Ác Ma Nữ Phụ

Chương 36:




36: Tiệc tối

Lạc Thuần Hy nhìn Sở Vũ từ trên xuống dưới, anh ta lập tức nhảy dựng lên, "Này, Sở Cẩm, ánh mắt cô như thế là có ý gì? Ông đây đẹp trai hơn cái tên họ Tôn đó đấy, nhìn mãi tôi cũng không xấu đi đâu."


Lạc Thuần Hy:.....


Chưa thấy tên nào não có bệnh như thế này!


"Nếu anh đồng ý để tôi đi với tên đó thì tôi cũng trân thành cảm ơn anh."


Sở Vũ nghe thấy câu này như bị chọc điên, lập tức hét ầm lên, "Sở Cẩm, tôi nói cho cô biết, cô dám đem theo tên đó xuất hiện trước mắt nhiều người thì ông đây sẽ giết chết cô. Trên đời này, cô chỉ có thể đi bên cạnh tôi, có cưới cũng cưới tôi, đừng quên Sở Bạch đã giao cô cho tôi. Hơn nữa, tôi mới là sự lựa chọn tốt nhất."


Lạc Thuần Hy nhìn dáng vẻ trợn mắt hét lớn của Sở Vũ, cô vẫn thong dong quay lưng lại, trước khi đi chỉ bỏ lại một câu, "Nhớ chuẩn bị cho kỹ."


Rồi cất bước về phòng của mình.


Sở Vũ nhìn cô rời đi, quay người lại tính đóng cửa thì thấy một nam sinh đeo kính đứng rụt cổ cách đó không xa, trừng mắt nhìn cậu ta một cái rồi đi vào phòng.


Anh ta cảm thấy anh ta nói không có sai, anh ta họ Sở, là người đã sống cùng Sở Bạch, hiểu Sở Bạch nhất, người đó giao cô cho anh ta chăm sóc, anh ta phải che chắn cho cô, đơn giản là bảo vệ cô không cho đến gần những người đàn ông khác vì trong tiềm thức của anh, cô là của Sở Bạch, chỉ là của Sở Bạch.


==


Hôm sau, Lạc Thuần Hy tan tầm về nhà chuẩn bị đã thấy Sở Vũ đứng trước cửa, anh ta mặc vest màu đen, tóc tai chỉnh tề, so với người suốt ngày chỉ biết ngủ và lớn tiếng ra lệnh cho người khác, là hai người hoàn toàn khác nhau.


Nhìn thấy Lạc Thuần Hy mới trở về, mặt anh ta đen xì, "Sao bây giờ cô mới về?"


Lạc Thuần Hy nhìn đồng hồ, "Mới qua giờ tan tầm hai mươi phút, rất bình thường mà."


Sở Vũ lại hỏi, "Không phải có tiệc tối sao?"


Lạc Thuần Hy nhìn anh ta, "Tiệc tối bắt đầu vào lúc 8 giờ tối, còn gần hai tiếng, có vấn đề gì sao?"


Anh ta nghiến răng, "8 giờ tối mới bắt đầu mà 8 giờ sáng cô bảo Vĩ Trầm đưa đồ cho tôi là có ý gì?"


"Không phải sợ anh ngủ 12 tiếng dậy không kịp chuẩn bị sao?"


Cô dừng một lúc, quay ra nhìn Sở Vũ, cười hỏi, "Anh đợi ở đây bao nhiêu lâu rồi?"


"Hai tiếng."


'phụt'


Lạc Thuần Hy bật cười, sao người này lại ngây thơ như vậy chứ? Không biết về phòng mình ngồi chơi sao?


Cô mở cửa vào nhà, anh ta vào theo, vừa vào đã lao về phía sô pha nhà cô, nằm than, "Cô nhanh lên một chút, nếu không tôi ngủ, sẽ không có ai đi với cô đâu!"


Lạc Thuần Hy không nói gì mà đi vào phòng ngủ chuẩn bị.


Khi đi ra, cô trang điểm vẫn như hàng ngày, nhưng chiếc váy đen dài trên người lại lấp lánh hơn, dưới ánh đèn vô cùng nổi bật. Hơn nữa, cùng tone màu với Sở Vũ.


Hai người ra khỏi nhà, đi về phía thang máy. Vừa vào trong thang máy, Sở Vũ lập tức lấy gương nhỏ ra soi mặt mũi mình thế nào.


Lạc Thuần Hy ở bên cạnh khẽ hừ một tiếng.


Sau khi cửa thang máy đóng lại, một căn phòng lập tức mở ra Trịnh Khải mặc tây trang màu xám bước ra ngoài, nam sinh đeo kính đi theo sau chính là trợ lý của anh.


"Anh Trịnh, bữa tiệc tối nay rất quan trọng, rất nhiều những nhân vật có tầm ảnh hưởng, nên anh ngàn vạn lần đừng nóng giận, chú ý hình tượng, biết đâu có chó săn lẻn vào trong đó, bị chụp lại liền không tốt."


"Tôi biết, Tiểu Kha."


Tiểu Kha âm thầm thở dài một hơi, ảnh đế nhà anh ta luôn thành thục, ổn trọng, chỉ là có nhiều lúc cũng lạnh lùng không nể mặt người khác chút nào, hôm nay mà có chuyện gì hay đắc tội ai, cậu ta cũng không muốn sống nữa.


Hai người đi đến bấm thang máy.


Vĩ Trầm làm lái xe, Sở Vũ và Lạc Thuần Hy ngồi sau, mới đầu cũng chẳng ai nói gì, nhưng đột nhiên Sở Vũ lại lên tiếng.


"Này, Sở Cẩm."


Lạc Thuần Hy vẫn cúi đầu nhìn điện thoại, "Nói."


Sở Vũ nhìn cô một lúc, "Nếu cô gặp đám người đó, cô sẽ rung động với họ lần nữa sao?"


Nghe thấy lời này, Lạc Thuần Hy ngẩng đầu, nhìn thẳng vào mắt anh ta, thật lâu không nói gì.


Nửa ngày sau, cô giơ tay đập lên đầu Sở Vũ một cái, "Anh nghĩ tôi ngu như anh à?"


Sở Vũ ôm đầu hét lớn, "Con mẹ nó, cô không động tay động chân với tôi thì cô sống không yên à?"


Lạc Thuần Hy nhếch môi, "Không sai."


Sở Vũ lập tức bất bình, "Dựa vào đâu?"


Lạc Thuần Hy giơ tay xoa cằm, vẻ mặt như đang suy nghĩ nghiêm túc, "Có lẽ là do mặt anh ngứa đòn."


Sở Vũ:..... Mặt tôi đẹp trai là có tội à? Mặt đẹp là ngứa đòn sao?


Sở Vũ trừng mắt không nói nữa, dù sao, anh ta cũng không nói lại cô. Chỉ có thể yên lặng lấy gương ra chỉnh lại đầu tóc.


Điện thoại của Lạc Thuần Hy rung lên, cô nhìn tên hiển thị trên đó rồi tắt máy.


Sở Vũ chú ý đến, lại tò mò hỏi, "Ai vậy?"


Lạc Thuần Hy thong dong trả lời, "Họ Tôn mà anh nói."


Ánh mắt Sở Vũ lập tức trở nên chán ghét, "Khi nào thì cô đá anh ta?"


Lạc Thuần Hy vân đạm phong khinh, "Mới đá lúc sáng."


Sở Vũ:......


Tốc độ yêu đương của cô gái này, một năm không hơn ba trăm người mới là lạ.


Lạc Thuần Hy dựa vào sát tai Sở Vũ, nói,"Tý nữa đến bữa tiệc có gặp anh ta đấy. Sao? Muốn chơi đùa với anh ta một chút không?"


Sở Vũ cười nham hiểm, "Không chơi chết anh ta, tôi không phải Sở Vũ."


Lúc nào Lạc Thuần Hy cũng để Sở Vũ đi giải quyết người yêu ngắn hạn của mình. Ai bảo nhìn Sở Vũ thù hằn họ như đời trước cướp năm nghìn vạn của cụ anh ta chứ?


Anh ta thích thì để anh ta làm thôi, cô cũng chẳng mất mát gì.


Rất nhanh đã đến trước cửa lớn Kiều thị, thảm đỏ trải dài, trang trí xoa hoa lộng lẫy, bên ngoài có rất nhiều phóng viên đưa tin.


Vĩ Trầm dừng xe, Sở Vũ mở cửa bên phải bước chân dài xuống.


Anh ta vừa bước xuống, lập tức có rất nhiều tiếng xôn xao, bàn tán.


Lái siêu xe đến, ai ai cũng tò mò chủ là nhân vật nào. 


"Đó là ai vậy? Đẹp trai quá, còn lái siêu xe đến."


"Không biết người này có thân phận gì?"


"Tôi chỉ quan tâm người này còn độc thân hay không?"


"Đẹp trai thật đấy, nhìn xe là biết có tiền, nhưng sao tôi chưa thấy người này bao giờ, nhìn cũng không quen mặt."


.....


Tất cả những lời này lọt vào tai Sở Vũ, anh ta nhếch mép, đi vòng qua xe, mở cửa, còn phong độ vươn tay ra.


Lạc Thuần Hy nắm lấy tay anh ta, bước xuống xe, nhìn xung quanh rồi nở một nụ cười.


Tiếng ồn ào xung quanh dừng một chút rồi lập tức còn huyên náo hơn vừa rồi.


"Cô gái kia là ai vậy?"


"Đẹp quá. Liệu có phải là diễn viên mới không?"


"Tôi cũng thấy cô ấy có thể là diễn viên, nhìn khuôn mặt kia đi. Chậc, quyến rũ động lòng người, thật muốn cong."


.....


Dưới tiếng bàn luận xôn xao, Lạc Thuần Hy khoác tay Sở Vũ đi vào sảnh lớn, tiếng tách tách và ánh đèn flash loé lên không ngừng, hai người thẳng lưng, kiêu ngạo cùng bước vào kiều thị.


Đi đến bữa tiệc, cửa lớn mở ra, tất cả mọi người xung quanh đều chú ý xem người đi vào là ai.


Kiều Y đang cầm một ly rượu vang đỏ trong tay, đứng cách cửa không xa. Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, liếc mắt nhìn qua, thấy cô gái xinh đẹp, mặc váy đen dài, dưới ánh đèn bộ váy phát sáng lấp lánh hơi lay động theo bước đi của cô, gương mặt kia, dù có sắc sảo hơn, dù có trang điểm đậm, nhưng đường nét này, ngũ quan này, cô ấy không bao giờ quên được.... Lạc Thuần Hy.


Lạc Thuần Hy cũng cảm nhận được nhiều ánh mắt đang nhìn mình, cô lướt nhìn xung quanh, đầu tiên là nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Kiều Y, sau đó nhanh chóng lướt qua, nhìn thấy Lạc Tử Trình đứng cách đó không xa, bên cạnh anh.... là Trương Tử Linh. 


Họ đang nhìn về phía này.


Lạc Thuần Hy nhìn Lạc Tử Trình chằm chằm, bước chân không ngừng, sau đó gật đầu với anh một cái.

37

Nguồn thiếu chương, bạn đọc vui lòng thông cảm và đọc tiếp nhé!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.