột nhiên lại xuất hiện ở chỗ này. Hơn nữa hắn khẳng định người mà hắn phái đi làm chuyện này đều là bộ hạ tâm phúc mà mình tuyệt đối tín nhiệm, đều thuộc hệ thủ hạ đã đi theo mình nhiều năm …
Bá tước Raymond thở dài một tiếng, nhìn Hoàng tử Thần ở trên thành tường phía xa xa, tín tâm trong lòng vị trọng thần quân phương này đã hoàn toàn không còn, đột nhiên lại quay đầu nhìn vị thị vệ trưởng Alpha, thấp giọng nói:"Alpha, chúng ta bại rồi."
Nói xong,Bá tước Raymond đi đến bên cạnh Đại hoàng tử, liếc nhìn qua Đại hoàng tử mặt đang xám như tro, trong lòng sinh ra một tia khinh bỉ. hắn đứng thẳng người, trầm giọng nói: "Điện hạ, bây giờ tập trung tất cả lực lượng hiện có, lập tức tấn công mãnh liệt cảnh bị quân, xông ra khỏi vòng vây của bọn họ. Sau đó … rời khỏi thành, còn có cơ hội trở lại đoạt lấy vương quyền một lần nữa!"
Đại hoàng tử nhãn thần trống rỗng, tựa hồ như là không nghe thấy bá tước Raymond nói, chỉ là mờ mịt gật gật đầu. Nhưng đột nhiên ánh mắt lại biến đổi, biến thành tràn đầy vẻ nanh ác, đột nhiên mãnh liệt nói lớn:"Không có khả năng! Ta không tin! Ta như thế nào lại thất bại!"
Nói xong, hắn lại hét lên: "Ta còn có một ngàn kỵ binh tinh nhuệ! Hừ, cảnh bị quân cái đám ô hợp đó làm sao có thể là đối thủ của ta!"
Đại hoàng tử tựa hồ như là đã mất đi lý trí. Một ngàn kỵ binh tinh nhuệ thủ hạ của hắn này đúng là tâm huyết bao nhiêu năm mới thành lập được, trong đó còn chiêu lãm không ít kỵ sĩ chính thức có thực lực cường hãn. Hắn lớn tiếng hô lên: "Raymond, ta cấp cho ngươi năm trăm người, ngươi đi ngăn cái đám cảnh bị quân đó lại cho ta! Ta thân chinh thống thống lĩnh người tấn công vào hoàng cung, ta không tin ta sẽ thất bại!"
Bá tước Raymond cũng không nói gì nữa, thở dài một hơi.
Sẽ không thất bại sao?
Một vạn phản quân của Juncker đã chết mất gần một nửa, thực lực của thần thánh kỵ sĩ đoàn quả nhiên không thể xem nhẹ. Giờ phút này trên quảng trường, phe phản quân bên mình chỉ còn lại thành vệ quân của Juncker khoảng tầm sáu ngàn, thêm vào nhân mã vừa mới lục soát toàn thành được thêm hơn hai ngàn người nữa, cộng cả một ngàn kỵ binh của Đại hoàng tử, cả thị vệ thủ hạ của các hào môn quý tộc theo phe mình toàn bộ cộng lại miễn cưỡng có thể được một ngàn, tổng cộng nhân số khoảng một vạn … Muốn đối phó với thần thánh kỵ sĩ đoàn, muốn đối phó với một vạn người của cảnh bị quân, lại còn muốn công hạ Hoàng cung … làm dễ như nói vây sao?
Lại đúng lúc này, đột nhiên cửa chính của hoàng cung ở đằng xa bị mở ra, sau đó đằng sau cánh cửa trống không chỉ có Hoàng tử Thần một người đứng đó, hắn chậm rãi đi ra. Trong tay hắn cầm một cái gì đó dài dài, ngoài cái đó quấn một tầng vải màu đen rộng thùng thình.
Vật này có vẻ rất nặng, nhìn từ hình dạng thì dường như giống là một thanh trường mâu dài kinh người.
Biến cố đột nhiên xảy ra này khiến cho mọi người ngẩn ra. Chỉ thấy Hoàng tử Thần trên mặt mang theo một nét cười nhẹ, chậm rãi đi ra khỏi cửa thành của Hoàng cung, trước mặt hắn không đến trăm mét chính là rất nhiều phản quân thủ hạ của tướng quân Juncker nhưng vị hoàng tử này lại không có chút lo ngại nào. Hoàng tử Thần dừng bước lại, nhè nhàng chống cái thứ được bọc bằng mảnh vải màu đen ở trên tay xuống đất.
Tất cả mọi người đều có chút mờ mịt, không hiểu vị Hoàng tử này đột nhiên lại tự mình chạy ra khỏi Hoàng thành làm cái gì?
Nhưng phản quân này cũng không có chủ ý, chính đang do dự xem có nên tiến tới hay không, nếu có thể nhân cơ hội giết vị Hoàng tử này đi, vậy thì cục diện …
"Điều thứ nhất của tuyên ngôn kỵ sĩ … " Thanh âm bình tĩnh của Hoàng tử Thần đột nhiên vang lên rõ ràng khắp cả quảng trường, hắn rõ ràng là đã thi triển một ma pháp truyền âm của phong hệ, giọng nói trong trẻo mà ấm áp kia vang lên rất rõ ràng bên tai của mỗi người.
"Điều thứ nhất của tuyên ngôn kỵ sĩ: Ta xin thề với danh nghĩa tâm linh ta, lấy "Trung Thành" làm phẩm cách mà cả đời ta tôn sùng, khắc ở trong tim, vĩnh viễn không hối hận! Nếu như vi phạm, nguyện cho "Cây thương của người Kị sĩ" ruồng bỏ linh hồn của ta!"
"Điều thứ hai của tuyên ngôn kỵ sĩ: Ta xin thề với danh nghĩa tâm linh ta, đặt "Vinh Dự" lên trên cả sinh mạng của ta,
Suốt cả cuộc đời ta sẽ bảo vệ vinh dự của ta, bảo vệ vinh dự của kỵ sĩ, vĩnh viễn không hối hận! Nếu như vi phạm, nguyện cho "
Cây thương của người Kị sĩ" ruồng bỏ linh hồn của ta!"
"Điều thứ ba của tuyên ngôn kỵ sĩ: Ta xin thề với danh nghĩa tâm linh ta,. luôn nhớ rõ "Hi Sinh", không tiếc thân mình, không tiếc sinh mạng, vĩnh viễn không hối hận! Nếu như vi phạm, nguyện cho "Cây thương của người Kị sĩ" ruồng bỏ linh hồn của ta!"
"Điều thứ tư của tuyên ngôn kỵ sĩ: Ta xin thề với danh nghĩa tâm linh ta, dũng khí luôn trường tồn trong tim ta, "Dũng Cảm" trở thành mực thước của ta, dũng cảm tiến về phía trước, vĩnh viễn không hối hận! Nếu như vi phạm, nguyện cho "Cây thương của người Kị sĩ" ruồng bỏ linh hồn của ta!"
"Điều thứ năm của tuyên ngôn kỵ sĩ: Ta xin thề với danh nghĩa tâm linh ta, sẽ nhân từ với người yếu, chống lại kẻ tàn bạo, khoan dung là bằng hữu của ta, một "Tấm Lòng của Tình Thương", vĩnh viễn không hối hận! Nếu như vi phạm, nguyện cho "Cây thương của người Kị sĩ" ruồng bỏ linh hồn của ta!"
"Điều thứ sáu của tuyên ngôn kỵ sĩ: Ta xin thề với danh nghĩa tâm linh ta, sẽ giữ vững sự dung hợp giữa tinh thần và linh hồn, tinh thần của ta cũng là linh hồn của ta, linh hồn của ta cũng là sinh mạng của ta, vĩnh viễn không hối hận! Nếu như vi phạm, nguyện cho "Cây thương của người Kị sĩ" ruồng bỏ linh hồn của ta!"
"Điều thứ bảy của tuyên ngôn kỵ sĩ: Ta xin thề với danh nghĩa tâm linh ta, sẽ phải "Thành Thật", thân là kỵ sĩ, lời nói của ta vĩnh viễn sẽ bộc lộ tâm linh ta, nói dối là kẻ thù lớn nhất và đáng khinh của ta, vĩnh viễn không hối hận! Nếu như vi phạm, nguyện cho "Cây thương của người Kị sĩ" ruồng bỏ linh hồn của ta!"
"Điều thứ tám của tuyên ngôn kỵ sĩ: Ta xin thề với danh nghĩa tâm linh ta, sẽ luôn luôn giữ vững "Công Chính", tâm ta sẽ luôn luôn là hóa thân của cán cân, kiếm của ta sẽ luôn chỉ thẳng đến nơi bất công, vĩnh viễn không hối hận ! Nếu như vi phạm, nguyện cho "Cây thương của người Kị sĩ" ruồng bỏ linh hồn của ta!"
Từng câu từng câu tuyên ngôn của kỵ sĩ đó, mỗi vũ giả có được tư cách kỵ sĩ trên đại lục này đều luôn nhớ kỹ ở trong lòng. Mỗi một người có được tư cách kỵ sĩ, khi mới có được thân phận kỵ sĩ đều đã quỳ xuống đọc qua. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Đoạn tuyên ngôn của kỵ sĩ này, chính là để khiến cho mỗi một người thân là kỵ sĩ, đều sẽ giữ vững được tám phẩm chất lớn của kỵ sĩ: trung thành, vinh dự, hi sinh, dũng cảm, tình cảm, tinh thần, thành thật, công chính.
Roland đại lục hiện giờ mặc dù văn minh ma pháp hưng thịnh, nhưng mà thời đại của kỵ sĩ so với lịch sử văn minh ma pháp lại vẫn lâu dài hơn nhiều. Từ trước khi nền văn minh ma pháp có được sự hưng thịnh như bây giờ, kỵ sĩ đã từng là chủ đạo trên đại lục này!
Truyền thuyết kể là trong thời đại kia, địa vị của hiệp hội kỵ sĩ thậm chí trọng yếu hơn nhiều so với địa vị của ma pháp công hội trên đại lục! Hiệp hội Kỵ sĩ trên đại lục được người người vạn phần kính ngưỡng, có thể so với nơi của thần thánh là thần điện, địa vị sùng cao vô cùng. Mà mỗi một kị sĩ đều nhận được sự tôn trọng thực tình phát ra từ nội tâm mỗi người bình dân.
Chỉ bất quá, năm tháng trôi đi, hiện tại trên đại lục, địa vị của ma pháp xa xa vượt qua vũ giả , thời đại của kỵ sĩ cũng đã sớm trở thành quá khứ, cùng với năm tháng trôi đi. Tám đức tính lớn của kỵ sĩ cũng dần dần bị người ta quên đi … Mặc dù mỗi một tên kỵ sĩ khi tuyên ngôn đều sẽ phải đọc, nhưng mà người thực sự có thể giữ lại được tinh thần của kỵ sĩ, đã chỉ còn lại rất ít. Đại đa số "kỵ sĩ" đều chỉ là võ lực thì cường hãn, nhưng tinh thần thì lại hỗn tạp.
Nguyên nhân thực sự, ngoại trừ ma pháp hưng thịnh, kỵ sĩ yếu thế ra, còn có một cái nguyên nhân vô cùng vô cùng trọng yếu, chính là: kỵ sĩ hiện tại, khi tiến hành tuyên thệ trong khi lấy được huy chương, lời thề không có cách nào có thể tạo ra ước thúc đối với bọn họ!
Ma pháp sư trong khi tuyên thệ, sẽ tự động lưu lại ma pháp ấn kí. Ví dụ như là "Thiết luật số một", nếu như vi phạm lời thề, vậy chắc chắn sẽ phải nhận sự trừng phạt tương ứng!
Nhưng hiện tại, tuyên ngôn của những kỵ sĩ này lại thường thường là miệng khác với lòng, miệng thì đọc tám tinh thần lớn, nhưng mà vừa ra khỏi hiệp hội kỵ sĩ, thường thường là không điều gì không vi phạm, cậy mạnh bắt nạt yếu. Ngoại trừ tinh thần tín ngưỡng đã mất ra,còn là do có không tuân theo nội dung của tuyên ngôn thì cũng không phải chịu sự trừng phạt tương ứng nào. Mất đi lực ước thúc, đây mới là nguyên nhân lớn nhất của việc tinh thần kỵ sĩ không còn.
Không còn lực lượng ước thúc, Thối nát – đó là điều tự nhiên.
Hoàng tử Thần sắc mặt vô cùng nghiêm túc, ánh mắt của hắn nhẹ nhàng quét qua, ở trên quảng trường. Vô luận là phản quân cũng tốt, hay là phái bảo hoàng cũng hay, trong trận doanh không biết là có bao nhiêu người có được danh hiệu kỵ sĩ đủ mọi cấp khác nhau đột nhiên lại nghe thấy vị Thần Điện hạ này lại lớn tiếng đọc lên một lần tám tinh thần lớn của tuyên ngôn kỵ sĩ, không khỏi người người đều là sắc mặt cổ quái, không biết được vị điện hạ này rốt cuộc là làm ra trò huyền hư gì, lại càng là có người ngoài mặt thì không có gì biến đổi, nhưng trong lòng thì lại ẩn ẩn có chút khinh thường đối với tám tinh thần lớn này ….
"Nếu như vi phạm, nguyện cho "Cây thương của người Kị sĩ" ruồng bỏ linh hồn của ta!!" Hoàng tử Thần đột nhiên ngâm nhẹ lên câu này, sau đó ngừng một chút rồi lại lớn tiếng nói lại :" Nếu như vi phạm, nguyện cho "Cây thương của người Kị sĩ" ruồng bỏ linh hồn của ta!" . Ánh mắt của hắn lại quét qua một lượt, cười nhẹ nói: "Hôn nay, còn có bao nhiêu người giữ được tám tinh thần lớn này? Các vị kỵ sĩ các hạ?"
Cây thương của người Kị sĩ …
Trong truyền tuyết, vào thời đại kỵ sĩ, là thần khí tối cao của kỵ sĩ – một thanh trường thương trong truyền thuyết, có uy lực vô thượng, là vũ khí mạnh nhất của võ sĩ do thần linh lưu lại nhân gian. Khi đó, mỗi một kỵ sĩ đều phải quay về phía Cây thương của người Kị sĩ mà thề, lưu lại linh hồn ấn ký của chính mình trên thanh Cây thương của người Kị sĩ này! Nếu như vi phạm lời thề, Cây thương của người Kị sĩ sẽ đem linh hồn ấn ký của kẻ vi phạm lời thề cắt rời ra, sau khi chết thì linh hồn phiêu lãng đại lục, vĩnh viễn trở thành vong hồn đáng bi ai, suốt đời phải chịu tịch mịch và trừng phạt.
Có sự trừng phạt của Cây thương của người Kị sĩ treo trên đỉnh đầu, ở thời đại đó, cơ hồ rất ít có kỵ sĩ nào dám vi phạm lời thề của mình, nói mà không làm!
Đáng tiếc, không biết là bắt đầu từ khi nào, thậm chí là còn không biết là vào khoảng thời gian nào, ở địa phương nào, vì nguyên nhân gì, thì thanh "Cây thương của người Kị sĩ" thần bí đó cũng đã sớm biến mất trong dòng chảy lịch sử. Không ai biết được thanh Cây thương của người Kị sĩ hiện ở đâu, mất ở chỗ nào lúc nào, thậm chí còn có người còn cho là thần linh đã thu hồi lại kiện vũ khí cường đại vô cùng đó.
Sau đó, tinh thần kỵ sĩ bắt đầu suy tàn, bắt đầu từ đó, mất đi sự uy hiếp bị trừng phạt, các kỵ sĩ khi tuyên thệ không còn phải lưu lại linh hồn ấn ký trên tranh Cây thương của người Kị sĩ này nữa, càng không cần lo lắng vi phạm lời thề thì sẽ bị Cây thương của người Kị sĩ trừng phạt. Cho nên, tinh thần kỵ sĩ từng đời từng đời dần dần thối nát, biến thành cục diện như ngày hôm nay.
Lúc này, Hoàng tử thần đứng ở cửa thành đó, trên quảng trường mùi máu tanh phiêu tán khắp nơi, hắn lại đột nhiên đọc lên tinh thần và lời thề của kỵ sĩ, không khỏi có chút quỷ dị. Sau đó, vị Điện hạ này chầm chậm bỏ mảnh vải màu đen bọc quanh cái thứ dài dài kia sang một bên, lộ ra diện mục của nó …
Một thanh trường thương kim quang lấp lóe, tạo hình trông giống như là một cái thập tự giá phóng đại. Một thanh trường thương chữ thập màu hoàng kim được chống trên mặt đất, độ cao thậm chí so với Hoàng tử thần còn hơn một bậc, trên thân thương quang mang đủ màu lưu chuyển. Đầu thanh thập tự trường thương này ẩn ước có chút tàn phá, ở một cạnh trên mũi thâp tự của thương, lại càng là không biết làm sao lại thiếu mất một đoạn ngắn, nếu như đến gần nhìn sẽ phát hiện, trên cây thương mang theo không ít vết nứt đáng sợ. Có vết nứt nếu như sâu thêm một chút nữa, chỉ sợ đã sớm đã chia ngọn hoàng kim thập tự trường thương này thành hai đoạn!
Ngọn hoàng kim thập tự trường thương này lộ ra trước mắt mọi người, nhất thời trên quảng trường cơ hồ cả tiếng hô hấp cùng dừng lại toàn bộ! Mấy vạn cặp mắt nhìn chằm chắm vào ngọn hoàng kim thập tự trường thương trong tay Hoàng tử Thần. Qua một lúc lâu, vẫn không có ai dám phát ra một tiếng nào!
Cũng vẫn không một chút dấu hiệu nào, đột nhiên ở trận doanh của cả hai phe, bất quản là phản quân cũng tốt, là phe bảo hoàng cũng được, vô số người mãnh liệt chạy ra khỏi đội ngũ, ở ngay trên quảng trường quỳ một chân xuống, cúi đầu về phía Hoàng tử Thần, một tay để lên đúng vị trí trái tim. Những kỵ sĩ ngực đeo đủ các loại huy chương đẳng cấp khác nhau này, người người đều cúi đầu thật sâu xuống, trong mắt tràn đấy cuồng nhiệt và thành tín, tư thái này so với những tín đồ cuồng nhiệt nhất còn hơn vái phần!
Đến ngay cả thị vệ trưởng Alpha phía sau bá tước Raymond cũng nhảy từ trên ngựa xuống. Hắn vốn là một chân bị thương, thế nhưng cũng không để ý gì đến thương thế của mình, bò đi trên mặt đất. Vị trọng thần của gia tộc Rowling lúc này lại quay về phía Hoàng tử Thần, mắt đầy nhiệt lệ.
"Alpha!" Bá tước Raymond biến sắc nói: "Ngươi … "
"Bá tước đại nhân." Alpha ngẩng đầu lên, hắn cả người run lên, thầm hít vào một hơi thật sâu nói: "Đó là thánh thương! Thánh thương chân chính! Cây thương của người Kị sĩ!"
Cây thương của người Kị sĩ, Hoàng kim thập tự thương, Thánh thương … Đồng thời còn có một cái tên khác thần thánh vô cùng trong lòng mỗi một kỵ sĩ:
Ngọn thương của Longius!
Đứng ở trên thành tường, Đỗ Duy nhìn một lượng đông đảo các kỵ sĩ đang quỳ đầy trên quảng trường, hắn thở dài …
Đại hoàng tử đã thua rồi!
------------
Theo Kinh Thánh, người lính đã dùng thương đâm Chúa Jesus có tên là Longius, cây thương này được gọi trang trọng là 'Spear of Longinus'
Đọc thêm các tài liệu về ngọn Thánh Thương tại đây
http://en.wikipedia.org/wiki/Saint_Longinus

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.