Ác Hán

Chương 499: Quyết Chiến Trôi Qua




Mở địa đồ, Lưu Bị vừa dùng cơm vừa nhìn địa đồ, rơi vào trầm tư.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, mí mắt chợt nháy, dường như muốn báo trước chuyện gì. Lưu Bị đặt bát đĩa xuống đứng dậy ra khỏi trướng.
Lúc này đã đêm khuya.
Binh sĩ áp tải quân nhu lương thảo cũng được bố trí đi ngủ sớm. Trong doanh chỉ còn tiếng điêu đấu (báo canh) vọng trời đêm.
Lưu Bị cố di chuyển hai gò má, để bản thân thêm tỉnh táo.
Có lẽ hắn đã nghĩ quá nhiều...
Ở đây gần Hạ Bi thì có thể xảy ra chuyện gì? Lưu Bị xoay người định vào quân trướng, nhưng đúng lúc này tại một góc quân doanh đột nhiên xuất hiện ánh lửa.
Lưu Bị thấy được không khỏi nhíu mày:
- Phái người đi xem một chút, có lẽ là bất cẩn, mau lấy nước.
Tự có thân vệ lĩnh mệnh mà đi, Lưu Bị bước vào quân trướng. Nhưng cả người đột nhiên run lên, cảm thấy một cỗ hàn khí chạy dọc sống lưng.
Không đúng.
Buổi chiều ta mới phát lệnh, sao Hạ Bi có thể áp giải quân nhu lương thảo nhanh như vậy?
Phản ứng của Hạ Bi chẳng phải quá nhanh sao?
Lưu Bị tiện tay chộp lấy mã sóc trước cửa quân trướng, chạy ra khỏi doanh trướng:
- Mau mau sai người kiểm tra, bắt toàn bộ người áp giải quân nhu đến đây.
Vừa dứt lời, trong doanh trại lại xuất hiện hơn mười ánh lửa.
Tiếp đó binh doanh Từ Châu quân hoảng loạn, càng ngày càng nhiều chỗ bị cháy. Chẳng mấy chốc tất cả bùng phát, toàn bộ quân doanh rất nhanh đã biến thành biển lửa. Tiếng la hét vang lên bốn phía, tiếng rên khóc càng liên tiếp không ngừng.
- Là địch tập kích, địch tập kích... Lập tức tập hợp nhân mã.
Lưu Bị xoay người lên ngựa, cầm sóc la lớn.
Một đạo nhân mã từ trong ánh lửa lao ra, viên đại tướng dẫn đầu mũ vàng giáp vàng, cưỡi trên hoàng kim thông, uy phong lẫm lẫm, giống như thiên thần.
- Lưu Bị, gian tặc.
Viên đại tướng kia ở trên ngựa hô lớn:
- Bành Thành đã phá, Hạ Bi quốc đã rơi vào tay Lương vương. Hoàng Trung ở đây, ngươi còn chưa xuống ngựa đầu hàng?
**********
Lưu Bị không thể nào hiểu nổi, vì sao binh mã của Quan Trung lại xuất hiện trong địa giới Từ Châu.
Có điều hiện tại hắn không thể suy nghĩ nhiều. Từ Châu quân loạn thành một đống, tiếng hét hò vang lên bốn phương tám hướng, khiến cho người khác không thể biết được Đổng Phi rốt cuộc có bao nhiêu binh mã. Từ Châu quân cứ vậy tán loạn chạy.
Lưu Bị được tuỳ tùng liều mạng yểm hộ, đột phá vòng vây lao ra, trong đêm chạy về Bái huyện.
Thế nhưng khi qua Tai Khâu thì bị đô đốc Cự Ma hữu quân Trương Liêu phục kích, mất tiếp mười mấy tuỳ tùng mới khốn khổ đào thoát.
Gần như trong một đêm, chiến cuộc Từ Châu đã xảy ra biến hóa long trời lở đất...
**********
- Lưu Bị bại?
Đổng Phi ghìm lại chiến mã, lẳng lặng nhìn tiểu giáo đến truyền tin, khuôn mặt đen vô cùng trầm tĩnh, không có chút biểu cảm nào.
Y đang hành quân qua Ký Khâu thì nhận được tin này.
Hai mắt bất tri bất giác nheo lại, hiện lên vẻ lãnh khốc, khẽ hỏi:
- Có bắt được Lưu Huyền Đức không?
Tiểu giáo nói:
- Hiện giờ chưa bắt được.
Hai gò má Đổng Phi co lại:
- Vậy tình hình Bái huyện thế nào rồi?
- Toàn bộ quân địch Bái huyện đã bị vây lại. Tư Mã Lãng không ngờ quân ta sẽ đột nhập địa giới Từ Châu, từ sau sườn đánh ra. Cho nên bị hai vị đô đốc Trương, Trần giáp công, bất ngờ không kịp phòng bị, toàn quân tan tác. Hiện nay quân bản bộ của Tư Mã Lãng đã bị vây khốn tại Phương Dự (nay là Ngư Đài Sơn Đông). Trần đô đốc mệnh tiểu nhân bẩm báo Lương vương, không đến 30 ngày nhất định sẽ dâng đầu Tư Mã Lãng lên.
- Ngoài ra Trương đô đốc phụng mệnh từ Lương quốc công kích Nhữ Nam, tam gia đã ở bờ Phì hà phục kích quân bản bộ Quan Hưng, cũng tại trước trận chém chết Quan Hưng. Tam gia phái người truyền tin nói hai người Lục đô đốc và Cam đô đốc đã hội binh Giang Hạ, chuẩn bị đoạt Lư Giang.
- Khúc Nghĩa đô đốc sau khi phụng mệnh đoạt Hạ Bi thì áp giải vợ con Lưu Bị về Trường An trước. Hiện nay Khúc Nghĩa đô đốc đã khởi binh xuất kích Quảng Lăng. Hai vị đại nhân Mi Trúc, Mi Phương tiếp chưởng Hạ Bi xong liền đóng quân ở Lương thành, chặn đường lui từ Hạ Bi, Quảng Lăng của Tào Tháo.
- Tuyển Phong doanh của Trương Cáp đô đốc đã xuất kích Vũ sơn, đoạt quân nhu của Tào quân.
- Trần đại nhân hỏi thiên tuế thời cơ đã chín muồi, có phát động công kích cuối cùng với Tào Tháo hay không?
Tiểu giáo nói dõng dạc, trật tự cũng rõ ràng, khiến cho Đổng Phi không khỏi sáng ngời, cảm thấy tiểu giáo này rất thú vị.
- Ngươi tên là gì?
Tiểu giáo kia trả lời:
- Mạt tướng tên là Phó Dung, là người Nghĩa Dương Kinh Châu, được tam gia ưu ái nên hiện nay làm tiểu tướng trong quân.
Phó Dung?
Có lẽ Đổng Phi ở thời đại này đã lâu, nên với tên này cũng không có cảm giác gì đặc biệt.
Y suy nghĩ một chút, bỗng dưng cười:
- Thật là một tiểu hỏa nhi cơ linh... Đúng lúc ta đang cần nhân thủ, ngươi tạm thời ở trong quân làm môn hạ của ta đi. Sa Thù, ngươi lập tức phái người truyền tin đến Bành Thành, bắt đầu từ giờ tý ngày 10 tháng 5, ngoại trừ Đạp Bạch quân của Trần Thúc Chí, Cự Ma hữu quân của Trương Liêu và quân bản bộ của Bàng Đức thì các bộ nhân mã Từ Châu đồng loạt triển khai công kích toàn diện Đông Hải quận. Tào Tháo
- Một khi chiến sự nổ ra, các bộ nhân mã không được vì bất cứ lý do gì dừng công kích.
- Từ ngày 10 tới ngày 25 tháng 5, các bộ nhân mã bất kể thương vong, hao tổn, cần phải đánh tan binh mã Đông Hải Tào bộ.
- Nếu như có kẻ tác chiến lơi lỏng, chém chết tại chỗ bất luận chức quan.
Giọng nói Đổng Phi đều đều, nghe không ra chút sắc thái nào. Sa Thù lập tức lĩnh mệnh, cầm Cự Ma lệnh đến Bành Thành.
Sau khi Sa Thù rời khỏi, Đổng Phi lại phát một mệnh lệnh: Hải quân Liêu Đông nghỉ ngơi tại Thanh Châu lập tức xuất phát, ngày 10 tháng 5 phải đổ bộ Cống Du. Nhân mã bản bộ một khi lên đất liền lập tức công đoạt hai nơi Chúc Kỳ và Lợi Thành, bao vây toàn bộ Tào quân.
Đổng Phi cảm nhận được một loại hưng phấn không tên.
Mạnh Đức huynh, giao phong giữa chúng ta có lẽ đến lúc kết thúc rồi.
Có điều Tào Tháo lúc này đang ở Thích huyện không ngờ được, một tấm lưới vô hình đang dần vây chặt hắn lại, không cho hắn cơ hội thoát thân.
Thời gian cứ từng ngày trôi qua.
Tào Tháo phải chịu đựng áp lực rất lớn, khiến hắn sắp hít thở không thông.
Hắn thế nào cũng không ngờ được, phòng tuyến Từ Châu trong mắt hắn kiên cố là vậy, không ngờ chỉ trong mấy tháng đã tan rã.
Tào Tháo nhận thức rất rõ tình cảnh hiện nay của bản thân.
Bề ngoài hắn binh hùng tướng mạnh, 20 vạn đại quân nghe thật dọa người. Nhưng trên thực tế thì sao? Chẳng qua chỉ là một đám ô hợp.
Có binh không tướng, chính là vấn đề lớn nhất của Tào Tháo hiện giờ.
Binh mã thực tế trong tay hắn thực ra chỉ có 8000 Hổ Báo kỵ của Tào Thuần. So với thình cảnh của Lưu Bị thì cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Văn có Tuân Du, Trịnh Hồn, võ có Hạ Hầu Đôn, Tào Thuần. Một khi đại chiến nổ ra, 20 vạn đại quân này chỉ sợ khó có thể làm nên trò trống... Trước đây Đổng Phi từng phái Tào Chương đến chiêu hàng Tào Tháo, cũng từ miệng Tào Chương, Tào Tháo cũng đại khái nắm được lực lượng của Đổng Phi.
Trong tay Đổng Phi đang có một lợi khí khó có thể chống đỡ.
Xem ra vì một trận chiến này, Đổng Phi đã mưu đồ chu đáo...
Đột nhiên Tào Tháo mỉm cười, nói với Tuân Du:
- Ngày xưa khi tại Lạc Dương, Công Đạt có từng nghĩ đến lương gia tử kia sẽ có thành tựu ngày hôm nay không?
Tuân Du khẽ lắc đầu, nhìn Tào Tháo không nói được một lời.
- Ta cũng không ngờ...
Tào Tháo nói:
- Trong lòng ta, Đổng Tây Bình chỉ là một võ tướng xông pha chiến đấu, khi đó ta còn có một mộng tưởng. Ha ha, một ngày kia ta là chủ soái, còn Đổng Tây Bình làm hiện tại của ta, chúng ta cùng sẽ mở rộng lãnh thổ Hán thất, tạo nên sự nghiệp bất thế như Quan Quân hầu Ban, lưu danh sử sách. Thế nhưng hiện giờ mộng tưởng này không bao giờ có thể thành sự thực được nữa.
Đúng vậy, không thể thực hiện được nữa.
Tào Tháo cười tự giễu một tiếng, bước ra khỏi đại đường.
Tuân Du kinh ngạc nhìn bóng lưng Tào Tháo, cảm thấy chúa công trước nay ý chí luôn kiên cường, chưa từng lộ vẻ nản lòng thoái chí lại có vẻ tiều tụy đến vậy.
Đại thế đã mất, lẽ nào thật sự không thể vãn hồi nữa sao?
**********
Mùng 10 tháng 5 chẳng mấy chốc đã tới.
Ở Khâu Phồn huyện, Cự Ma trung quân của Hách Chiêu tiên phong mãnh công Tiết huyện. Theo tiếng trống trận vang lên, một loạt Tây Bình nỗ xa cùng phát, cự tiễn mang theo tiếng gió rít gào, với thế lôi đình vạn quân đánh về phía tường thành Tiết huyện.
Tường thành dày kiên cố của Tiết huyện chỉ chống đỡ được một canh giờ. Sau đó ầm ầm sụp xuống trong khói bụi mù mịt. Hai huynh đệ Điển Phất, Điển Hữu suất lĩnh bản bộ nhân mã ào vào thành...
Cùng lúc đó, Cự Ma hữu quân xuất phát từ Dương Đô, ở Tức Mặc Ký Khâu đoạt Tranh Vanh cốc, đánh tan toàn bộ nhân mã Lang Gia quận bên sườn Tào Tháo, chặt đứt liên hệ giữa Lang Gia quận và Đông Hải quận. Nhân mã của hai huynh đệ Tào Bân, Tào Đức bị ép tại Hải Khúc (nay là Nhật Chiếu Sơn Đông). Ba mặt bị vây, mặt còn lại là biển khơi bao la, mấy vạn binh mã của đối mặt tình cảnh toàn quân bị diệt.
Trương Cáp từ Hạ Bi gấp rút tiến nhập Đông Hải quận, cướp đoạt Vũ sơn. Bảy ngày sau đó lại phối hợp với hải quân Liêu Đông của Lăng Thao vây công quân bản bộ của Trịnh Hồn ở Hậu Khâu (nay là Hậu Khâu trấn cách Thuật Dương huyện của Giang Tô 40 dặm về phía bắc). Trịnh Hồn kiệt lực chống lại, nhưng thực lực yếu kém, bảy ngày sau khai quan đầu hàng.
Trong mấy ngày ngắn ngủi, Tào Tháo mất liền 17 huyện.
20 vạn đại quân dưới sự công kích của hùng binh Đổng Phi chẳng khác nào gió cuốn mây tan, chẳng mấy chốc tan rã.
Cũng không phải do sai lầm của Tào Tháo.
Mà là do nhân mã hai bên quá chênh lệch về trang bị và sức chiến đấu. Không nói đến Tuyển Phong quân thân kinh bách chiến, Trương Cáp lại là thống binh kỳ tài, chỉ huy Tuyển Phong quân chẳng khác nào cử động cánh tay. Mà ngay cả đám người Hách Chiêu vừa mới tiếp nhận Cự Ma tam quân, dưới trướng hùng binh dũng tướng như mây, sức chiến đấu cũng vô cùng kinh khiếp. Quân tiên phong lại có khí thế vừa đánh tan Ký Châu, Thanh Châu, làm sao có thể chống đỡ?
Binh mã của Tào Tháo thì ngược lại, dù danh nghĩa có tới 20 vạn, nhưng phần lớn là truân điền quân, hầu như chưa từng trải qua thực chiến.
Hơn nữa Tào Tháo lại thiếu tướng lĩnh thống binh, cho nên cái gọi là 20 vạn nhân mã bị Quan Trung quân dễ dàng đánh tan.
Trong phủ nha Thích huyện, sắc mặt Tào Tháo âm trầm.
Hắn lẳng lặng ngồi trên ghế lớn, nghe tin dữ các bộ truyền lên, trong lòng sinh ra tuyệt vọng trước nay chưa từng có.
Tào Thuần nói:
- Thừa tướng, triệt đi, từ nơi này triệt đi.
Ánh mắt Tào Tháo có chút dại ra:
- Tử Hòa, tới lúc này chúng ta còn lui được đi đâu? Đổng Phi đã đánh vào Đông Hải quận, chúng ta muốn lui cũng không được.
Tuân Du nói:
- Chúa công, triệt về Lan Lăng đi.
- Lan Lăng?
- Đúng vậy, lui lại đến Lan Lăng, nơi này cách Tương Bôn Tương Bôn không xa, trong tay Hạ Hầu Đôn tướng quân vẫn còn 3 vạn binh mã. Sau khi chiếm được Lan Lăng chúng ta có thể dựa theo địa thế chống lại Đổng Phi. Sau đó lại phái người đến Giang Đông, cầu Tôn Sách xuất binh công kích Cửu Giang và Quảng Lăng tiếp ứng.
Kì thật lúc này mọi người đều rõ ràng, Tôn Sách hiện giờ ngay cả tự thân còn khó bảo toàn.
Nhưng dù sao cũng là một hy vọng...
Tào Tháo cắn răng:
- Hiện tại cũng chỉ còn cách như vậy. Chỉ là Cự Ma quân công kích chính diện rất mãnh liệt, ta lo Bá Phương khó có thể chống đối. Nếu như lúc này chúng ta lui lại, Bá Phương ở Xương Lự sợ là sức cô thế cô, lúc đó phải làm thế nào cho được?
Bá Phương, chính là Lương Mậu.
Trước đây vì Lương Mậu có công lao ngăn chặn Trương Yến ở Bành Thành, được Tào Tháo tán thưởng nên cắt làm chủ soái Xương Lự.
Tuân Du trầm ngâm chốc lát rồi nói:
- Thừa tướng nói không phải không có lý, có điều thừa tướng cần lập tức lui lại, ta nguyện ở lại Thích huyện hiệp trợ Bá Phương.
- Công Đạt...
- Thừa tướng và ta biết nhau đã 20 năm. Từ khi Du đầu nhập vào thừa tướng tới nay luôn được ưu ái. Lúc này thời khắc nguy nan chính là lúc Du chia sẻ gánh nặng với ngài.
Tào Tháo vô cùng cảm kích, tiến lên kéo tay Tuân Du.
- Công Đạt, nếu như chuyện không thể khác... Ngươi cứ hàng. Ta tuyệt không trách ngươi, chắc hẳn Đổng Tây Bình cũng sẽ không bạc đãi ngươi.
Tuân Du không nói thêm gì nữa, chỉ giục Tào Tháo lập tức lên đường.
Đêm đó, Tào Tháo dưới sự yểm hộ của Tào Thuần, liều mạng mở đường máu chạy đến Lan Lăng.
Một đường này có biết bao sợ hãi.
Tào Tháo sau khi chạy khỏi Thích huyện tròn một ngày mới dám dừng lại. Phái thám mã đi trước dò la mới biết Thích huyện và Xương Lự vẫn còn thủ vững.
Tào Tháo và Tào Thuần cuối cùng cũng cảm thấy yên lòng.
Chính ngọ hôm sau, Tào Tháo và Tào Thuần suất lĩnh 5000 Hổ Báo kỵ đến Lan Lăng.
Trong không khí tràn ngập hương phong lan. Lan Lăng cũng vì có nhiều phong lan mà có tên như vậy. Nơi đây từng là nơi Tuân Tử sống những năm cuối đời.
Chiến hỏa đã lan ra khắp Đông Hải quận.
Nhưng Lan Lăng vẫn vô cùng yên binh, giống như thế ngoại đào nguyên.
Tào Tháo lĩnh binh đến dưới thành Lan Lăng, thấy cửa thành đóng chặt, tinh kỳ trên thành đầu lay động nhưng lại không có một bóng người thì không khỏi cảm thấy nghi hoặc.
Tào Thuần phóng ngựa tiến lên, gọi lớn dưới thành:
- Thủ quân trên thành nghe đây, mau cấp tốc báo Lan Lăng huyện nói thừa tướng đã lĩnh quân đến.
Trên thành đầu hình như có bóng người nhoáng lên.
Đột nhiên đại kỳ của Tào quân trên thành đầu ầm ầm đổ xuống, một bóng người to lớn xuất hiện trên thành đầu, trong tay cầm một cây xa luân đại phủ.
- Thừa tướng, Hàn Đức dưới trướng Lương vương cung kính đợi ở đây đã lâu.
Lời còn chưa dứt, trên lỗ châu mai xuất hiện vô số sĩ tốt giáp đen. Một đám giương cung cài tên nhắm ngay quân Tào Tháo dưới thành.
Tào Tháo không khỏi sợ hãi: Lan Lăng này ở sâu trong Đông Hải quận, sao lại có thể thất thủ?
Hàn Đức chẳng phải là thiên tướng hộ vệ bên người Đổng Phi hay sao? Hàn Đức ở Lan Lăng, chẳng lẽ Đổng Tây Bình kia cũng đến Lan Lăng rồi?
Tào Tháo giống như chim sợ cành cong, thúc ngựa vội chạy.
Tào Thuần cũng biết tình hình thế này Hổ Báo kỵ đừng mơ công phá Lan Lăng.
Lập tức lĩnh binh bảo hộ Tào Tháo chạy đi. Hàn Đức trên thành cũng không đuổi theo, chỉ bắn một loạt tên rồi ngừng lại.
- Lan Lăng đã thất thủ, thừa tướng, chúng ta về đâu bây giờ?
Tào Tháo cắn răng, trầm giọng nói:
- Tương Bôn, chúng ta tới Tương Bôn... Đổng Tây Bình quả nhiên dụng binh như thần, không ngờ thần không biết quỷ không hay mà chiếm được Lan Lăng. Chỉ hy vọng Nguyên Nhượng không bị làm sao, nếu như Tương Bôn có chuyện gì, chỉ sợ chúng ta sẽ chết dưới chân Thương Sơn mất.
Tào Thuần bất giác nuốt nước bọt, trong lòng cực kỳ hoảng loạn.
Chạy nửa ngày thì mặt trời xuống núi. Lúc này tình cảnh cả đám như hoa tàn hoa héo, dưới ánh chiều tà lòng ai cũng cảm thấy thê lương.
Tào Tháo suất lĩnh tàn quân chạy tới Thất Đình, mệnh bộ hạ nghỉ ngơi, đợi khi hồi chút sức thì tiếp tục chạy tới Tương Bôn.
Binh lính chôn nồi nấu cơm, Tào Thuần tới trước mặt Tào Tháo khẽ nói:
- Thừa tướng, người xem chiến cuộc này còn có thể vãn hồi hay không?
Đột nhiên Tào Tháo nói:
- Nếu như ta tính không nhầm, thì 3 ngày sau Công Đạt nhất định sẽ đang Thích huyện đầu hàng.
- A?
Tào Tháo cười nói:
- Ta hiểu Công Đạt, nội tâm linh hoạt, cũng là một người thức thời. Đúng như lời hắn nói, ta đối với hắn rất tốt, cho nên hắn sẽ ngăn quân Quan Trung. Ba ngày, tối đa là ba ngày, chỉ cần hắn cảm thấy ta đã an toàn là hắn sẽ cho rằng đã báo đáp được ưu ái của ta... Sau đó hắn nhất định sẽ đầu hàng, hơn nữa còn tới thuyết phục Bá Phương cùng đầu hàng.
Tào Thuần cầm bảo kiếm:
- Đã như vậy, vì sao thừa tướng...
- Chuyện không thể khác.
Tào Tháo nói:
- Dù sao Công Đạt cũng không giống Văn Nhược. Văn Nhược tuẫn tiết chết để bảo toàn gia tộc, lại bảo toàn tình nghĩa với ta. Thế nhưng Công Đạt rất coi trọng tính mệnh. Văn Nhược nặng tình, Công Đạt nặng lợi. Hơn nữa việc hắn làm cũng rất nhiều, ta cũng không thể trách cứ hắn... Tử Hòa, chuyện cho tới nước này ngươi cho rằng còn có thể vãn hồi sao? Cho dù chúng ta đến được Tương Bôn cũng chỉ là kéo dài hơi tàn.
Tào Thuần nắm chặt tay, hồi lâu sau oán hận giậm chân, không nói thêm gì nữa.
Tịch dương đã khuất núi.
Giữa màn đêm trên vùng cỏ hoang vu, đột nhiên vang lên tiếng kèn, bốn phía đèn đuốc sáng trưng.
Tào quân mệt mỏi bị biến cố bất thình lình làm cho hoảng sợ.
Tào Tháo lập tức quẳng bánh trong tay, đứng dậy hô lớn, thuận tay chộp lấy mã sóc:
- Tử Hòa, là nhân mã phương nào? Gấp rút phòng bị.
Lời còn chưa dứt, chỉ nghe phương xa truyền đến một tiếng hí vang.
Giống như cự thú rít gào, quanh quẩn trong không trung. Trong nháy mắt tất cả các chiến mã tỏ ra bất an, sắc mặt Tào Tháo thoáng cái trở nên khó coi.
Tiếng hí này với Tào Tháo đã quá quen thuộc.
Năm đó ngoài thành Huỳnh Dương, bên bờ Tị Thủy, tiếng sư tông thú hí dài từng khiến Tào Tháo hoảng hốt.
Hổ Báo kỵ không hổ là tinh nhuệ Tào quân. Qua một chút hoảng loạn lập tức ổn định trở lại, dưới sự chỉ huy của Tào Thuần bày trận.
Mặt đất phương xa xuất hiện một đội thiết kỵ, từ bốn phương tám hướng chạy tới. Giáp đen mũ đen khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Dẫn đầu đội nhân mã là một viên đại tướng cưỡi trên sư tông thú, đầu đội tráo diện khôi, trong tay một đôi Lôi Cổ Úng Kim chùy.
- Mạnh Đức, từ khi chia tay vẫn khỏe chứ?
Tào Tháo không khỏi hít một hơi khí lạnh, lông tóc toàn thân thoáng cái dựng lên.
Đổng Tây Bình, không ngờ bỉ phu này... Tới rồi.
**********
Tướng tới chính là Đổng Phi.
Trước ngày 10 tháng 5 y suất lĩnh binh mã bất ngờ đánh Lang Gia quận và Ký Khâu huyện. Sau đó phô trương thanh thế, như muốn phối hợp với Điền Dự vây công quân bản bộ Tào Bân ở Hải Khúc. Nhưng thực tế y phân tán bộ khúc, tách ra lén nhập Đông Hải quận, tập kích bất ngờ Lan Lăng.
Vào lúc Tào Tháo rời Thích huyện, Đổng Phi cũng biết được tin này.
Có thể khẳng định sau khi Tào Tháo thấy Lan Lăng thất thủ, nhất định sẽ chạy tới Tương Bôn.
Lúc này Tương Bôn đã trở thành một tòa cô thành. Tuyển Phong doanh của Trương Cáp sau khi bắt Trịnh Hồn thì lập tức vòng tới bao vây Tương Bôn.
Đổng Phi hi vọng có thể nhân cơ hội này chiêu hàng Tào Tháo lần nữa.
Dù nói thế nào thì năm đó từng đồng cam cộng khổ ở Lạc Dương, y thực sự không muốn Tào Tháo chết, đây là một gia hỏa rất tài ba.
Theo Đổng Phi thấy, anh hùng chân chính của toàn bộ thời đại tam quốc chỉ có Tào Tháo.
- Mạnh Đức, đã đến nước này ngươi còn ngoan cố gì nữa?
Sắc mặt của Tào Tháo âm tình bất định, nhìn Đổng Phi uy phong lẫm lẫm dưới đại kỳ dường như nhớ lại hổ lang tướng năm xưa ở thành Lạc Dương.
Có lẽ chết trong tay y cũng không tệ lắm.
Tào Tháo nhìn Tào Thuần nói:
- Tử Hòa, nếu như ngươi muốn hàng thì vẫn còn kịp đấy.
Tào Thuần cười:
- Có thể cùng sinh tử với chúa công, có thể quyết một trận tử chiến với bạo hổ, cuộc đời này của Tào Thuần coi như không còn gì đáng tiếc. Hai chữ đầu hàng thừa tướng đừng nhắc lại nữa.
- Đã như vậy...
Tào Tháo không đợi Đổng Phi nói thêm gì đi nữa, đột nhiên giơ cao mã sóc:
- Bỉ phu, trên đời này chỉ có Tào Tháo chết trận, tuyệt đối không có Mạnh Đức đầu hàng.
Tào Thuần giơ thương hét lớn:
- Hổ Báo kỵ, xung phong.
Hơn 4000 Hổ Báo kỵ theo tiếng hô của Tào Thuần cũng đồng loạt hét lên.
Gót sắt phá vỡ màn đêm tĩnh lặng, tiếng hét hò như biển dậy sóng gầm quanh quẩn khắp trời đêm.
Ánh mắt Đổng Phi buồn bã, giơ đại chuỳ lên cao chỉ về phía trước.
Một núi không thể có hai hổ... Quả nhiên giống như ta suy nghĩ, dù ngươi giảo quyệt, thế nhưng nội tâm vẫn có một bầu nhiệt huyết.
- Sát.
Ầm...
Tiễn nhọn bắn lên trời cao, ào ào bay về phía Hổ Báo kỵ.
Tên nhọn như mưa phủ kín trời, che mờ cả ánh trăng. Người hô ngựa hý, mấy trăm tên Hổ Báo kỵ cường tráng bị tên bắn chết tại chỗ.
Đổng Phi vung đại chuỳ, thúc ngựa lao đến đón Hổ Báo kỵ.
Đến đây, đến đây... Quyết một trận tử chiến nào...
Song chùy xoay tròn, giết cho Tào quân người ngã ngựa đổ. Đổng Phi giống như một mũi tên không thể ngăn cản, bắn nát loạn quân.
Đại chuỳ lướt qua là máu chảy thành sông.
Hai huynh đệ Đổng Sóc, Đổng Hựu theo phía sau Đổng Phi, ba người sáu đại chùy không ai có thể chống lại.
Tào Thuần rống to một tiếng:
- Chúa công mau đi tìm Nguyên Nhượng.
Hắn mang theo mười mấy tên tuỳ tùng, liều mạng ngăn cản Đổng Phi. Nhưng Đổng Phi hiện giờ 35 tuổi, chính vào lúc đỉnh phong. Dù là Lữ Bố phục sinh cũng chưa hẳn ngăn cản được y. Tào Thuần chỉ là một nho tướng, dù võ nghệ siêu quần nhưng còn xa mới là đối thủ của Đổng Phi.
Hai người trên ngựa lao qua nhau, Đổng Phi tay nâng chùy đập xuống, đánh Tào Thuần chết ngay trên ngựa.
Cùng lúc đó Đổng Sóc, Đổng Hựu cũng đại khai sát giới, trong loạn quân tung hoành ngang dọc, giết cho Tào quân chạy trối chết.
Bên ngoài có vạn hùng binh ngăn trở, bên cạnh lại bị nhóm người này như mãnh hổ hoành hành. Chỉ trong một nén nhang, Hổ Báo kỵ đã tan tác.
Tào Tháo thân trúng năm tên, dưới sự hộ vệ của trăm tên tuỳ tùng lùi lại một gò núi.
Đổng Phi thuận thế chỉ huy nhân mã, vây gò núi kia kín như bưng. Y cũng không nóng lòng công kích, mà chỉ bày trận thế yên lặng quan sát.
Một đêm này thật dài.
Đến khi trời sáng, từ gò núi có một người đi xuống hô lớn:
- Lương vương có đó không? Thừa tướng có chuyện mời Lương vương lên một chuyến.
Đổng Phi không nói không rằng thúc ngựa định đi.
Đổng Hựu kéo Đổng Phi lại:
- Phụ thân, không thể lên... Tào tặc giả dối, vạn nhất trên đó bày kế thì chẳng phải chuyến này...
Đổng Phi cười, giao song chùy cho Mạnh Thản và Tân Thưởng.
- Mạnh Đức anh hùng, các ngươi không nên nói bậy... Còn nữa, hai chữ 'Tào tặc' chỉ ta có thể nói còn các ngươi không thể, đó là bá phụ của các ngươi.
Nói xong đẩy hai người, quất ngựa ra roi chạy lên gò núi.
Tào Tháo nằm dựa vào một gốc đại thụ, sắc mặt nhợt nhạt, khí sắc rất kém.
Thấy Đổng Phi một mình đến thì không nhịn được mỉm cười:
- Ngươi tên bỉ phu này lại phát tác man tính. Thật đúng là tài cao mật lớn.
Nói xong hắn bảo người đỡ dậy, ngồi tựa vào thân cây.
Đổng Phi thấy rõ trên ngực Tào Tháo trúng một mũi tên. Tào Tháo khoát tay áo, ý bảo tuỳ tùng bên người lui ra hết.
- Ta đã nói với bọn họ, sau khi ta chết bọn họ sẽ đầu hàng. Tin rằng ngươi nhất định sẽ an bài từng người bọn họ thích đáng.
Đổng Phi khẽ gật đầu.
- Ngươi hà cớ gì phải khổ như vậy?
Tào Tháo mỉm cười:
- Nếu như đổi lại là ngươi, ngươi sẽ đầu hàng ta sao?
Đổng Phi ngẩn ra, trầm ngâm hồi lâu mới khẽ nói:
- Sẽ không.
- A, ta và ngươi như nhau, ta cũng tuyệt sẽ không đầu hàng ngươi. Tây Bình, hai ta biết nhau nhiều năm, cũng hiểu nhau không ít, hà tất nói năng rườm rà? Ta chỉ cầu ngươi một việc...
Đổng Phi không đợi Tào Tháo nói xong đã tiếp lời:
- Ngươi yên tâm, nhất định ta sẽ bảo toàn cho Tào gia ngươi.
Hai mắt Tào Tháo nheo lại, trên mặt lộ ra nụ cười thỏa mãn:
- Như vậy, đa tạ ngươi.
- Cần gì phải vậy, nếu ta ở vào hoàn cảnh ngươi lúc này, tin chắc ngươi cũng sẽ làm như thế. Từ mình ngẫm người, hai ta rốt cuộc vẫn là tri kỷ.
Tào Tháo ngẩn ra, khẽ nói một câu:
- Chỉ sợ chưa hẳn.
Hai người, một người nằm, một người ngồi bên gốc đại thụ nói chuyện với nhau.
Trời đã sáng, Tào Tháo cầm tay Đổng Phi hấp hối:
- Tây Bình, nên dừng thì dừng, có một số việc ngươi không thể làm chủ.
- Mạnh Đức, Mạnh Đức.
Đổng Phi chỉ cảm thấy trong lòng run lên, vội ôm lấy Tào Tháo. Thế nhưng Tào Tháo đã nhắm hai mắt lại, mang theo nụ cười thỏa mãn đi rồi.
Từng có lúc Đổng Phi rất muốn giết Tào Tháo.
Thế nhưng 20 năm qua, dù khi còn là bằng hữu, hay khi là địch nhân y vẫn rất tôn trọng hắn...
Y đứng dậy, cũng không để ý tới những tuỳ tùng này, dắt sư tông thú, cũng không quay đầu lại đi xuống gò núi. Phía sau từng tiếng đao đâm vào thịt vang lên, tuỳ tùng của Tào Tháo đều tự vẫn bỏ mình, không có bất cứ ai tham sống. Kết quả này Đổng Phi đã đoán trước từ lâu.
Mạnh Đức, chúng ta kiếp sau tái đấu.
Đổng Phi xuống đến nơi, sau khi lên ngựa thì cảm thấy tâm tình sa sút, không có chút vui sướng thắng lợi nào.
Trước khi chết Tào Tháo đưa cho y hai phong thư. Một phong cho Hạ Hầu Đôn, phong kia nhờ y chuyển cho Biện phu nhân. Đổng Phi không đọc mà đưa luôn cho người mang phong thư của Hạ Hầu Đôn tới Tương Bôn. Còn Đổng Phi thì dẫn theo binh mã cô đơn quay lại Lan Lăng.
Mấy ngày sau, Hạ Hầu Đôn mệnh thuộc cấp Lữ Kiền dẫn binh đầu hàng, còn bản thân tự vận trong phủ nha Tương Bôn.
Còn Tuân Du và Lương Mậu khi biết tin Tào Tháo chết trận thì khai quan đầu hàng. Chiến cuộc Đông Hải cũng bởi vậy dần ổn định.
Tới khi Tuân Du đầu hàng, quân Quan Trung tổng tiến công vừa tròn 15 ngày.
Cùng lúc đó, chiến cuộc Nhữ Nam cũng bước vào giai đoạn cuối...
Tháng sáu đã là cuối hạ. Quan Trung mưa thuận gió hoà, xem ra sẽ lại là một mùa bội thu.
Đổng Phi ở Hạ Bi ba mươi ngày, dù nói chiến cuộc thuận lợi thế nhưng y lại không cảm nhận thấy bất cứ vui sướng nào, trông tinh thần rất sa sút.
Một ngày Hoàng Trung truyền tin về: đã tìm thấy thi thể Lưu Bị tại phụ cận Chương Hoa Đài.
Thì ra sau khi bị phục kích tại Trúc ấp, Lưu Bị muốn lui về Nhữ Nam hội hợp với Trương Yến. Nhưng không ngờ trên đường bị phong hàn, bệnh không dậy nổi.
Hộ vệ bên người cũng dần bỏ đi.
Vị nhất đại gian hùng được hậu thế xưng là hoàng thúc cuối cùng bệnh chết trong một gian nhà tranh ở Chương Hoa Đài.
Khi Đổng Phi nghe được tin này thì như trút được gánh nặng, thở phào một cái.
Từ Thứ, Trần Cung, Lương Tập và Lâu Khuê đều ở bên cạnh y. Thấy Đổng Phi vẫn không có vẻ vui mừng thì không nhịn được hỏi:
- Vì sao Thiên tuế không vui?
- Hoàng Vinh, mang bút mực đến đây.
Đổng Phi suy nghĩ một chút rồi nhấc tay, múa bút:
Cổn cổn trường giang đông thệ thủy, lãng hoa đào tẫn anh hùng. Thị phi thành bại chuyển đầu khán, thanh sơn y cựu tại, kỷ độ tịch dương hồng.
Bạch phát ngư tiều giang chử thượng, quán khán thu nguyệt xuân phong. Nhất hồ trọc tửu hỉ tương phùng, cổ kim đa thiểu sự, đô tại tiếu đàm trung! (*)
- Ta mệt mỏi rồi.
Sau khi Đổng Phi viết xong thì ném bút cười:
- Ta chuẩn bị về Trường An, có một số sự chuyện nên chấm dứt rồi.
Một câu bất thình lình khiến đám người Từ Thứ ngạc nhiên vô cùng.
- Chúa công, vẫn còn Giang Đông...
- Tôn Bá Phù chẳng qua là con nít mà thôi, ta không có hứng thú. Nguyên Trực ở lại Quảng Lăng, ta sẽ điều Hán Thăng lão tướng quân phối hợp cùng ngươi. Chiến sự Giang Đông giao cho Lục Tốn và Bàng Thống giải quyết... Ta tin với khả năng hai người hắn đủ để đối phó Tôn Bá Phù.
- Về phần Trương Yến Nhữ Nam, chẳng qua châu chấu sau thu, nhảy nhót chẳng được mấy nỗi.
- Truyền quân lệnh, lấy Bàng Đức làm đại đô đốc Nhữ Nam, phụ trách chiến sự Nhữ Nam. Đạp Bạch quân của Trần Đáo sau khi giải quyết Tư Mã Lãng thì lưu thủ Duyễn Châu. Các lộ còn lại theo ta về Trường An.
Đổng Phi nói xong chắp tay sau lưng rời khỏi đại đường, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng: mặc dù thiếu nhiều trò hay, nhưng kết quả này cũng không khác mấy...
**********
Hán đế Lưu Biện đột nhiên băng hà, được phong thụy hiệu là Hưng, sử xưng Hán Hưng đế.
Mặc dù khi Lưu Biện tại vị cũng không có quá để ý triều chính, nhưng không thể phủ nhận Hán thất trong tay hắn từ tứ phân ngũ liệt trở nên thống nhất, xem như cũng là một dạng trung hưng. Dùng thụy hiệu 'Hưng' tuy có chút châm chọc nhưng cũng coi thoả đáng.
Thái Bình năm 6, Đổng Phi bình định Quan Đông, khải hoàn hồi triều.
Mặc dù chiến sự Giang Đông hãy còn chưa kết thúc, nhưng tất cả mọi người có thể thấy rõ Tôn Sách cũng chẳng cố được bao lâu, thất bại là điều sớm muộn.
Cuối năm đó, thái tử Lưu Đồng vừa tròn một tuổi được Đổng Phi ủng hộ leo lên hoàng vị, cũng cải niên hiệu thành Đại Quan.
Đổng Phi dùng thủ đoạn như vậy để nói cho những kẻ bụng dạ khó lường rằng y sẽ không soán vị.
Nhưng vì Đổng Phi Thiếu đế tuổi nhỏ không thể chủ chính, cho nên dưới sự thỉnh cầu của bô lão đại thần trong triều, Đổng Phi lưu tại Trường An.
Ước định của y với Hán đế Lưu Biện cũng theo sự 'Băng hà' ly kỳ của Hán đế mà bị vùi lấp vào dòng sông lịch sử.
Ngoài ra Đổng Phi chính là lão thần ba triều, trước sau từng phụ tá Linh đế, Hưng đế và Thiếu đế, hơn nữa công huân to lớn, địa vị không ai có thể lay động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.