Ác Điêu

Chương 7:




Đêm đã khuya, nhưng Thủ Kiếm không thể nào ngủ được, nàng ở trong phòng đi qua đi lại, lo lắng không thôi, nhớ lại cảnh tượng kinh người vừa rồi là lòng lại nóng như lửa đốt.
Ba ngày sau Phụng Thao Thiên sẽ thống lĩnh một đám yêu ma quái thú đại náo thiên cung, nêu chúng thiên binh thần tướng không có sự đề phòng thì thọ yến của Ngọc Hoàng có nguy cơ biến thành tiệc máu.
Làm sao bây giờ? Tòng Dung biết chuyện này sao?
Phụng Thao Thiên cố ý đem cung điện xây dựng sâu dưới lòng đất là muốn ngăn ngừa Tòng Dung hoặc Ngọc Hoàng biết được hành động của bọn họ. Nếu Tòng Dung sơ ý nghĩ rằng hắn chưa khôi phục trí nhớ mà quên phòng bị, đến khi đại chiến xảy ra, hậu quả khó mà lường được.
Nhưng nói sao thì cũng do lỗi của nàng, nếu nàng không sơ ý thất thủ rơi vào tay ác điêu thì hắn cũng không có cơ hội phản kích.
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy bất an, tự trách lại ảo não, nhưng lại không có cách nào…
“Đáng giận! Nếu có thể đoạt lại thần kiếm là tốt rồi……” tay nàng nắm thành đấm, mi nhăn thành một đường.
Thần kiếm đã bị Phụng Thao Thiên dùng pháp lực che lại, treo ở trên cao trong cung kia, quả thực là sỉ nhục đối với nàng, thân là Võ Khúc đại nhân, kẻ địch ở trước mắt nhưng nàng lại không làm gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn một đám yêu nghiệt diễu võ dương oai trước mặt.
Không được, nàng phải nghĩ biện pháp, dù thế nào nàng cũng phải tìm cách trở về thiên đình để báo tin.
Trong lúc nàng đang trầm ngâm, Tước nhi đột nhiên lặng lẽ đi vào.
“Tiểu thư, ngươi…… Ngươi như thế nào còn không ngủ? đã nửa đêm rồi nha”, thấy Thủ Kiếm chưa ngủ, sắc mặt Tước nhi hiện lên thần sắc âm u.
“Đã trễ thế này, ngươi tới làm cái gì?” Thủ Kiếm lạnh lùng nhìn nàng.
“Ách…… Ta lo lắng ngươi ban đêm khát nước,nên mang thêm nước sôi đến”, Tước nhi nói xong cúi đầu, bước nhanh đến đổ thêm nước sôi vào bình thủy.
Thủ Kiếm nhìn chằm chằm thân hình gầy nhỏ của Tước nhi, trong lòng vừa động liền tiến lên nắm cổ tay nàng “ Tước nhi, ngươi có thể giúp ta sao?”
Tước nhi cả kinh, nước trong tay hất ra ngoài.“Cái gì? Chuyện gì?!”
“Ngươi chỉ là chim sẻ, muốn bay lên tới thiên đình phải cố gắng hết sức nhưng tuyệt đối không thành vấn đề, ta muốn ngươi giúp ta truyền tin gấp cho Tòng Dung”, nàng vội nói
“Bay lên thiên đình báo tin? Không..không, không được, ta không thể phản bội tên sinh”. Tước nhi hoảng sợ đến mức sắc mặt đại biến, hất tay nàng ra, mãnh liệt lắc đầu.
“Tước nhi, thân là cầm điểu, tự biến thành hình người lại ở cùng phản thú ác điêu, thiên đình nhất định sẽ phán ngươi tội chết. Nếu ngươi giúp ta, ta có thế cứu ngươi”, Thủ Kiếm không thể không hù dọa nàng.
“Mạng của ta là do tiên sinh cứu…ta không sợ chết, cho dù vì hắn mà chết cũng không sao..”
“Ngươi…… Vì loại người như Phụng Thao Thiên mà bán mạng, đáng giá sao?”, nàng gầm lên
“Tiểu thư, ta không rõ vì sao người lại chán ghét tiên sinh như vậy? hắn thật ra rất thích ngươi, ngươi cũng không chán ghét hắn”, Tước nhi cả gan phản bác.
“Ngươi ở nói bậy bạ gì đó?” Thủ Kiếm lớn tiếng trừng nàng.
“Kỳ thật…… Ta thấy ngươi mỗi lần bị Phụng tiên sinh ôm đều có cảm giác như là thật hưng phấn”, Tước nhi nhỏ giọng nói, sau đó trộm nhìn nàng.
Nàng sửng sốt, hai gò má ở xấu hổ đỏ bừng.
Tiểu chim sẻ này lại nhìn lén nàng cùng Phụng Thao Thiên…
“Thực xin lỗi, ta là bởi vì đưa cơm cho các ngươi, mới có thể thấy……” Tước nhi vội vàng giải thích.
“Ta cũng không có……” Nàng muốn giải thích nhưng lại không biết nên nói thế nào, bởi vì chính nàng cũng không tìm ra đáp án.
“Tiên sinh đối với ngươi thật sự rất khác, hắn chưa từng quyến luyến một nữ nhân nào như vậy, luôn là một người rồi lại bỏ tìm người khác hoặc là đồng thời cùng rất nhiều người làm bừa…Nhưng từ khi hắn mang ngươi về, dường như đã tìm được bảo vật âu yếm, mỗi ngày không thể…” Tước nhi lại thì thào nói.
“Đủ, ngươi biết cái gì? Những gì hắn làm với ta đều là chuyện tối dơ bẩn, lăng nhục cường bạo ta, hắn căn bản chỉ là cầm thú”, nàng ghét cay ghét đáng nói
“Tiên sinh không phải cầm thú, ta nghe nói, thật lâu trước kia, hắn là nhị hoàng tử của thiên đình…..” Tước nhi không khỏi thay chủ nhân nói chuyện.
“Danh hiệu này từ ngày hắn làm phản bị bắt đã bị hủy bỏ”, nàng lạnh lùng nói
“Nhưng……”
Tước nhi còn muốn nói cái gì đó, nhưng là nàng đã không còn kiên nhẫn.
“Nếu báo tin thật sự làm khó ngươi, vậy ngươi hãy giải trừ phong ấn, để ta đi ra ngoài, ta phải lấy lại thần kiếm của ta”
“Thần kiếm? Vì sao…… Ngươi nhất định phải lấy thần kiếm? Ta nghe Hắc tổng quản nói, kiếm chính là hồn của ngươi, là thật vậy chăng?” Tước nhi đối chuyện này buồn bực đã lâu.
Nàng bị nàng hỏi trong lòng chấn động.
Mấy ngày nay bị nhốt ở trong này, thân thể ngày càng suy nhược đã giúp nàng chứng thật sự nghi ngờ nhiều năm trong lòng, thần kiếm chẳng những có liên quan đến pháp lực của nàng mà còn là tính mạng của nàng.
Kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.
Đây từng là bí mật của nàng, nhưng hiện tại đã không giấu được nữa rồi.
“Đúng vậy.” Nàng chỉ có thể thản nhiên thừa nhận.
“Vì sao…… Mạng của ngươi lại có liên quan tới kiếm”, Tước nhi khó hiểu.
“Thẳng thắn nói, ta cũng không rõ ràng……” khuôn mặt thanh tú của nàng trầm xuống.
Nàng đã xảy ra chuyện gì sao? Từ sau khi bị thương nặng tỉnh lại, thấy lồng ngực trống rỗng như là mất đi cái gì đó rất quan trọng nhưng vẫn khôn nghĩ ra được đó là gì.
Lần sau, nếu có cơ hội gặp lại Tòng Dung, nàng nhất định phải hỏi hắn cho rõ.
“Thì ra..chính ngươi cũng không rõ a..”, Tước nhi nhìn nàng chằm chằm.
“Mặc kệ như thế nào, thần kiếm cùng ta là nhất thể, ta phải cầm lại nó.”
“Thần kiếm nếu cùng ngươi là nhất thể, như vậy, trong quá khứ ngươi dựa vào thần kiếm mới có được pháp lực cao cường? vẻ mặt Tước nhi trở nên cổ quái.
Nàng nhíu mi, không thích giọng điệu có vẻ chế nhạo của Tước nhi, giống như ám chỉ nàng không có thần kiếm thì không làm được gì.
“Mau đi ra ngoài cho ta..”, nàng đẩy Tước nhi cũng tính xông ra ngoài.
Tước nhi tiến lên giữ chặt nàng, thấp kêu:“Chờ một chút, tiểu thư……”
“Như thế nào? Ngươi còn muốn ngăn cản ta sao?” Nàng trừng mắt tước nhi.
“Không, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết với sức lực hiện tại ngươi tuyệt đối không thể lấy được thần kiếm…không, có lẽ là vĩnh viễn cũng không lấy được…”, Tước nhi nói được một nửa, vẻ mặt chợt hiện lên nụ cười ngoan độc, tay đã cầm dao hung hăng đâm nàng.
Nàng sửng sốt một chút, còn không kịp phản ứng, ngực đã bị đao thật sâu đâm vào.
Trong nháy mắt, nàng không cảm thấy đau mà chỉ là kinh ngạc, khiếp sợ, thậm chí còn cảm thấy hoảng hốt…
Tước nhi trước mắt sao trở nên dự tợn như vậy? sao trong cái miện nhỏ của nàng lại lè ra một cái lưỡi rắn?
“Ngươi căn bản không cần thần kiếm, Võ Khúc đại nhân, bởi vì, ngươi cũng sắp đã chết.” Tước nhi cười lạnh, khuôn mặt nháy mắt liền biến thành Hắc Mãng.
“Là…… Ngươi….Độc xà”, ngươi rốt cuộc hiểu ra, người này không phải là Tước nhi mà là Hắc Mãng, hắn giả làm Tước nhi lẻn vào đây để giết nàng.
“Ta không để cho ngươi mê hoặc vương gia, hắn cần phải chuyên tâm để hoàn thành nghiệp lớn, đoạt được ngôi vị, như vậy sau này ta mới có thể theo hắn một bước lên trời…” Hắc Mãng nói xong càng dùng sức đâm đao sâu hơn vào ngực nàng.
“Ngô……” Nàng cả người chấn động.
“Ngươi liền im lặng chết đi!” Hắc Mãng nói xong, lãnh khốc đâm đao mạnh xuống rồi lại không lưu tình chút nào rút ra.
Nàng thân mình quơ quơ, lung lay sắp đổ, kinh ngạc cúi đầu nhìn ngực trái của mình bị đao đâm trúng, thấy máu chảy ra, ý thức đột nhiên lâm vào một trận thất hồn mê loạn.
Tình cảnh này, nàng dường như đã trải qua.
Đồng dạng bị dao đâm, đồng dạng vết thương, đồng dạng bị chảy máu, màu đỏ tươi ở trước ngực nàng giống như một đóa hoa hồng nở rộ.
Đó là khi nào? đã xảy ra chuyện gì?
Vì sao…… Nàng một chút cũng không cảm thấy đau?
Miệng vết thương rõ ràng rất sâu, vì sao lại không có cảm giác gì?
“Hừ, hừ, trái tim của thần tiên thiên giới có thể giúp tăng thêm ngàn năm đạo hạnh, ta cũng không nên lãng phí…”, Hắc Mãng tham lam liếm đầu lưỡi, tay trái thọc sâu vào trong miệng vết thương của nàng, ý đồ nắm lấy trái tim của nàng nhưng hắn tìm cả nửa ngày cũng không sờ được cái gì.
“Ông trời ơi, ngươi…ngươi rốt cuộc là…”, hắn đột nhiên rút tay về, lui về phía sau, trừng mắt giống như đang nhìn thấy quái vật, thất thanh la to.
Ý nghĩ của Thủ Kiếm đang tán loạn cũng bị tiếng kêu của hắn làm tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm Hắc Mãng, chỉ thấy vẻ mặt hắn kinh hãi, hai mắt không tin được nhìn chằm chằm trước ngực nàng.
Nàng…… Làm sao vậy?
Nàng mờ mịt tự hỏi, chậm chạp dùng tay ấn vào ngực, sau đó chính nàng cũng trở nên ngây dại.
Tuy rằng máu không ngừng chảy ra nhưng trong ngực của nàng, không…nàng không có tim, cư nhiên lại không…có tim!
Không có tâm, lại vẫn có thể sống, vẫn còn sống?
Vì sao?
Nàng quả thực không thể tin những gì mình tận mắt thấy, càng không thể lý giải rốt cuộc nàng đã từng xảy ra chuyện gì.
Người nàng ở đây nhưng tim nàng thì ở nơi nào?
Mùi máu tươi dày đặc làm cho nàng thêm giật mình hoảng sợ, thân hình suy nhược còn bị thương nặng như vậy, bắt đầu run kịch liệt.
Đúng lúc này, trong không khí chấn động một cỗ dao động kỳ dị, tiếp theo một luồng khí sắc bén từ địa cung tuôn ra, Hắc Mãng cảm thấy một lực đạo bức người đang tiến thẳng đến phòng này, hắn sợ hãi muốn tông cửa chạy đi, không ngờ chưa mở ra cửa phòng thì đã thấy một trường kiếm phá cửa mà vào, thẳng tắp bay đến trước mặt Thủ Kiếm.
Thoáng chốc, vế thương của Thủ Kiếm vốn đang chảy máu không ngừng, một viên khỏa phập phềnh đứng lên, giống như huyết sắc mã não trong suốt, hình thành một đạo khôi giáp, vây quanh nàng cùng thần kiếm.
Hắc Mãng nghẹn họng nhìn trân trối, ngây dại.
Một bóng dáng cũng cùng lúc tiến vào, vừa tới cửa đã la lớn “ Là chuyện gì? Là ai phá phong ấn của thần kiếm? Thủ Kiếm, nàng…”
“Vương gia, ta……” Hắc Mãng quá sợ hãi.
Phụng Thao Thiên không rảnh nghe hắn giải thích, hắn trừng lớn hai mắt, sửng sốt.
Toàn thân Thủ Kiếm bị máu bao quanh, xuyên thấu qua hắn nhìn thấy rõ ngực của nàng bị khoét một lỗ lớn mà bên trong lại không có gì, trống rỗng, chỉ có một đám kim quang mỏng manh đột nhiên lóe lên.
“Này…… Đây là có chuyện gì?” Phụng Thao Thiên sắc mặt kinh biến, cơ hồ không thể mở miệng.
Hắn ở trong cung cùng mọi người uống rượi mua vui, đột nhiên thấy thần kiếm Đoạt Hồn run kịch liệt, từ phá phong ấn của hắn bay ra khỏi địa cung, hắn cảm thấy không ổn liền lao theo, nhìn thấy nó bay thẳng về hướng phòng  của Thủ Kiếm, biết là đã xảy ra chuyện.
Nhưng hắn không nghĩ sẽ chứng kiến cảnh tượng khiến hắn đau lòng…
“Nàng…… Làm sao vậy?” Hắn trừng mắt nhìn bộ dáng Thủ Kiếm, kích động hỏi.
“Vương gia, ngươi hãy nghe ta nói, nàng……” Hắc Mãng muốn giải thích.
Phụng Thao Thiên thoáng nhìn tay hắn dính đầy máu, cuồng nộ bóp cổ hắn, rống to “ ngươi đã làm gì với nàng? Tim của nàng đâu? Tim của nàng đậu?”
“Vương gia…… Không phải ta……” Hắc Mãng hai mắt trợn trắng, khó khăn nói
“Không phải ngươi? Vậy sao không thấy tim của nàng?”, Phụng Thao Thiên tức giận rống to.
“Nàng…… Căn bản…… Không có tâm…… Nàng là cái…… Yêu quái……” Hắc Mãng hai mắt trắng dã, tựa như sắp tắt thở.
“Cái gì?” Phụng Thao Thiên ngẩn ra, hai từ yêu quái kia như dao cắt vào lòng hắn, đau đến không thở nổi.
“Nàng không phải…… người……” Hắc Mãng biện mệnh nói ra những lời này.
Không phải người?Phụng Thao Thiên chấn động tinh thần, bỏ Hắc Mãng ra đi về bên Thủ Kiếm.
Nàng làm sao có thể không phải là ngườu? thân thể mềm mại, ấm áp, hơi thở say lòng người…rõ ràng chính là của ngươi a. Là của nữ nhân làm cho hắn ý loạn tình mê.
“Thủ Kiếm……” Hắn đau lòng lo lắng gọi nàng.
Là ai đang kêu nàng? Là ai……
Thủ Kiếm từ trong mê mang hỗn loạn chậm rãi thanh tỉnh, vừa nhìn thấy hắn, biến sắc, lập tức cầm lấy thần kiếm, lúc này một viên huyết châu mã não đang quay chung quanh nàng bị thu vào miệng vết thương của nàng. Thủ Kiếm thất tinh thần phấn chấn, sắc mặt tái nhợt lập tức trở nên hồng nhuận, vế thương trước ngực cũng tự lành lại, trơn nhẵn như trước, giống như chưa từng bị đao đâm vào, chưa từng chảy ra một giọt máu.
Chẳng những Hắc Mãng bị dọa choáng váng, ngay cả Phụng Thao Thiên cũng thấy kinh hãi.
Thủ Kiếm huyết có thể triệu hồi thần kiếm, mà thần kiếm còn có thể cung cấp cho nàng một pháp lực mạnh mẽ, sự tương quan của cả hai thật quá mức tưởng tượng.
“Ta rốt cuộc đã lấy lại thần kiếm của ta, Phụng Thao Thiên, ngươi hãy nhận lấy cái chết đi”, kiếm khí giúp cho Thủ Kiếm thần trí thanh tỉnh, nhớ tới nhiệm vụ của mình, trên mặt lại hiện lên khí thế quen thuộc của Võ Khúc đại nhân.
“Ngươi…… Vẫn như cũ muốn giết ta?” Phụng Thao Thiên nhướn mày hỏi, ngực lại cảm thấy rất đau.
Bọn họ ở chung, thân mật hơn hai mươi ngày chẳng lẽ nàng đối với hắn không có chút cảm giác nào sao?
Là vì nàng vô tâm? Cho nên mới vô tình?
“Đúng, chẳng những muốn giết ngươi mà ta còn muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn”, nàng hừ lạnh, xoát một tiếng rút thần kiếm ra.
Đoạt Hồ vừa ra khỏi vỏ, chung quanh đã dày đặc sát khí, nhuệ khí bức người.
Mà nàng nhìn hắn, ánh mắt cũng lạnh như kiếm.
Phụng Thao Thiên không khỏi giận dữ, hắn mấy ngày nay đều vì nàng nhưng nàng tất cả đều như không thấy
“Tim của ngươi đâu? Bị ai cướp? là Tòng Dung sao? Hắn đến tột cùng đã làm cái gì với ngươi? Hắn lấy tâm ngươi để làm gì?, Hắn rống giận.
Quả đúng là Thủ Kiếm cùng Tòng Dung có gì đó rất ám muội.
Hay đây là quỷ kế Tòng Dung dùng để đối phó hắn? hắn đã tính toán chuẩn xác, cố ý lấy cắp trái tim của Thủ Kiếm, lại để nàng đến phá vỡ phòng bị của hắn, đoạt lấy cảm tình của hắn.
“Chuyện này cũng không liên quan đến ngươi”, giọng nàng đầy khinh miệt và lạnh lùng.
“Ngươi……” Hắn căm tức nhìn nàng, chưa từng thất vọng và phẫn nộ giống như lúc này.
“Ngươi chỉ cần biết rằng, ngươi sắp chết trong tay ta”, nàng cười lạnh, mũi chân điểm một cái đã cầm kiếm tấn công hắn.
Đường kiếm mang theo lực đạo mạnh mẽ làm hắn cả kinh, vội vàng né tránh, không ngờ người còn chưa đứng vừng, thần kiếm đã lại tiến tới.
Hắn không khỏi lo lắng, lấy được thần kiếm, Thủ Kiếm đúng là đã khôi phục được thân thủ như trước.
“Vương gia, cẩn thận!” Hắc Mãng kinh hô.
Hắn không kịp thở, chỉ có thể chật vật cổn hướng một bên, nhưng Thủ Kiếm không buông tha hắn, kiếm đao như ảnh đi theo, bên người bổ về phía hắn lưng, hiểm hiểm địa tước điệu long bào một góc.
Hắn giận tím mặt, đi phía trước một cái đại cất bước, hoành thân điểm hướng vách tường mượn lực, thân hình chín mươi độ xoay tròn, nhảy đến của nàng phía sau, nhấc tay nhắm ngay của nàng lưng, đang muốn cấp cái trọng kích, nhưng mạnh nghĩ đến nàng kia bị cắt qua ngực, nghĩ đến nàng ở hắn trong lòng thở gấp thân ngâm, trong lòng chấn động, đúng là luyến tiếc ra tay.
Ngay tại hắn chần chờ nháy mắt, Thủ Kiếm cũng không lưu tình, nàng toàn thân quay đầu, trường kiếm thẳng tắp đâm ra, chính giữa hắn tâm tàng.
“Ngô……” Hắn biến sắc, cứng ngắc trừng mắt nàng.
“Vương gia!” Hắc Mãng lớn tiếng kinh kêu.
“Hừ, ta nói rồi, chung có một ngày, ta sẽ giết ngươi!” Thủ Kiếm lạnh lùng nở nụ cười.
Nhìn nàng vô tình tươi cười, xinh đẹp nhưng cũng tàn khốc, tâm hắn đau đớn mãnh liệt, trước mắt hiện lên một tình cảnh cũng giống như thế.
Thủ Kiếm mặc áo giáp bạc, cầm kiếm đâm vào ngực hắn.
Là nàng…… Tự tay giết hắn……
Giết Lệ vương!
Hắn cả người chấn động mạnh, sắc mặt trắng bệch như người chết…
Phong ấn trí nhớ đã được giải trừ, hắn rốt cuộc đã nhớ tất cả những gì có liên quan tới Lệ vương.
Mấy ngàn năm trước làm cuộc binh biến, khi đã nắm chắc thắng lợi trong tay nhưng không ngờ ngay thời điểm quan trọng nhất Thủ Kiếm lại bán đứng hắn.
Nữ nhân hắn yêu ở ngay thời điểm hắn sắp đoạt được vương vị đã tự tay hủy hết tất cả của hắn.
Là nàng!
Đều là nàng!
“A!” Hắn xoay mình ngửa mặt lên trời hét to, thanh âm tràn ngập sự phẫn nộ và không cam lòng.
Thủ Kiếm trừng mắt nhìn hắn, cảm thấy không thích hợp, năng lực từ người hắn phát ra càng lúc càng tăng, làm cho người khác cảm thấy bị áp bức  lại giúp hắn cởi bỏ trói buộc của ác rủa.
Nàng nhăn mặt, quyết định đâm một kiếm để kết liễu mạng của hắn, nhưng khi kiếm vừa giơ lên thì đã bị hắn bắt lấy, không cách nào động đậy được.
Nàng hoảng sợ trừng lớn hai mắt, chỉ thấy hắn cầm lưỡi kiếm sắc bén nhưng tay không hề chảy máu.
“Ha ha a…… Ha ha ha……” tiếng cười của hắn nghe rất xót xa, hơn nữa càng cười càng lớn tiếng, càng càn rỡ mà theo tiếng cười của hắn rủa hình chỉ điêu dần dầu tiêu tán, bộ dáng của hắn cũng chầm chậm thay đổi.
Tóc hắn dài ra, long bào hoàng kim trên người cũng dần biến thành một hắc bào thêu kim hổ, đôi giày da cao cấp dưới chân cũng được thay thế…
Giống như bị người ta bóp cổ, sắc mặt Thủ Kiếm trắng bệch, thở dốc, hoảng sợ mở to hai mắt nhìn hình ảnh hắn lúc này lại cảm thấy rất quen thuộc.
Mái tóc dài cuồng tứ như bóng đêm, một thân hắc bào tượng trưng cho không may mắn lại còn ánh mắt ngạo mạn, bạo ngước kia
Lệ vương……
Đã trở lại……
Thật sự đã trở lại!
“Thì ra chính là ngươi, mấy ngàn năm trước là chính ngươi đã phản bội ta…Thủ Kiếm”, Phụng Thao Thiên trừng mắt nhìn nàng, tay cầm thân kiếm rút ra mà hắn không hề bị thương.
“Cái gì?” Thủ Kiếm âm thầm run sợ, nhìn Lệ vương lúc này có lẽ còn đáng sợ hơn trước kia.
“Ân oán của chúng ta lúc trước có lẽ nên tính toán một chút…”, Phụng Thao Thiên nói xong liền vứt bỏ thanh kiếm một bên.
Lòng bàn tay nàng bị lực đạo của hắn chấn động, nhẹ buông tay, kiếm rời khỏi tay, người cũng bị chấn động lui về phía sau, đụng phải góc tường, đau đến nhăn mi.
Nhưng nàng còn chưa đứng dậy, hắn lại như liệp ưng đánh tới, nắm lấy cổ nàng, nhấc bổng nàng lên
“A……” Nàng thống khổ giãy dụa.
“Ta yêu ngươi như thế, ngươi lại đâm ta một đao, Thủ Kiếm, ngươi nợ ta, ta sẽ từng chút, từng chút một đòi lại…” hắn nói nhỏ bên tai nàng nhưng giọng lại lạnh đến mức làm người ta run sợ.
“Ta không hiểu…… Ngươi đang nói cái gì.” Thủ Kiếm vẫn cố quật cường.
“Phải không? Thì ra ngươi cũng không nhớ rõ, không sao, ta sẽ làm cho ngươi nhớ, tuyệt đối sẽ làm cho ngươi nhớ…”, hắn cười lạnh, vươn lưỡi liếm vành tai nàng.
Nàng kinh hãi, chán ghét muốn né tránh, nhưng cổ bị hắn nắm giữ, không thể nào dùng lực.
“Tòng Dung cố ý dùng ngươi tới đối phó ta, đún không? Hắn cướp đi tâm của ngươi, lại xóa bỏ trí nhớ có liên quan đến ta, đảm bảo để ngươi sau này sẽ không yêu thương ta, hắn muốn mượn tay ngươi giết ta…Chiêu này của hắn đủ ngoan, đủ ngoa…”, hắn dán trên khóe miệng nàng, lành lạnh nghiến răng.
Nàng ngẩn người, là Tòng Dung lấy đi tâm của nàng, còn có trí nhớ, là hắn thật sao?
“Ngươi thông đồng cùng với Tòng Dung hãm hại ta, ta tuyệt đối không tha cho các ngươi”, hắn càng nói càng giận, tay càng dùng sức.
“Ngô……” Nàng hít thở không thông, khuôn mặt nhỏ nhắn ở nháy mắt biến thành xanh tím sắc, toàn thân không ngừng run rẩy. Nhìn nàng như vậy, trong lòng hắn căng thẳng, nhớ lại khoản thời gian hai người luyến ái, bàn tay không đang bóp cổ nàng không tự giác hơn buông ra, suy nghĩ mông lung.
Đúng lúc này, thần kiếm bay tới chỗ hắn, hắn không thể không buông Thủ Kiếm ra để đối phó.
“Khụ khụ khụ……” Thủ Kiếm té ngã ở, vỗ về cổ, liều mạng hít hở.
“Hừ, Tòng Dung a Tòng Dung, thì ra thần kiếm cũng là một bộ phận của ngươi. Ngươi vẫn ở nơi này, vẫn theo dõi chúng ta…”, hắn trừng mắt nhìn thần kiếm, tức giận nói.
Thần kiếm bay trở về tay Thủ Kiếm, nàng vội vàng cầm lấy, đứng dậy, lui về phía sau.
“Thủ Kiếm, hôm nay, ta trước hết buông tha ngươi, trở về báo tin đi, đi nói cho huynh trưởng ta biết, còn có Tòng Dung, nói hắn hảo hảo chuẩn bị thịnh yến để hoan nghênh ta, hoan nghênh Lệ vương trở về…ha ha ha…”
Thủ Kiếm tự biết giờ phút này không phải là đối thủ của Lệ vương, hiện tại chỉ có thể bỏ chạy về thiên đình cùng Tòng Dung thảo luận kế sách đối phó.
Vì thế, nàng điểm nhẹ mũi chân, bay ra ngoài cửa sổ.
“Vương gia, ngươi đây là thả cọp về núi a!” Hắc Mãng vội la lên.
“Thế này mới thú vị a, Hắc Mãng, thả cọp về núi, lại trở lên núi bắt hổ, lần này ta muốn tiêu diệt hang hổ cùng với sở hữu hổ, một cái cũng không thừa…”
Phụng Thao Thiên mãnh nói xong, ánh mắt nhìn theo bóng dáng của Thủ Kiếm, trong mắt có yêu, còn có hận nhiều hơn, nhưng so với hận thì giận còn nhiều hơn, mà đau lại nhiều hơn giận. Đau…
Lần sau gặp mặt, hắn cùng với Thủ Kiếm trở thành địch nhân, hắn không bao giờ thủ hạ lưu tình nữa.
Không bao giờ nữa.
Cảm giác được Phụng Thao Thiên đang nhìn mình, Thủ Kiếm quay đầu lại, nhìn thấy đôi mắt hắn, trên mặt chợt cảm thấy ươn ướt, không hiểu vì sao mình lại có cảm giác mất mát và rơi lệ.
Không hề có đạo lý, không rõ nguyên nhân…… Rơi lệ đầy mặt.
Nàng kinh ngạc không thôi, hoàn toàn không thể lý giải, mình vì sao mà khóc? Vì ai mà khóc?
Không có tâm thì sao biết đến chua xót, vậy thì nước mắt này ngọn nguồn là từ đâu?
Là từ một đoạn trí nhớ đã bị nàng lãng quên sao?
Rất nhiều nghi vấn cũng chỉ có một mình Tòng Dung mới giải đáp được cho nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.