Ác Hán

Chương 22: Giết người




Đổng Phi không có xúc động, tương phản hắn lại càng thanh tỉnh hơn các thời điểm khác. Lời nói của Đổng Viện không phải không có đạo lý. Nếu chuyện này kéo dài sau này cũng rất phiền toái. Về phần sẽ sinh ra hậu quả gì thì Đổng Phi không cần lo lắng. Nếu chuyện này cha mà cũng không giải quyết được thì tương lai cũng khó mà có “ Đổng Thái Sư”. Về phần Đổng Hoàng và Đổng Chiếu thì hai người kia hắn cho tới bây giờ không để trong mắt.

Đổng Phi cũng không phải là không suy nghĩ đến lý do Đổng Viện muốn giúp hắn. Bất quá cẩn thận ngẫm lại, thì tính cách của Đổng Viện lục nào cũng muốn cho thiên hạ đại loạn mới tốt.Vị tứ tỷ này rất tuỳ tiện, rất là thẳng tính, tốt chính là tốt mà xấu tức là xấu, mấu chốt vì nàng bưởng bỉnh như vậy sẽ không vì một người mà thay đổi tính cách. Mười hai năm làm tỷ đệ, Đổng Phi tin tưởng tứ tỷ tuyệt đối không có bán đứng hắn.

Trời đã tố , đứng ở trên cao của một gò đất có những lùm cây đem che các thớt ngựa.

Giống như là cảm giác sắp đến thời điểm chém giết, những chiến mã được nghiêm chỉnh huấn luyện không ngờ đều rất Im lặng, không phát ra tiếng động gì.Đổng Phi ngồi trên một chiến mã màu đen, trầm tĩnh giống như một pho tượng đá.

Búi tóc tản ra xoã khắp vai, trên đầu cột một tấm dây vải. Trên người mặc một bộ áo giáp da thú, lồng ngực có hộ tâm kính nhìn trong bóng đêm phá lệ bắt mắt.

Trong tay mang theo hai thanh đại chuỳ, sau lưng đeo một cái túi, bên trong túi chính là mười hai thanh lao làm bằng thép ròng, phía trên đầu la còn làm vết xước, đầu lao làm thành ba mặt tam giác, trên mỗi mặt đều có một đạo rãnh máu, đó cũng chính là vũ khí mà Đổng Phi cố ý cho người ta tạo ra.

Đi theo Nhã Đan học lao thuật , phối hợp với thần lực của hắn, mà hai thứ này hợp với nhau càng thêm đáng sợ. Bất quá, Đổng Phi cảm thấy lao của Nhã Đan còn rất nhẹ, sử dụng không vừa tay, cho nên liền bắt thợ tạo ra lao cho hắn gấp đôi lao của Nhã Đan

Có một việc chúng ta không thể không nói Đổng Viện phân phối cho Đổng Phi một nhóm công tượng quả thật là rất chính xác.

Từ xưa đến nay nhóm công tượng có trí tuệ phi thường kinh người, Đổng Phi thiết kế bàn đạp và móng ngựa, trải qua mấy tháng nghiên cứu rốt cục hoàn thành. Dưới thớt ngựa mà Đổng Phi đang cưỡi cũng có bàn đạp cùng với móng ngựa.

Đổng Phi cũng rất rõ ràng, đừng xem thường hai thứ đồ vật này, ở thời đại này mà phát minh ra những thứ này xem như là cực kỳ tốt rồi.

Đổng phu nhân mỗi tháng cho hắn ba vạn tiền, trong đó hai vạn thì chi cho nhóm công tượng. Mà nhóm công tượng ở thời đại này đều là bị người khinh bỉ, nói trắng ra thì cùng với gia nô không có gì khác biệt.

Đổng Phi chẳng những chiếu cố cuộc sống của bọn họ mà còn cho tiền công. Nhóm công tượng đương nhiên bán mạng làm việc cho Đổng Phi, thay Đổng Phi tạo lao thời điểm càng phí nhiều tâm tư.

Mười hai cây lao này tuy không thể nói thần binh lợi khí , nhưng nếu có thể phối hợp với thần lực của Đổng Phi thì có thể xuyên qua năm tầng áo giáp tốt nhất.

Lúc này cách ăn mặc của Đổng Phi không khác gì Khương nhân. Phía sau là một đại hán thân hình cùng với Đổng Phi cũng không sai biệt lắm, bất quá nhìn khôi ngô và béo hơn một chút. Dưới khố của hắn là một thất Thanh thông mã, bàn tay cầm một thanh cữu nhĩ bát hoàn đao, mắt híp lại nhìn xuống dưới sườn núi.

Phía dưới sườn núi có một doanh trại được dựng lên tạm thời, diện tích cũng không lớn, cũng chỉ đủ chứa khoảng ba trăm người.

Ở cửa trại cũng không cho người canh gác, hiển nhiên đối phương cũng không cho rằng có bọn mã tặc nào dám đến cướp.

Sở dĩ có tin tưởng như vậy chính là vì có thanh đại kỳ*( cờ) , phía trên đại kỳ màu đen còn khắc màu vàng “ Hà Đông Vệ” ba chữ to.

Tuy rằng đã trôi qua nhiều năm, Thanh danh của Đại tướng quân Vệ Thanh ở Tây Lương và Tái ngoại vẫn có lực uy hiếp.

Đổng Thiết hiện ra trước ngựa của Đổng Phi, “ Chủ nhân, đã tìm hiểu rõ ràng! Tổng cộng ba trăm bốn mươi người, trong đó có một phần ba là tư binh của vệ gia, còn lại chính là thương nhân đi theo vệ thị tư binh để đến Tây Lương buôn bán. Tuy rằng cũng có tư binh nhưng cũng không đáng lo, còn một số là nữ nhân, phỏng chừng là Vệ gia mang theo Quân doanh kỹ*( gái điếm dành cho quân lính). Chủ nhân, có từng ấy tôm binh tướng cua căn bản không cần ngài xuất thủ.”

“ Không sao, bọn họ muốn cưỡi trên đầu ta, ta há có thể không xuất thủ? Đổng triệu….”

“ Có mạt tướng!”

“ Mang theo năm mươi người tản ra, trong chốc lát phá doanh nếu có người ý đồ đào tẩu, chớ để cho một tên chạy thoát.” Đổng Phi hung tợn ra lệnh.

Hắn rất rõ ràng, những thương nhân này là vô tội. Nhưng vô tội thì thế nào?Nếu muốn dựa vào uy vọng của Vệ thì vậy thì có nạn cùng chịu thôi. Huống gì nếu chuyện này mà có một người sống sót, đối với Đổng gia là một hồi tai nạn.

Ở phía chân trời thổi qua một chút đám mây làm che lấp ánh trăng. Đổng Phi nở nụ cười, hàm răng lộ ra, làm cho người ta cảm giác đây chính là một loại răng của dã thú, khắp cả người đều phát lạnh.

“ Nguyệt hắc sát nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên*( Trời tối không có trăng, mà lại có gió thuận tiện cho việc giết người, phóng hoả)......Ông trời đều giúp chúng ta, còn sợ cái rắm? Bùi Nguyên Thiệu theo ta xuất trận!”

Bùi Nguyên Thiệu từ khi thuần phục Đổng Phi, ngày ngày trôi qua đều rất tiêu dao khoái hoạt. Ngẫm lại cũng đúng, nếu như cuộc sống ngày nào cũng tốt thì ai muốn đi làm tặc phỉ? Giống như hắn đi theo Trương Giác, nếu như Trương Giác thành công, hắn chính là một tiểu nhân vật, thăng chức cũng không đến lượt hắn, phía trên còn có ba mươi sáu tên cừ Suất. Mà nếu thất bại, hắn không bị chém đầu thì cũng bị chết trong loạn quân, thi thể chắc bị làm điểm tâm cho chó hoang .

Hiện giờ Đổng Phi cho hắn một lựa chọn khác, Bùi Nguyên Thiệu cũng nghẹn khuất, muốn biểu hiện một lần.Có ai không biết địa vị Đổng gia tại Lũng Tây, hiện giờ Đổng Thái thú từng bước thăng chức, làm hạ nhân cũng có mặt mũi.

Nghe được mệnh lệnh của Đổng Phi, Bùi Nguyên thiệu nhếch miệng nở nụ cười.Trong tay hắn là một thanh đại thương, năm mươi người đi sát phía sau hắn, chậm rã đi trong lùm cây đi ra.

Chân ngựa đều mang bố chân cho nên không phát ra tiếng vang. Năm mươi người giống như quỷ mị, vô thanh vô thức chạy xuống sườn núi, Đổng Phi đột nhiên rít gào: “ Giết cho ta, chớ để chạy thoát một người….các huynh đệ. Theo lão tử đi phát tài.”

Ai cũng không để ý một gã mười hai tuổi hài tử trước mặt bọn họ xưng là Lão tử. Trên thực tế sự vũ dũng của Đổng Phi ở trong Đổng gia là phi thường nổi danh, bảy tuổi giết một lúc mười tám gã gia tướng, cách đây không lâu thì lấy binh ít đánh tan mã tặc, còn có gã Đốt Mâu thủ lĩnh bị Đổng Phi đường trường giết chết.

Đối với Khương nhân mà nói, ai có nắm tay lớn thì người đó chính là lão tử. Huống chi Đổng Phi là người cho bọn hắn cơm áo, gọi lão tử thì là lão tủ, dù sao đích thực là đang đi phát tài.

Năm mươi gã Khương nhân đi theo phía sau Bùi Nguyên Thiệu đột nhiên gào thét lên, chiến mã buông ra bốn vó từ trên sườn núi đánh sâu xuống.

Tiếng vó ngựa như sấm quanh quẩn trong bóng đêm, giống như thiên quân vạn mã chạy chồm vào nhau.

Đổng Phi thân là thủ lĩnh đương nhiên rất gương mẫu, phi thẳng chiến mã vào đại môn của doanh trại.

Bọn gia tướng của Vệ gia canh gác đại môn bị động tĩnh bất thình lình làm cho hoảng sợ, nhiều năm hành tẩu Tây Lương nhưng không có nhóm mã tặc nào dám tập kích, điều này cũng tạo thành tâm lý ngạo mạn của đám gia tướng Vệ gia, căn bản là không có chút phòng vệ.

Thẳng đến khi có một con ngựa lao vào đại môn doanh trại thì tên lính gác mới tỉnh ngộ lại.

“ Địch tập, địch tập…Mã tặc ….A !”

Một đạo hàn quang từ trên không trung hiện ra mang theo một mũi lao xuyên thấu lống ngực gã lính gác, làm hắn bay đi một đoạn rốt cục không phát ra thanh âm. Có mấy gã tư binh có chút phản ứng liền đóng cửa doanh trại, Lúc này Đổng Phi chỉ cách Doanh môn khoảng bốn , năm trượng. Mắt thấy doanh môn sắp đóng, hắn đột nhiên rống to một tiếng, đại chuỳ ở tay phải vung lên, sợi xích của đại chuỳ rơi ra, ông một tiếng rồi rời khỏi tay của Đổng Phi.

Oanh long, đại chuỳ nện mạnh vào cánh cửa, cơ hồ đem cửa của đại doanh đánh ngã .

Mấy gã tư binh đứng phía sau cửa cũng bị chấn ngã, cũng chính lúc đó ngựa của Đổng Phi cũng đã đến, nghiêng người đem đại chuỳ nhặt lên, chuỳ trong tay trái nhất thời đánh một chiêu Oanh Thiên thức, hung hăng nện mạnh ở cánh cửa đang che đậy ở đại doanh.

Đại Môn ầm ầm vỡ vụn, cả người và ngựa đã lọt vào doanh địa. Mười mấy tư binh định tiến đến ngăn cản đột nhiên liên tục thảm thiết kêu lên, chỉ thấy phía sau Đổng Phi xuất hiện một người, hai tay múa đao đứng yên tại chỗ quay cuồng múa, một vòng quay chính là máu tươi tung toé, năm sáu gã tư binh ầm ầm đổ xuống.

Đổng Phi cất tiếng cười to, dùng Ngôn ngữ của khương nhân nói :“ Tiểu Thiết, làm tốt lắm.”

Đổng Thiết xoay người, hai thanh đao gãy chém về mấy gã tư binh còn lại cướp đi tính mạng của đối phương.

“ Đa tạ chủ nhân khích lệ.”

Lời còn chưa dứt thì chỉ thấy tay phải Đổng Phi nâng chuỳ lên, nhất thức động tám phương đánh mạnh ra.

Bảy tám gã thị vệ tư binh bị đập cho xương cốt gãy vụn, theo sau là hơn năm mươi người cưỡi ngựa vọt vào đại doanh, dẫm qua thân thể mà tiến vào.

Trên mặt đất chỉ để lại một mảnh huyết nhục.

“ Mã tặc lớn mật. có biết đấy là đoàn xe của Hà Đổng Vệ gia không?”

Từ doanh trướng chạy ra một người một ngựa, trên ngựa là một thanh niên, bàn tay cầm thương, người mặc kim giáp, trong ánh lửa phá lệ bắt mắt.

“ Nơi này là Tây Lương không phải Hà Đông!”

Lời thanh niên còn chưa dứt thì một con ngựa đã vọt tới trước mặt hắn, một thớt ngựa cao lớn bạo rống, người đó lấy một tư thế kỳ lạ, thân hình đột nhiên đứng thẳng dậy, một thanh đại chuỳ theo chiêu Thái sơn áp đỉnh hét lớn một tiếng: “ Đi chết đi!”

Hoành thương trước ngực, thanh niên đem cán thương lên cản lại. Chỉ nghe một thanh âm vang lên, cán thương trong tay thanh niên bị đập cong, theo tiếng va chạm thì chợt nghe phốc một tiếng, thanh niên còn không rõ ràng có chuyện gì xảy ra, thân thể đã bay lên, lồng ngực và áo giáp bị đánh cho dập nát, xương ngực cũng bị nát bét, rơi trên mặt đất, trong miệng thanh niên không ngừng chảy ra máu tươi, trợn mắt lên muốn thấy bộ mặt của người đã giết mình, nhưng không gắng được liền tắt thở.

“ Vệ thiếu đã chết, Vệ thiếu gia bị mã tặc giết chết!”

Doanh địa lập tức nổ tung, Đổng Phi đứng thẳng người lên nhìn người chạy về bốn phía, trong lòng đột nhiên cảm sinh ra loại bạo ngược mà khoái cảm. Loại cảm giác này thật là thích!

“ Chém tận giết tuyệt, một cái bất lưu.”

Một gã khương kỹ tiến đến nhẹ giọng hỏi : “ Công tử, những ả doanh kỹ!”

Không đợi hắn nói xong thì nhìn thấy trong ánh mắt của Đổng Phi hiện lêm một đạo hàn quang, trong lòng hắn phát lạnh, vội nói: “ Mạt tướng hiểu được, một cái không lưu.” Nói xong liền bắt mọi người nhóm lại giết hết.

Thời gian chiến đấu không kéo dài đến một nén nhang công phu thì toàn bộ doanh địa không có một người sống.

Ánh lửa chiếu sáng doanh địa. Chiếu sáng cảnh tượng máu chảy thành sông, Ánh mắt Đổng Phi híp lại, trong lòng tuy có chút không đành lòng, nhưng hắn biết đây là thủ đoạn để cho mình sống trong loạn thế. Tâm ngoan thủ lạt, tuyệt đối không thể có nửa điểm nhân từ.

Phải biết rằng không riêng gì địch nhân mà ngay cả người bên cạnh cũng đang chăm chú nhìn hắn. Chỉ cần hắn lộ ra một nửa điểm nhân từ, thì thi thể kia sẽ chính là hắn.

“ Truyên lệnh của ta, một nén nhang toàn bộ phải rút hết, tài vật trong doanh địa thì lôi đi, Đổng Triệu, quay về nhớ chia cho các huynh đệ.”

“ Vâng !”

Mệnh lệnh này của Đổng Phi là cho những khương nhân có chút bất mãn trong lòng liền tan thành mây khói. Nói thật lúc đồ sát bọ Doanh kỹ kia bọn họ quả thật có chút không tình nguyện, nữ nhân xinh đẹp như vậy nếu được hưởng thụ một lần thì quá tốt? Giết, thật sự rất đáng tiếc, nhưng hiện tại thì sao? Bọn họ một chút đều không cảm thấy đáng tiếc. Những tài vật trong doanh địa chia phần cho mỗi người, đừng nói là một hai ả doanh kỹ, cho dù là mười hai cái cô nương đàng hoàng thì cũng mua được? Thật sự là rất thống khoái .

“ Công tử, những thi thể này….”

Đổng Triệu cũng rất cao hứng, đi theo vị thiếu gia này thật sự thống khoái hơn đi theo tiểu thư nhiều. Có người để giết, có tiền để cầm, trên đời này còn có chuyện gì mà sung sướng hơn? Huống hồ thiếu gia cũng không có quá nhiều quy củ, tuy rằng lúc giết người có chút doạ người, nhưng đại đa số thời điểm thì tương đối hiền hoà.

Đổng Thiết vội vàng nhặt chuỳ cho Đổng Phi, rồi đi đến trước ngựa của Đổng Phi.

“Thời gian cũng đã muộn, cho một ngọn lửa thiêu rụi nơi này, qua hai tháng có tuyết rơi thì cái gì cũng sẽ biến mất.”

“ Vâng !”

Đổng Phi tiếp nhận chuỳ , giục ngựa rời đi. Đổng Thiết cũng bắt một con ngựa trong doanh địa cũng trèo lên cưỡi đi. Hắn tuy không thể cưỡi ngựa chạy nhanh đánh giặc, nhưng chỉ cưỡi mà đi thế này thì hắn còn có thể đối phó được.

Đổng Phi đi ra doanh môn, chỉ chốc lát sau khương nhân cưỡi ngựa mà ra, theo lệnh của Đổng Triệu phát ra, hơn trăm cây đuốc liền ném thẳng vào doanh địa, trong nháy mắt đại hoả hừng hực thiêu đốt mang theo một cỗ mùi thịt người bị nướng cùng với mùi khét.

Một trận chiến này đã chết bảy tên Khương nhân, nhưng lại không có một người bị thương. Còn đối phương thì sao…..Không biết được, chỉ biết rằng đây chính là trận đánh đầu tiên của Đổng Phi.

Đổng Phi rời đi không lâu thì từ đống thi thể chợt có người đứng lên, người đầy thương tích. Hắn là một gã vệ thị tư binh, mắt thấy tình huống không ổn liền nằm trong đống thi thể cho nên tránh được một kiếp. Hắn đứng dậy liền kéo lại một thớt chiến mã vô chủ hoảng hốt rời đi.

Hơn một tháng sau, Vệ gia Hà Đông nhận được tin tức: Con trai của Vệ Tam tiên sinh khi đi tới Lâm Thao thì lọt vào phục kích của Mã tặc Khương nhân, Cầm đầu mã tặc chính là một gã gia hoả cầm trong tay hai thanh đại chuỳ, tuổi khoảng hai mươi. Người này có tướng mạo xấu xí, lúc giết người lại vô cùng hung tợn, mà những tên mã tặc dưới trướng gọi hắn là “ Công Tử”

Hà Đông Vệ gia rất tức giận, đây là hướng một thế tộc ba trăm năm trắng trợn khiêu khích. Vệ gia chủ phát ra tin tức: Phàm là ai biết chỗ ẩn náu của nhóm mã tặc sẽ có phần thưởng một vạn tiền, phàm những ai biết thân thế “ Công Tử” phần thưởng sẽ là năm mươi vạn tiền, nếu đánh chết “ Công tử “ sẽ là một trăm vạn tiền.

Tin tức khi truyền ra làm cho trung nguyên chấn động. Vô số hào kiệt đều chạy về hướng Tây Lương tìm kiếm “ Công tử”. Nhưng không có chút dấu vết để lại, thầm nghĩ: Chỉ sợ vệ gia đắc tội đại gia tộc nào đó, “ Công tử “ chỉ sợ không phải tên mà là thành viên của gia tộc.

Thời điểm Khi Đổng Trác nhận được tin ở Lâm Thao thì khuôn mặt tái mét. Lý Nho ngồi bên cạnh hắn, kỳ quái nhìn nhạc phụ.

“ Ngươi xem đi!”

Đổng Trác đột nhiên cười khổ một tiếng.“ Ta sao lại có tên nghiệt tử thế này, định làm cho ta tức chết sao? Hắc, bất quá cũng tốt, làm cho Vệ gia mất mặt mũi như vậy xem như đã trút giận cho ta một ít, Văn Chính, ngươi thấy thế nào?”

Lý Nho xem xong thư tín, mồ hôi lạnh trên trán nhất thời chảy xuống đầm đìa.

Hắn trầm tư một lát, sau đó nở nụ cười: “ Nhạc phụ, như vậy cũng tốt. Cho dù thật sự đem Lục Y gả cho Vệ gia thì bọn ho khinh thường chúng ta thì vẫn cứ khinh thường chúng ta.Chúng ta bây giờ ngoài mặt là theo Đại tướng quân, phía sau lại âm thầm câu kết với mười phường thị, Vệ gia bây giờ không dám đụng đến chúng ta. Bọn họ không phải muốn tìm “ Công tử” sao? Vậy thì tìm đi, dù sao……. Hắc hắc, A Sửu tiểu tử luôn làm chuyện mà ngoài dự đoán của mọi người. Đúng rồi, người định xử lý A Tú thế nào?”

Đổng Trác xoa nhẹ cái trán : “ Để cho hắn trở về Lâm Thao thôi, ta nghĩ hắn sẽ biết nguyên nhân trong đó.”

“ Nhạc phụ cao minh, tiểu tế lập tức đi làm.”

“ Còn nữa, sự kiện kia giải quyết như thế nào?”

“ Nhạc phụ yên tâm, người kia đã hướng chúng ta nguyện trung thành, tiểu tế lập tức về thả hắn .”

“ Chuyện này phải làm thật tốt, làm thật tốt chúng ta mới được lợi ích càng nhiều. Ta đã mệt, ngươi đi thôi.”

Đổng Trác đứng lên, thân thể vừa di chuyển bàn tay không ngừng xoa trán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.